Mị Ảnh

Chương 285: Thi hội




 
Cùng Tần Y quấn quít bên nhau vượt qua bảy ngày, Tần Y vẫn còn tưởng niệm không muốn đi, tới cũng đột nhiên, đi cũng rất đột nhiên.
May mà chính là, Tần Y nói cho Nghệ Phong lúc nàng có thời gian nàng sẽ tới đây, điều này khiến đáy lòng Nghệ Phong cảm thấy an ủi.
- Nhị đệ, vì sao đệ lại mặc thành như vậy?
Ngay khi Nghệ Phong từ nhà lão gia tử chạy bộ ra ngoài, Nghệ Lưu cười to nói.
Lúc này toàn thân Nghệ Phong mặc một bộ quần áo màu xanh, đỉnh đầu đội mũ quả dưa méo mó, tuy rằng quần áo bằng vải thô sạch sẽ, thế nhưng mặt trên lại có mấy mụn vá. Thực khiến người khác cảm giác Nghệ Phong quá kẹo kiệt.
- Ách! Huynh không cảm thấy như vây rất tuấn tú sao?
Nghệ Phong tùy ý nói.
Nghệ Phong là có nỗi khổ nói không nên lời nha, tối hôm qua điên khùng lên cùng Tần Y, y phục trên người cư nhiên đều bị xé rách. Vốn tưởng rằng chính mình có quần áo dự phòng, lại không nghĩ ra bên trong nạp linh giới cũng rỗng tuếch. Nghệ Phong cảm giác sâu sắc mình gặp phải bi kịch, chỉ đành hỏi gia đinh trong Lâm phủ, mượn một bộ y phục của bọn họ mặc vào.
- Nhị đệ, nếu đệ muốn đến một ít phủ đệ của vị tiểu thư nào đó làm gia đinh, nhất định có thể khiến cho các nàng thông đồng lên!
Nghệ Lưu cố nén cười, nhìn Nghệ Phong nói mấy lời trái với lòng mình, nhìn hai khối mụn vá tức cười trước ngực Nghệ Phong, hắn không nhịn được nữa rồi.
- Mị lực của bản thiếu gia, còn cần phải ta đi câu dẫn các nàng sao? Chỉ cần chờ các nàng đến câu dẫn ta là đủ!
Nghệ Phong nói một câu rất rắm thối.
Nghệ Lưu cố gắng chịu đựng xúc động muốn nôn mửa trong dạ dày, đối với nhị đệ này hắn hiểu, hắn cũng nhìn thấu. Đương nhiên, hắn cũng cực kỳ bội phục, sao một người lại có thể có da mặt dày đến trình độ như vậy.
- Đại ca, được rồi! Học viện có gì xử phạt đối với ta hay không?
Nghệ Phong quay đầu hỏi Nghệ Lưu, làm thịt nhiều người như vậy, còn đánh thương nặng phó viện trưởng của bọn họ, nếu như không xử phạt thì không thể cho người khác khâm phục. Điều này cũng là nguyên nhân Nghệ Phong vẫn không muốn trở về học viện, ở bên ngoài nói chung học viện sẽ không thể quản lý được chính mình, nhưng nếu như đi vào, vậy không đến phiên mình làm chủ rồi.
Câu hỏi của Nghệ Phong, nhưng thật ra khiến cho Nghệ Lưu cực kỳ cổ quái nhìn Nghệ Phong, hắn làm sao cũng thật không ngờ, Nghệ Phong làm ra việc lớn như vậy, học viên cư nhiên một điểm phản ứng cũng không có, phảng phất đường như việc này chưa từng phát sinh!
- Nhị đệ, có phải ngươi có quan hệ đặc biệt gần gì với hiệu trưởng hay không?
Nghệ Lưu cổ quái đánh giá Nghệ Phong, lẽ nào nhị đệ của chính mình thực sự thích đàn ông? Đồng thời cùng viện trưởng thông đồng với nhau thành một đôi?
- Phụt!
Nghệ Phong không nhịn được té ngã xuống đất, hắn suýt nữa bị tức giận phọt máu mà chết, bản thiếu phương hướng bình thường như vậy, hỗn đản này cư nhiên dám vũ nhục tính nam nhân chân thật của bản thiếu, lại còn một lão nam nhân?
- Nhị đệ, đệ đang làm gì? Ngoài lý do này, ta thực sự không nghĩ ra lý do nào khác. Bằng không vì sao Học viện Trạm Lam sẽ không có một điểm xử phạt nghiêm khắc đối với đệ.
Câu nói của Nghệ Lưu, khiến cho Nghệ Phong sững sờ tại chỗ, thậm chí cánh tay chuẩn bị đánh Nghệ Lưu, cũng dừng lại giữa không trung, hắn cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, theo lý thuyết chính mình làm ra động tĩnh lớn như vậy, học viện không có khả năng không làm ra nghiêm phạt. Mặc dù có quan hệ với quái lão đầu, khả năng hình phạt sẽ giảm bớt rất nhiều, thế nhưng tuyệt đối không có khả năng toàn bộ miễn!
- Kháo, lẽ nào quái lão đầu thật sư có năng lực lớn như vậy?
Nghệ Phong có chút không tin, hắn càng nguyện ý tin tưởng đây là bình yên trước bão tố. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghệ Lưu thấy bộ dạng này của Nghệ Phong, hắn không khỏi có chút ngạc nhiên nói:
- Nhị đệ, đệ cũng không biết học viện vì sao lại không xử phạt đối với đệ?
Nghệ Phong đảo mắt trắng nhìn, không thèm phản ứng lời nói của Nghệ Lưu. Kỳ thực đối với hình thức xử phạt này hắn cũng không quá để ở trong lòng, cùng lắm thì khiến cho chính mình bị khai trừ ra học viện, nhưng cũng chẳng quan tâm.
- Quên đi! Cũng không biết đệ rốt cuộc là quái vật gì, cư nhiên để Học viện Trạm Lam cũng không xử phạt đệ, chuyện này đã truyền lên sôi sục trong học viện rồi. Toàn bộ học viện, hiện tại danh tiếng của đệ đứng đầu rồi!
Đáy lòng Nghệ Lưu vẫn cực kỳ bội phục Nghệ Phong, uy thế một chiêu kia hắn đã từng ra mắt, hầu như có thể nói là hủy thiên diệt địa. Tuy rằng Nghệ Phong là đệ đệ của chính mình, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được nổi lên một cảm giác đố kị!
- Nhị đệ, ngày hôm nay ngươi không có việc gì sao?
Nghệ Lưu đột nhiên nói.
- Hả?
Nghệ Phong nghi hoặc nhìn về phía Nghệ Lưu nói:
- Huynh có chuyện gì?
- Hắc hắc…
Nghệ Lưu có chút cười gian nói:
- Nhị đệ, làm bảo tiêu cho ta được không?
Có đệ đệ chính mình làm bảo tiêu, vậy thì bất luận kẻ nào cũng không thể làm gì chính mình, chính mình có thể tùy ý kiêu ngạo.
- Bảo tiêu! Đại ca chọc vào ai rồi?
Nghệ Phong cau mày.
- Thật ra ta không trêu chọc ai, chỉ là ngày hôm nay ta muốn tham gia một vụ thi hội. Ta sợ đến lúc đó có chút người đui mù, cho nên….
Nghệ Lưu nói đến đây liền im lặng, thế nhưng ý tứ trong đó cũng đã rất rõ ràng.
Thiếu niên trẻ trâu, không thèm nói một lời đã động tay động chân, chuyện này trong tầng lớp quý tộc vẫn thường phát sinh, tuy rằng Nghệ Lưu có vài phần bản lĩnh, thế nhưng cũng không phải cực mạnh, khó tránh khỏi sẽ có người tìm hắn phiền phức. Hắn cũng không nghĩ trước mặt mỹ nữ mà mình yêu thích trong thi hội sẽ bị mất mặt. Hiện tại có đệ đê ngưu bức đến cực điểm này, không kéo đi làm bảo tiêu thì quá lãnh phí rồi.
- Thi hội?
Nghệ Phong nghi hoặc dò hỏi.
- Ừ! Thi hội là Tiêu Công tổ chức từ nhiều năm trước, sau đó lại truyền xuống. Hơn nữa người nổi bật trong thi hội hàng năm sẽ được đế quốc trao tặng chức quan. Cho nên hiện tại hấp dẫn rất nhiều thanh niên tài tuấn.
Nghệ Lưu giải thích nói.
- Lại là lão gia hỏa Tiêu Công sao?
Nghệ Lưu thì thầm một tiếng, không khỏi khẽ cười, không biết trải qua nhiều ngày như vậy, lão nhân đã đối được hai câu thiên cổ tuyệt đối kia chưa? Nghĩ vậy, khóe miệng Nghệ Phong liền thoáng hiện lên một tia tươi cười rất tà mị.
Nghệ Lưu nhìn đến dáng tươi cười tà mị của Nghệ Phong, hắn liền lạnh run cả người, không biết nhị đệ này lại đang suy nghĩ trò xấu gì rồi.
- Nhị đệ, đệ có giúp ta hay không?
Nghệ Lưu hỏi Nghệ Phong.
- Uhm! Đi xem chút cũng được!
Nghệ Phong đồng ý, đại ca chính mình cầu mình giúp đỡ, chính mình không có lý do cự tuyệt! Huống chi chính mình cũng muốn đi xem tình huống của cái trò gọi là thi hội này. Có phải giống như cổ đại đời trước hay không? Tài tử tài nữ liều mạng thi đấu?
Nghệ Lưu thở dài một hơi, văn có chính mình, võ có Nghệ Phong, lần này trên thi hội, hắn hầu như có thể đi ngang rồi. Đương nhiên, đối với trình độ văn vẻ của Nghệ Phong, Nghệ Lưu trực tiếp loại bỏ. Đối với đệ đệ này, lúc nhỏ thường hay lông bông, không học vấn không nghề nghiệp. Nghệ Lưu cũng không cho rằng hắn có tài văn chương gì.
- Nếu như vậy, hiện tại chúng ta đi luôn!
Nghệ Lưu kéo Nghệ Phong liền chuẩn bị đi ra ngoài.
- Hiện tại?
Nghệ Phong sửng sốt, thật không ngờ Nghệ Lưu vội vã như vậy.
- Ừ, Hôm nay là ngày đầu tiên của thi hội, cũng là đêm náo nhiệt nhất! Chúng ta nhanh chóng đi thôi!
Nghệ Lưu thúc giục nói.
- Vậy thì được rồi, chỉ là ta sẽ ăn mặc như thế này sao?
Nghệ Phong nhìn y phục trên người mình, tuy rằng chính mình không cần để ý phải mặc đồ gì. Thế nhưng hai cái mụn vá trên ngực thực sự quá tức cười rồi. Nghệ Phong thậm chí hoài nghi, gia đinh cho Nghệ Phong quần áo, có phải cũng bị người khác thi triển qua Long Trảo Thủ. Thế nhưng hắn là một nam nhân nha, người khác làm sao sẽ vồ ngực của hắn đây?
- Không cần. Như vậy mới tốt!
Nghệ Lưu có nén ý cười, kéo Nghệ Phong. Như vậy mới tối, chỉ cần ngươi ăn mặc như vậy, ngươi không đoạt được danh tiếng của ta.
Nghệ Phong ngạc nhiện, lập tức cũng không nói gì chỉ gật đầu, làm hài tử xuất thân từ nhà nông, hắn không quá quan tâm đối với cách ăn mặc. Tuy rằng mụn vá này xác thực có chút làm cho người ta ngượng ngùng một chút, thế nhưng lại cũng không phải việc lớn lao gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.