Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1124




Nhưng cô tưởng rằng cô sẽ không có được tình yêu và hạnh phúc nhưng nay lại sắp bước vào cung điện của hôn nhân. Thật sự có quá nhiều điều bất ngờ?

 

Cô gấp lại lá thư và nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt của Tông Triển Bạch bất giác hiện lên trước mắt cô, cô chợt cảm thấy rất nhớ anh. Cũng không biết khi nào anh mới có thể quay lại, để không gây phiền phức thêm cho anh cô đã không liên lạc với anh. Hôm nay bỗng nhiên cực kỳ muốn gọi cho anh dẫu kìm nén thế nào cũng không được.

 

Cô cầm điện thoại và vuốt màn hình tìm số điện thoại của Tông Triển Bạch rồi do dự một lúc, đanh định bấm gọi thì di động đột nhiên vang lên. Hiển thị trên màn hình lại chính là số điện thoại mà cô muốn gọi. Cô gần như không hề do dự và lập tức nhận điện thoại.

 

“Alo.”

 

Mấy ngày nay Tông Triển Bạch rất bận, anh đã làm quen với các quan chức cùng thời với ông Cố nhờ vào mối quan hệ của Thiệu Vân. Cũng nắm được rất nhiều tin tức phạm tội trước đây của ông Cố từ nơi này.

 

Sau khi biết rõ tường tận chân tướng của sự việc, anh cử người đến đó để xác minh và tìm chứng cứ và người xác thực. Trước khi sự việc được vạch trần anh cũng đã tự mình đến đó một chuyến vì sợ sẽ xảy ra sai lầm.

 

Anh không để Thiệu Vân dính líu đến chuyện này mà chỉ dựa vào mối quan hệ của anh ta để tìm hiểu một số sự việc được che giấu kín kẽ trong quá khứ, phần còn lại đều do anh thực hiện.

 

Một bên đưa tất cả các nạn nhân đến thành phố B, một bên liên hệ với các phương tiện truyền thông nổi tiếng nhờ vào các mối quan hệ của mình, nhưng anh lại không tìm người tiếp nhận vụ án này mà để cho truyền thông vạch trần khiến cho sự việc có thể nháo lớn hơn và tạo sức ép cho phía chính phủ.

 

Con người thường hay nghiêng về phía kẻ yếu, phần lớn những người đến đây đều là người già và trẻ em, chắc chắn tấm lòng của mọi người sẽ thiên vị cho họ. Bên trên không thể không đưa ra một lời giải thích cho công chúng.

 

Cùng lúc đó, sự việc của Cố Bắc lại nổ ra và đã xôn xao đến không thể ngăn cản được.

 

Tuy rằng anh không còn làm quan nữa nhưng lại rất rõ lòng người, dù ở vị trí nào đều sẽ có người đố kỵ và chỉ cần một chút sai lầm nhỏ nhất định sẽ có người thêm gió quạt lửa.

 

Mọi việc đang diễn ra rất suôn sẻ đúng như anh dự đoán, hơn nữa bên trên còn rất coi trọng. Theo như anh được biết thì bên trên đã thành lập một tổ chuyên án, một khi có được bằng chứng xác thực chắc chắn sẽ tiến hành xét xử.

 

Sự việc vốn là sự thật chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.

 

Để giữ được sức nóng, anh để cho Quan Kình mướn thủy quân ở trên mạng không ngừng tung tin nóng và tạo chủ đề trên mạng làm cho độ hot không bị giảm và khiến càng nhiều người biết đến hơn.

 

Sau khi kết thúc cuộc gặp gỡ với người phụ trách của hai hãng truyền thông lớn, anh vội vã quay về biệt thự, mấy ngày nay anh vẫn luôn ở bên ngoài bận rộn không có thời gian trở về, hôm nay cũng coi như kết thúc rồi nên chỉ cần chú ý hướng đi sau này.

 

Anh đỗ xe và đang định bước vào nhà thì bỗng nhiên rất muốn biết Lâm Tử Lạp có nhớ mình hay không. Mấy ngày nay cô ấy đều không có liên lạc với anh.

 

Anh dựa vào cửa xe và gọi đến số của cô. Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là điện thoại vừa gọi đã có người tiếp ngay lập tức. Trong lòng không khỏi sửng sốt một chút nhưng anh phản ứng lại rất nhanh,

 

“Em đang xem điện thoại phải không?” Không thì làm sao lại nhận nhanh như vậy?

 

Lâm Tử Lạp ừ một tiếng rồi hỏi lại: “Anh có khỏe không?”

 

Cô vốn muốn nói rằng em rất nhớ anh nên muốn gọi điện cho anh.

 

Tông Triển Bạch ngẩng đầu nhìn bầu trời, hôm nay thời tiết rất đẹp có rất nhiều ngôi sao, anh cong môi: “Có nhớ anh không?”

 

Lâm Tử Lạp xuống giường đi tới chiếc ghế sô pha đơn trước cửa sổ và ngồi xuống, hơi ngả về phía sau và nói: “Em nhớ anh, anh có thể lập tức xuất hiện trước mặt của em được không?”

 

“Hay là anh cầu xin ông trời một điều ước để ông đưa anh đến bên cạnh em ngay bây giờ được không?”

 

Lâm Tử Lạp mỉm cười: “Vậy thì anh xin đi.”

 

“Nhưng em vẫn còn chưa nói nhớ anh thì làm sao anh có thể cầu nguyện được chứ?” Tông Triển Bạch khẽ cười, anh chính là muốn nghe thấy cô nói rất nhớ mình.

 

Lâm Tử Lạp cũng không che giấu lòng mình và dịu dàng nói: “Em nhớ anh, rất nhớ.”

 

“Vậy thì anh sẽ cầu xin ông trời ngay bây giờ.” Anh quay người bước vào nhà nhưng không có bấm chuông cửa mà mở mật mã của biệt thự, lúc này mọi người dường như đều đã đi nghỉ, trong phòng khách chỉ còn lại ánh đèn mờ ảo và rất yên tĩnh.

 

Anh thay dép rồi bước lên cầu thang, động tác rất nhẹ nhàng sợ quầy rầy mọi người trong gia đình.

 

“Em đếm từ một đến mười để xem ông trời có thể đưa anh đến trước mặt của em hay không.”

 

Lâm Tử Lạp khỏi khỏi cảm thấy buồn cười: “Anh vẫn còn tin ông trời à?’

 

“Người không có tín ngưỡng sẽ không có linh hồn, em mau đếm đi.”

 

Lâm Tử Lạp cảm thấy lúc này anh thật trẻ con và rất đáng yêu.

 

“Vậy em đếm nhé?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.