Mê Hoặc Song Vương

Quyển 2 - Chương 18: Sống thật tốt




Trở lại địa liền thấy Tiểu Lam co rúc ở góc tường, vừa nghe tiếng vang, đầu nhỏ vốn là đang cúi vội nâng lên: "Bách Lý, ngươi trở lại rồi."

Vừa chạm vào thân thể Bách Lý, vội khẩn trương lôi nàng lên giường, cầm chăn mỏng bên cạnh vòng thật chặt quanh nàng:"Bên ngoài trời đang mưa sao? Sao toàn thân lại ướt sũng thế này?"

Bách Lý không nói lắc đầu, nhẹ tựa đầu vào vai Tiểu Lam, sau một hồi mới lên tiếng: "Tiểu Lam, bờ vai của hắn cũng không thể cho ta ấm áp được nữa, hiện tại, cũng chỉ có ngươi mới có thể cho ta dựa vào."

"Bách Lý, ngươi rốt cuộc là bị làm sao?" Tiểu Lam quay đầu, chỉ thấy được khóe mắt của nàng, bởi vì những sợi tóc tán loạn mà lộ ra.

"Trước kia, dù khó khăn thế nào, ta cho là sau lưng ta có Tập Ám, ta không sợ. Nhưng hôm nay, ta còn có lý do gì để sống nữa? Tiểu Lam, ta thật sự mệt mỏi" Mặt Bách Lý bình tĩnh, lạnh nhạt. Lúc nói chuyện, tiêu điểm cũng chỉ hướng về một chỗ tùy ý. 

"Bách Lý, ngươi không thể nghĩ như vậy" Tiểu Lam lui người ra, đôi tay ôm lấy vai nàng, lắc lư mấy cái: "Ngươi tỉnh lại, tỉnh lại, nhìn cho kỹ một chút, khi đó ngươi kiên cường cỡ nào, ngươi cứ bỏ qua như vậy sao? Ngươi nói phải đi về đem những người nợ ngươi một khoản một khoản đòi lại, ngươi làm sao lại bỏ qua?" Lời cuối cùng cơ hồ là rống lên, phá thành mảnh nhỏ từ cổ họng bật ra, Tiểu Lam gắt gao ôm lấy nàng, càng ôm càng chặt.

"Ta sợ ta không đòi được, đúng như lời Tập Ám nói, mất đi sự che chở của hắn, ta sống không bằng chết."

"Bách Lý......"Tiểu Lam đỡ nàng nằm xuống, giúp nàng cởi xuống áo khoác ướt đẫm" Cái gì cũng đừng nghĩ, ngoan ngoãn ngủ một giấc, ta không cho phép ngươi bỏ cuộc"

Bách Lý nghe lời nhắm mắt lại, mặc cho Tiểu Lam ôm nàng, thân thể cũng bắt đầu ấm lên.

Đêm, mới trôi qua một nửa, ánh trăng trên ngọn cây nguội lạnh, hết sức lạnh lẽo.

Khi Bách Lý tỉnh lại một lần nữa, mở mắt ra liền thấy Tiểu Lam đã ngồi nửa người dậy, ngơ ngác nhìn chằm chằm bên ngoài phòng giam.

Thử cử động hai tay chống người dậy, chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, có thể là tối qua bị cảm lạnh rồi: "Tiểu Lam, Tiểu Lam....."

"Bách Lý, ngươi tỉnh rồi" Tiểu Lam thu hồi thần trí, vươn đôi tay đỡ nàng ngồi dậy "Hẳn là còn sớm, ngủ thêm một lát đi."

"Đối với chúng ta mà nói, hiện tại nhiều nhất không phải là thời gian sao?" Bách Lý kéo chăn qua đắp cho hai người, lưng từ từ dán lên vách tường lạnh lẽo.

"A, cũng đúng" Tiểu Lam không khỏi mỉm cười, nụ cười còn chưa nhộn nhạo lên đã bị một thoáng xót xa thay thế: "Bách Lý, đáp ứng ta, nếu không chân chính xử quyết chúng ta trước, chúng ta hãy sống thật tốt, được không?"

"Tiểu Lam, những lời tối hôm qua, coi như là ta mê sảng đi, ngươi không cần lo lắng."

"Chúng ta còn có tương lai rộng lớn, ta không muốn chết" Tiểu Lam trông mong, trong thời gian ngắn ngủi, hai người lại tìm thấy tâm ý thông suốt của nhau, đồng cam cộng khổ, tâm ý tương liên.

Bên ngoài địa lao truyền đến một hồi tiếng bước chân sột soạt, bước đi vội vàng mà nhẹ nhàng, mãi đến khi tới bên ngoài cửa phòng giam mới khẽ gọi: "Tiểu Lam........."

Là Lý Nam, Tiểu Lam mừng rỡ xuống giường, kéo xích chân nặng nề đi tới cửa: "Lý tướng quân."

"Các ngươi thế nào rồi? Lý phi nàng có khỏe không?" Vẻ mặt Lý Nam sốt ruột nhìn chằm chằm Tiểu Lam, xác định nàng không có gì đáng ngại mới nhẹ nhàng thở ra.

"Chúng ta khỏe...."

"Tiểu Lam, những thứ đồ này các ngươi cầm lấy, là vài bộ quần áo chống lạnh cùng mấy thỏi bạc, ở trong tù có bạc mới làm được việc. Còn nữa, đây là điểm tâm Vương ma ma nhờ ta mang tới" Lý Nam đem hai bao đồ trong tay nhét vào tay Tiểu Lam, lại nhìn về Bách Lý.

"Lý phi, mấy ngày nay khiến ngài chịu uất ức, ta tin tưởng Vương gia nhất định sẽ thả các người ra ngoài"

"Lý tướng quân, làm phiền rồi" Bách Lý khách khí trả lời.

"Ta phải đi rồi, Tiểu Lam, ngươi không cần phải sợ, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài"

Tiểu Lam nặng nề gật đầu, ánh mắt hàm chứa tình ý đưa tiễn bóng lưng Lý Nam.

Bách Lý áy náy nhìn Tiểu Lam, nếu không phải tại mình, nàng cũng không cần bị tội như thế này.

Trong đầu chợt lóe qua một tia nghi ngờ, Bách Lý vội kêu Tiểu Lam qua: "Tiểu Lam, thanh chủy thủ kia của ta, rõ ràng là đặt ở dưới gối, tại sao những binh lính kia lại một mực lục soát ở trên người ngươi?"

Tiểu Lam đặt đồ lên giường, người cũng nằm sấp xuống: "Ta cũng không hiểu, đến bây giờ vẫn còn mông lung đây."

"Thanh chủy thủ kia theo ta, ngươi, còn có Tiểu Lục đã thấy qua, nhưng là ta nghĩ không ra nàng có lý do gì lại làm như vậy" Bách Lý không hiểu phân tích.

"Có phải hay không là có người trong lúc vô tình tiến vào phòng chúng ta lục lọi, hay là, ta đắc tội người nào?" Tiểu Lam không muốn tin đó là Tiểu Lục, vội vàng tìm tòi trong đầu người có khả năng làm chuyện đó.

"Cũng có khả năng, dù sao về sau cũng có thể tra rõ ràng" Nhưng là Bách Lý lại cảm thấy rõ ràng chuyện này cùng Tiểu Lục không thoát khỏi có liên quan.

"Bách Lý, ngươi thấy không, điểm tâm này thơm quá đi" Tiểu Lam mở chiếc bọc ra, nhìn điểm tâm đa dạng, hốc mắt không khỏi nóng lên "Vương ma ma thật tốt, tuy có lúc rất nghiêm khắc, nhưng từ nhỏ luôn đối đãi với ta như nữ nhi của nàng."

Bách Lý đồng ý gật đầu một cái, đây chính là cái gọi là người một nhà không cần báo đáp.

"Bách Lý, ăn đi, đã vài ngày đều ăn những đồ ăn thừa ôi thiu kia rồi, ta lại bắt đầu nhớ tới cô đầu bếp mập mạp ấy rồi." Tiểu Lam nín khóc mà cười, vội vàng cầm lấy một khối bánh đậu xanh nhét vào trong miệng Bách Lý. 

"Oa, nhiều bạc như vậy" Tiểu Lam mở một gói đồ khác, nhìn thấy vài đỉnh bạc trắng lóa có chút ngây ngẩn.

"Tiểu Lam, ngươi làm sao vậy?"

"A, không có gì...." Tiểu Lam vội vàng nhét bạc dưới đáy gối, chỉ cảm thấy tim nong nóng, cầm lên một cái áo mùa đông phủ thêm cho Bách Lý. "Địa lao ẩm thấp tối tăm, chúng ta không thể để bản thân ngã bệnh đươc."

"Ngày, hẳn là sáng rồi đi, nhưng là chúng ta không thấy được" Bách Lý phí công hơi ngẩng đầu, vẫn là một mảnh hắc ám vô bờ bến.

"Bách Lý, ta thấy, thời điểm mới vừa rồi Lý tướng quân tới, ta thấy lông mày của hắn mang theo một luồng ánh mặt trời." Tiểu Lam cười cười chỉ đầu lông mày của chính mình, ánh mặt trời như vậy, Bách Lý cũng bị cuốn hút.

Lý Nam vừa đi ra khỏi địa lao liền thấy Tập Ám đứng cách đó không xa, chỉ đành phải chột dạ tiến lên đón: "Vương gia."

"Lý Nam, bổn vương có lời muốn hỏi ngươi" Tập Ám đi vòng quanh hắn một vòng không lớn không nhỏ, tới trước mặt hắn thì đứng lại: "Bách Lý, tới doanh trại lúc nào?"

"Hồi vương gia, là trước ngày ngài tới ba ngày" Lý Nam không dám nhìn thẳng vào người trước mặt chút nào, nên hỏi vẫn phải đáp.

"Trước ba ngày? Nàng tới như thế nào? Đi theo còn có ai?"

"Này, Lý phi là theo quân Liêu mà đến, đi theo còn có Hàn Hữu Thiên, cùng với Gia Luật Thức." Lý Nam nửa điểm cũng không dám giấu diếm, chỉ đành phải dựa theo sự thật mà báo.

"Gia Luật Thức?" Bóng dáng cao lớn của Tập Ám lúc sáng sớm ánh mặt trời chiếu xuống hiện lên một vầng ánh sáng nhàn nhạt, dị thường đẹp mắt.

"Đúng, Lý phi biết được tin ngài mới nạp phi, hộc máu bất tỉnh tại chỗ, về sau Gia Luật Thức liền hạ lệnh ngưng chiến."

"Hừ, xem ra Gia Luật Thức đối với nàng cũng coi như có để tâm tới rồi" Tập Ám cười lạnh ra tiếng, trong mắt thoáng qua một tia sát khí lẫm liệt.

"Vậy tại sao tới hôm nay ngươi mới nói cho ta biết? Chẳng lẽ ta không hỏi, ngươi cũng không nói hả?"

"Thuộc hạ không dám, ban đầu là Lý phi cố ý yêu cầu làm như thế, thuộc hạ nghĩ là bởi vì không thể lập tức đối mặt với chuyện ngài mới nạp phi" Lý Nam sau khi thoáng bình ổn lại nói tiếp: "Huống chi, một màn ngài cùng Thủy Cơ kia, Lý phi cũng đã nhìn thấy tận mắt, thật ra thì, các ngài hẳn là đã gặp nhau. Tại vùng hồ kia, áo choàng đêm đó cũng là Lý phi kêu ta mang tới cho ngài. 

"Không thể đối mặt? Hừ, bổn vương nạp phi còn phải được sự đồng ý của nàng hay sao?" Khuôn mặt Tập Ám mù mịt chuyển về hướng địa lao "Nàng quá tự cho là đúng rồi"

Bách Lý, lúc trước ngươi tự tiện rời đi, giờ phút này, còn có tư cách để so đo với ta hay sao?

Lý Nam ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tập Ám, trong lòng không khỏi thở dài, một vương gia cô tịch gặp phải một nữ nhân kiêu ngạo, ắt phải làm thương tổn nhau. Hắn còn nhớ đoạn thời gian Bách Lý mất tích, Tập Ám như loài lang sói giận dữ, mang theo kỵ mã Ngân Giáp, trong mắt luôn lộ ra sát khí vô tận, dọa người như quỷ la sát.

"Lý Nam, truyền mệnh lệnh xuống, không có bổn vương ra lệnh ai cũng không cho phép tự mình thẩm vấn hai nàng." Tập Ám xoay người lại, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên "Ngươi lần sau vào địa lao cũng không cần phải lén lén lút lút như vậy"

Nhìn bóng lưng Tập Ám rời đi, sau một lúc lâu Lý Nam mới hiểu ra, hướng về phía thân hình tuấn lãng kia cúi xuống la lớn:"Tạ Vương gia."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.