Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 44




Sau khi Trầm Mộc Bạch nói xong câu đó, trên đầu một mảnh bóng râm che xuống, cô ngẩng đầu, thấy được đứng nam chính ở bên giường ẩn ở trong bóng tối.

Cửa sổ thủy tinh chiết xạ tia sáng làm khuôn mặt tuấn mỹ kia giống như thiên thần như sáng như tối, Hoắc Quân Hàn thần sắc ảm đạm không rõ, cặp mắt vốn là màu băng lam đồng mâu lúc này bị một tầng huyết sắc dần dần xâm nhiễm, một loại khí tức cực kỳ nguy hiểm từ trên người hắn liên tục không ngừng khuếch tán, mười điểm dọa người.

Tiếng cảnh báocủa căn cứ đột nhiên vang lên, trong nháy mắt yên tĩnh qua đi, địa phương xa xôi truyền đến tiếng bước chân lộn xộn.

Trầm Mộc Bạch: ".. Thật xin lỗi nha hệ thống, ta giống như hiểu lầm ngươi rồi."

Cô nhìn nam nhân trước mắt rõ ràng không thích hợp, gian nan lên tiếng chào.

Hoắc Quân Hàn không phản ứng chút nào, như cũ đứng tại chỗ không có nửa phần động tĩnh, hai con mắt màu đỏ ngòm nhìn thẳng vào Trầm Mộc Bạch, trên mặt không có nửa điểm cảm xúc thuộc về tình cảm nhân loại, hờ hững băng lãnh.

Tựa như chỉ cần mất lý trí một chút cũng làm dục vọng dã thú thoát ra ngoài, im ắng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Hai người trong bóng đêm đối mặt, một người có tính xâm lược nguy hiểm mười phần, một người có chút thất thần.

Trên thực tế, Trầm Mộc Bạch mười điểm sợ hãi, nhưng cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng khác.

"Hệ thống, trên mặt bàn giống như có nửa khối sô cô la chưa ăn hết."

Cô có chút ủy khuất nói tiếp "Bất quá bây giờ cũng đã tan rồi ah."

Hệ thống: "..."

Cũng đến phục.

Nghĩ như vậy, trong lúc nhất thời, tăng them sự khó chịu so bị đau bụng kinh chi phối, Trầm Mộc Bạch trong lòng chỉ cảm thấy bi thương.

Trong mắt huyết sắc đỏ chậm rãi rút đi, Hoắc Quân Hàn động, một cái tay chụp lên đầu thiếu nữ: "Vì sao lại đổ máu?"

Thanh âm băng lãnh ở trên đỉnh đầu vang lên, Trầm Mộc Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy cái cằm nam chính đầy hoàn mỹ, môi mỏng bởi vì chủ nhân tâm tình không tốt mà có chút nhếch lên một đường cong lạnh lùng.

Bởi vì ở trong bóng tối, cô không nhìn thấy trên mặt đối phương chợt lóe lên thần sắc ẩn nhẫn.

Dù là Trầm Mộc Bạch, nghe được câu hỏi này của nam chính cũng không nhịn được biểu lộ ngưng trệ, cô có chút xoắn xuýt nên giải thích thế nào cho đối phương nghe đây, nam chính không nói một lời nhìn co một cái, ngay sau đó cả người biến mất trong phòng.

Trầm Mộc Bạch: ".. Cho nên rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Đột nhiên biến mất không thấy nữa quả thực quá dọa người được không.

Hệ thống: "Hắn có khả năng di chuyển tức thời."

Bụng truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc, Trầm Mộc Bạch nằm lỳ ở trên giường, cảm thấy mình cả người đều phế, trong mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, một cái tay lạnh buốt đặt lên trán cô, Trầm Mộc Bạch mở to mắt, trong tròng mắt đen thêm một tầng hơi mỏng mờ mịt, trong đầu nhất thời ngưng trệ, dụi dụi con mắt, vô ý thức muốn xoay người ngủ tiếp.

Hoắc Quân Hàn con ngươi cụp xuống, cầm trong tay cái túi ném tới trên mặt đối phương, thản nhiên nói, "Đứng lên."

Lời nói của nam chính đặc biệt lạnh buốt vang lên, Trầm Mộc Bạch phản xạ có điều kiện ngồi dậy, ánh sang chói mắt làm cô cả người đều sửng sốt sững sờ.

Một bên trên mặt bàn để đó một khối hạt châu không biết làm bằng vật liệu gì đang phát sáng, tia sáng có thể chiếu sáng hơn phân nửa gian phòng.

Mà nện vào trong ngực cô là cái túi màu đen, Trầm Mộc Bạch mở ra, khi nhìn đến đồ bên trong lúc, cô trầm mặc một hồi lâu, đối với hệ thống nói, "Giấc mộng này làm ta có chút sợ hãi."

Hệ thống không biết đang bận rộn gì, có chút chậm rãi trả lời, "Mở cửa, xoay trái, lầu chót."

Trầm Mộc Bạch, "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.