Mau Xuyên: Cứu Vớt Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 10: Hồng nhan bạc mệnh (10)




Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt nhỏ nhăn lại như có chút tủi thân khó chịu, Tần Diễn ôm lấy nàng, cùi đầu giữa cổ nàng, hít sâu hương thơm mềm mại của thiếu nữ, "Nàng là báu vật của ta, nàng ở đâu ta ở đó, chúng ta vốn là nhất thể."

Vu Yên thực ra cũng chỉ thuận miệng hỏi hắn, không nghĩ hắn nghiêm túc vậy, vừa lòng gật gật đầu, thuận tiện hôn chụt một cái trên mặt hắn.

Làm khó nàng chủ động, Tần Diễn tự nhiên sẽ không bỏ qua thời cơ này, tức khắc bế nàng đem người đè ở trên bàn hôn một hồi lâu, nếu không phải ngoài phòng có người gõ cửa, Vu Yên cảm thấy tiết tháo rất có khả năng không giữ được.

Vất vả sửa sang lại xiêm y, mặc kệ người kia bất mãn, cô trực tiếp bước nhanh trốn ra hỏi thư phòng, lại thấy đại hán râu xồm Vương Nguyên Chi đang đợi ngoài cửa phòng.

Nhìn thấy cô, Vương Nguyên Chi trên mặt có một tia kinh ngạc, ngay sau đó lập tức chắp tay chào hỏi, "Vu cô nương."

"Vương tướng quân." Vu Yên nghiêm trang gật gật đầu, "Vương tướng quân mau vào trong đi thôi."

Vương Nguyên Chi chờ Vu Yên đi rồi lập tức rảo bước đi vào trong, kì quái ở chỗ, sắc mặt tướng quân tựa hồ không tốt lắm, chẳng lẽ hắn làm cái gì sai rồi?

Trở lại phòng, Vu Yên cảm thấy có chút mệt, lại nằm trên giường nghỉ ngơi, trước khi đi ngủ còn cố ý chốt từ bên trong, bằng không đêm nay cô có khả năng bị người ăn đến xương cốt cũng không còn.

Tang kỳ của tiên hoàng không chỉ yêu cầu quần áo trắng, còn không được dùng thịt cá, bất quá Vu Yên cũng không có nhiều cố kỵ, dù sao Thái Tử cũng phải xuống đài, những người khác tự thân bảo toàn còn không kịp, làm sao có thời giờ tới chú ý cô ăn thứ gì.

Tần Diễn bận rộn mấy ngày, hôm nay rốt cuộc cũng có thời gian cùng cô dùng cơm trưa, Vu Yên nhìn thấy hắn trong lòng có chút chột dạ, nhưng vẫn ra vẻ trấn định ăn cơm.

Nhìn này một bàn thức ăn chay mặn, Tần Diễn đi vào, ngồi xuống bên cạnh nàng, nha hoàn lập tức mang thêm một bộ chén đũa, trong phòng nhất thời yên tĩnh dường như chỉ còn lại tiếng gặm đùi gà của Vu Yên.

"Nàng có nhớ cha mẹ?" Tần Diễn bỗng nhiên ý vị không rõ hỏi cô một câu như vậy.

Nha hoàn lúc này đã thức thời lui xuống hết, Vu Yên buông đũa trong tay, trên miệng vẫn còn dính đồ ăn, bộ dáng nghiêm túc nói, "Mẫu thân ta mất sớm, mấy năm nay phụ thân vẫn luôn muốn gả ta cho Thái tử, ta luôn luôn bận rộn học nữ giáo, không phải học múa thì là luyện cầm, không chịu tập luyện một ngày sẽ bị giáo huấn, kỳ thật ta biết trong mắt phụ thân ta chỉ là đồ vật giúp ông thăng quan tiến chức. Ta cũng không hận phụ thân, nhưng ta không nghĩ về ông nữa, tình cảm cha con chúng ta, thời khắc phụ thân đem ta cho Thái tử, cũng đã chấm dứt rồi."

Toàn bộ kinh thành không ai không biết Thái Tử háo sắc thành tính, trong phủ vô số thiếp thất, gả cho hắn có thể có cái gì tốt, chờ hắn chơi chán rồi sẽ bị vứt bỏ, nhưng người phụ thân kia vẫn là toàn tâm toàn ý muốn đưa con gái cho Thái Tử, thậm chí thời điểm nguyên chủ bị đưa đi hòa thân, còn thẳng tay phủi sạch quan hệ cha con, phụ thân như vậy, có hay không có, khác gì nhau?

Nghe vậy, Tần Diễn chỉ là bình tĩnh chăm chú nhìn nàng, thấp giọng nói: "Hôm nay, Vu đại nhân vì kết bè kết cánh bị Thái Tử nhốt vào thiên lao."

Dứt lời, Vu Yên cũng có chút sửng sốt, nhưng cũng chỉ là sửng sốt một chút mà thôi, Thái Tử làm như vậy đơn giản chính là muốn bức cô ra mặt, đáng tiếc, bàn tính này của hắn coi như vô dụng.

"Tuy rằng phụ thân nàng có tư tâm, nhưng chung quy cũng chảy cùng một dòng máu, trước mắt Thái Tử hẳn sẽ không động vào, ta sẽ cho người chú ý, chờ Tam hoàng tử thành sự, sẽ thả phụ thân nàng." Tần Diễn trầm ngâm nói.

Vu Yên tự nhiên không có ý kiến gì, cô nhiều nhất cũng chỉ có thể làm được như vậy, chờ cô cùng Tần Diễn đi rồi, người cha như thế nào cô cũng không quản được.

Tần Diễn thấy miệng nàng còn dính đồ ăn, cầm khăn gấm lau nhẹ hóe miệng nàng, làm Vu Yên lập tức thẹn quá thành giận. Một bộ dáng nghiêm túc của cô bị hắn xem thành cái gì rồi.

Lập tức quay đầu, rầu rĩ, "Chàng có phải cảm thấy ta so với thiên kim nhà khác không văn nhã không có lễ, chê cười ta?"

Thấy nàng nói vậy, Tần Diễn cười khẽ, cầm lấy đũa ăn cơm, Vu Yên bĩu môi kéo lấy ống tay áo hắn, "Chàng hối hận đã đồng ý lấy ta, đúng không?"

Nàng hô mnay không mặc quần áo trắng, trên đầu còn gắn trâm cài, khi nói chuyện còn khẽ lắc lư, dường như làm khuôn mặt nhỏ càng thêm tinh xảo. Tần Diễn bất đắc dĩ, cười cười nhìn nàng, "Đúng là có chút hối hận, ai biết ta lại cưới phải thê tử mỗi buổi tối đều khóa chặt cửa phòng không cho phu quân vào chứ?"

Vu Yên lập tức có chút ngượng ngùng, cô biết hắn nhất định sẽ nói đến việc này, chỉ có thể ra vẻ trấn định, trừng mắt với hắn, "Chúng ta còn chưa thành thân, cho nên không thể tính phu thê, sao có thể ngày ngày cùng phòng mà ngủ."

Càng nói càng cảm thấy thẹn, Vu Yên quay mặt không muốn nói nữa, nhưng người bên cạnh còn cố tình thò đầu qua nhẹ giọng nói: "Nếu như vậy, chúng ta chờ việc Tam hoàng tử xong xuôi lập tức thành thân."

Đây là một câu trần thuật, Vu Yên đỏ mặt không để ý tới hắn nữa, tiếp tục ăn cơm.

Mưa lớn đã nhiều ngày, thẳng đến khi tang kỳ qua đi, mưa mỗi ngày một lớn.

Ban đêm, toàn bộ kinh thành lâm vào yên tĩnh, mưa to tầm tã, gió đêm tiêu điều.

Vốn dĩ hôm nay Tần Diễn vẫn luôn ở cạnh bồi nàng, bất quá đột nhiên bị người kêu đi, để lại Vương Nguyên Chi, điều động không ít binh mã thần cơ doanh đem toàn bộ tướng quân phủ vây lại, tích thủy bất lậu.

Ngoài phòng tiếng mưa rơi tí tách, Vu Yên đem ghế quý phi ngồi ở cửa, nhìn Vương Nguyên Chi, nhịn không được tò mò hỏi: "Vương tướng quân, ngươi hôm nay rảnh lắm sao?"

Lúc này thủ vệ kinh thành hẳn là rất quan trọng mới đúng, như thế nào Vương Nguyên Chi còn rảnh rỗi ở lại trấn thủ phủ tướng quân.

Cùng với một đạo tiếng sấm vang lên, Vương Nguyên Chi quay đầu lại nhìn Vu Yên bên trong, cung thanh trả lời: "Tướng quân có công đạo, tâm phòng người không thể không có, hiện giờ an nguy của cô nương là quan trọng nhất."

Dứt lời, Vu Yên cũng lâm vào suy nghĩ, xem ra, Tần Diễn cũng là sợ Tam hoàng tử phản bội, "Ngươi cảm thấy, tướng quân các ngươi lúc này là đang làm cái gì?" Vu Yên như suy tư, tầm mắt nhìn lên bầu trời đêm không ánh sao.

Vương Nguyên Chi nhíu nhíu mày, lắc đầu nghi hoặc, trong kế hoạch, tướng quân cũng không có ý tứ muốn động thủ...

~

Nước mưa cọ rửa đi không ít máu tươi trong hoàng thành.

Bên ngoài Kim Loan Điện lúc này chất đầy thây xác và những phần cơ thể người đứt liền không đồng đều, thái giám cung nữ còn sống đều là ngồi run bần bật trên mặt đất, bên cạnh đều là binh lính trông coi.

Mà bên trong Kim Loan Điện thì yên tĩnh không một tiếng động, một người mặc long bào đầu đội kim quan ngồi trên long ỷ, gương mặt hóp lại, xanh xao, vừa thấy đã biết chính là do túng dục quá độ gây ra, giờ này khắc này cả người hắn đều bao phủ bởi tuyệt vọng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân mặc giáp chiến, đôi tay vẫn cầm kiếm, máu từ kiếm chảy xuống, nhỏ dài trên mặt đất.

Cửa điện lần nữa bị người đẩy ra, thân ảnh cao lớn đĩnh bạt tiến đến, hai người lúc này dùng hai tâm trạng khác nhau nhìn hắn, đặc biệt là người mặc long bào, nhìn thấy thân ảnh kia thì lập tức điên cuồng vơ lấy đồ vật xung quanh, dùng sức mà ném về phía người kia.

Tần Diễn ánh mắt bất biến, giơ tay bẻ gãy cổ tay của hắn, nhấc chân đem người đá ngã lăn trên mặt đất, ánh mắt lạnh lẽo.

"Họ Tần! Ngươi...... Ngươi thật to gan, cư nhiên dám cùng tiện nhân này tạo phản!" Thái Tử nằm trên mặt đất, hai mắt đầy tia máu đỏ tươi trừng mắt nhìn đạo thân ảnh kia, hận không thể ăn thịt uống máu hắn.

Ngụy Văn Cực đứng một bên, không nhanh không châm lôi khăn lụa trong người ra lau trường kiếm, "Tần tướng quân, người này, bổn điện hạ chính là cố ý để lại cho ngươi."

Trên mặt Ngụy Văn Cực đã sớm mất đi vẻ ôn hòa có lễ thường ngày mà ngược lại mang theo tàn nhẫn cùng sắc bén.

Tần Diễn chỉ là ý vị thâm trường nhìn hắn, thanh âm bình tĩnh, "Điện hạ là cố ý để lại cho vi thần, hay vẫn là chỉ có thể để lại cho vi thần?"

Hành thích vua giết huynh đệ, không có đế vương nào nguyện ý gánh cái danh này.

Ngụy Văn Cực cười nhìn hắn mắt, thu hồi trường kiếm, cất bước đi khỏi Kim Loan Điện.

Trong điện lúc này chỉ còn lại hai người, Thái tử tren mặt đất lúc này đã có chút sợ hãi, hắn nhìn người như sát thần trước mắt, lui về phía sau, "Tần tướng quân, cùng lắm thì trẫm không cùng ngươi đoạt Vu Yên nữa, ngươi ngàn vạn không thể cùng tiện nhân kia làm bạn!"

Nhìn trên người mặc long bào trên mặt đất, vẻ mặt đầy sợ hãi, Tần Diễn ngồi xổm xuống, đối diện Thái Tử, giơ tay bóp chặt cái cổ không ngừng vặn vẹo kia, ánh mắt lạnh lùng, đồng tử trong mắt người kia ngày một dãn lớn, một giây sau đầu đã nghiêng lệch ở một bên.

Lấy ra khăn gấm lau tay, Tần Diễn nhìn cái xác chết vẫn mở to trên mặt đất, ngay sau đó liền lập tức đi khỏi Kim Loan điện.

Mưa bên ngoài ngày càng lớn. Tần Diễn quay về phủ thì lập tức đi tìm Vu Yên, vừa vào tiểu viện đã thấy nàng ngồi ngoài cửa nói chuyện với Vương Nguyên Chi đến hăng say.

"Tướng quân." Thấy hắn trở về, Vương Nguyên Chi lập tức cung kính lui ra phía sau vài bước.

Tần Diễn nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Đem người lui đi."

Vương Nguyên Chi nghe vậy lập tức lùi xuống, dù cho hắn cảm giác vừa rồi ánh mắt tướng quân nhìn hắn tựa hồ có chút không tốt.

"Chàng vừa đi đâu vậy?"

Thấy Tần Diễn đã trở về, Vu Yên từ trên ghế quý phi đứng lên, đạp bậc cửa, duôi tay ôm cổ hắn, tức giận nói, "Tối muộn thế này mới về, không phải chàng bỏ ta ở ngoài đi tìm tiểu mỹ nhân chứ?"

Tần Diễn thuận thế ôm lấy eo thon mềm mại, cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ đang bất mãn, khẽ cười, duỗi tay vỗ vỗ bên hông nàng, "Tiểu mỹ nhân không phải ở đây sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.