Mặt Trời Của Anh, Satan Của Em

Chương 7-2




Muốn lý do sao? Đơn giản! "Trong đó có nhiều người soi mói như vậy, sao em có thể ăn được!" Quá đầy đủ.

"Sao lại không?"

Trời? Suýt nữa quên người trước mặt không suy nghĩ như người thường.

"OK, anh có thể, nhưng em không làm được, nếu anh muốn tới phòng ăn, em ở lại đây là được rồi." Dù sao cô nhất định không quay về.

Lông mi thật dài rủ xuống che đi đôi mắt đen xinh đẹp quyến rũ. Chậm rãi dừng bước lại, Thanh Thủy Ngự Thần nghiêng người dựa vào thân cây.

"Anh không đi sao?" Lăng Hảo Hảo ngạc nhiên nhìn hành động của Thanh Thủy Ngự Thần, không phải vừa rồi kiên quyết phải về phòng ăn ăn trưa sao? Sao đảo mắt một cái đã thay đổi thái độ rồi?

"Không đi, lần này, anh có thể theo em. Nhưng, không có lần sau." Anh chỉ thuận theo cô một lần, sẽ không có lần thứ hai. Lần này, coi như anh thông cảm với cô đi.

"Đương nhiên!" Chỉ cần một lần này là được, lần sau, cô chỉ ước được quay về phòng ăn A thưởng thức những món ăn tuyệt vời kia! Cô vui vẻ mở hộp sữa tươi ra, uống sữa. A, hương vị quả nhiên kém hơn phòng ăn rất nhiều, nhưng, miễn cưỡng vẫn uống được. Trong thời gian này, mỗi ngày đều được uống sữa ngon, đã khiến dạ dày cô trở nên kén ăn rồi.

Uống ngụm sữa lớn, trong đầu không tự chủ lại hiện ra cảnh ở phòng ăn.

"Đúng rồi, lúc nãy lời anh nói với Cao Cung Mỹ Huệ, có phải là quá ‘uyển chuyển’ rồi không." Thực ra phải nói là cực kì vô tình. Mặc dù lời anh nói là vì cô, khiến cô rất hãnh diện. Nhưng, đối với người khác lại là sự tổn thương quá lớn, cô đã vô tình đạp lên nỗi đau của người khác.

"Cần gì chứ? Dù sao đều cùng một nghĩa, sao không để cho cô ta hiểu rõ hoàn toàn." Nói rõ ràng, là để Mỹ Huệ đừng ôm chặt lấy ước mơ không có khả năng đấy nữa. Đối mặt với sự thật, cũng là một đạo lý sinh tồn cần phải học.

Nói không sai, nhưng -- "Anh không thấy cô ấy rất đáng thương sao?" Nếu ngày nào đó anh đối xử với cô như vậy, cô không biết mình còn có thể thoải mái được không, có lẽ cô cũng sẽ giống cô ấy, chỉ biết rơi lệ mà thôi.

"Đáng thương sao? Dù đúng hay không, cũng không liên quan đến anh." Anh không muốn chú ý quá nhiều vào chuyện của người khác. Anh quan tâm, trừ bản thân anh ra cũng chỉ có cô mà thôi.

Ai, đúng là câu trả lời lạnh lùng tiêu chuẩn của Thanh Thủy, Lăng Hảo Hảo ngậm miệng lại, không muốn tiếp tục vấn đề này, nói thêm nữa, câu trả lời của anh có lẽ vẫn vậy, sẽ không đột nhiên có thêm sự thông cảm và trìu mến đâu.

Cô nhanh chóng ăn xong Hamburger trong tay, uống nốt sữa, lại phát hiện ánh mắt anh lưu luyến dừng lại trên môi mình. "Anh muốn uống sữa sao?" Lăng Hảo Hảo lắc lắc hộp sữa trong tay hỏi. Trừ việc này, cô thật sự không nghĩ ra lí do gì anh lại nhìn môi cô như vậy, có lẽ, anh muốn uống sữa của cô chăng.

"Sữa?" Thanh Thủy Ngự Thần cười một tiếng, hồi nhỏ anh đã từng uống rồi, từ lúc anh hiểu chuyện, anh không bao giờ chạm vào loại đồ uống này, nhưng, nhìn cô uống sung sướng như thế, khiến anh cũng có chút xúc động muốn uống, "Anh đúng là muốn uống..."

"Được rồi, em sẽ mua cho anh." Không phải từ trước đến nay anh đều không uống sữa sao? Hôm nay lại muốn uống, đúng là ngoài dự đoán, quá kì lạ. Cô quay người định chạy về phía siêu thị, lại bị một bàn tay mạnh mẽ kéo thân thể lại, cả người bị ôm vào một vòm ngực rộng lớn.

"Không cần......" Môi mỏng khiêu gợi của Satan nhẹ nhàng mở ra nói nhỏ bên tai cô, Thanh Thủy Ngự Thần ôm lấy Lăng Hảo Hảo, hơi cúi đầu xuống, dán mắt vào chút sữa còn đọng bên đôi môi đỏ mọng của cô, thứ anh thực sự muốn uống, chỉ có cái này.

"Này, anh..." Chưa kịp phản ứng, môi đã bị đầu lưỡi khẽ liếm, khiến thân thể cô cứng ngắc tại chỗ. Hô hấp của anh phả vào mặt cô, đầu lưỡi của anh miêu tả hình dáng đôi môi cô, trằn trọc mút sữa của cô, dịu dàng cạy mở hàm răng cô, cảm nhận hương thơm của cô.

Một lúc lâu sau, đầu anh tựa vào trán cô, nặng nề thở dốc, cô hình như lại gợi lên ham muốn của anh lần nữa rồi.

"Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày sau khi tan học phải đến nhà anh, anh bổ túc tiếng Anh cho em." Giọng anh khàn khàn nói, đồng thời cũng thong thả, điều chỉnh hô hấp của mình.

"Anh bổ túc cho em sao?" Lúc này, suy nghĩ của Lăng Hảo Hảo mới trở lại, mờ mịt nhìn anh. Nụ hôn và vòng tay của anh khiến cho lòng cô phảng phất chút ngọt ngào, nhưng -- giữa sân trường mà biểu diễn động tác khoa trương thế này. Thân thể hơi cử động, muốn tránh khỏi ngực anh, nhưng tiếc rằng cô không thắng được sức mạnh của anh, vẫn bị khóa trong ngực anh như trước.

"Đúng, anh bổ túc cho em." Hai tay anh ôm cô càng chặt hơn.

"Anh làm được không?" Nếu không tránh khỏi ngực anh được, Lăng Hảo Hảo đành thôi giãy giụa.

"Em nghĩ sao?"

"Ừ......" Tuy anh nói tiếng Trung không tệ lắm, nhưng không có nghĩa tiếng Anh cũng thế, hơn nữa, theo cô biết, từ trước đến nay người Nhật Bản nói tiếng Anh đều là lạ, "Em nghĩ em có thể tìm người khác đến dạy em." Có lẽ anh trai là một lựa chọn không tồi.

"Anh nhớ mình vẫn luôn học Tiểu học và Trung học ở Mỹ, lúc anh 14 tuổi đã biết 4 thứ tiếng rồi." Anh lạnh nhạt nói. Mặc dù không muốn khoe khoang lịch sử vẻ vang của mình, nhưng trước mặt cô, anh cần phải nói ra một chút sự thật.

"Lúc anh 14 tuổi đã biết 4 thứ tiếng rồi?" WOW! Anh là thiên tài sao? Lăng Hảo Hảo vô cùng kinh ngạc, "Anh, anh bây giờ biết mấy thứ tiếng?"

"Bảy thứ tiếng." Ngôn ngữ là một trong những bài học cần thiết của người thừa kế nhà Thanh Thủy.

"Cái kia -- vậy phiền anh bổ túc cho em." Đôi mắt của cô toát lên vô vàn hi vọng. Oa, thiên tài hóa ra có thể tìm thấy dễ dàng như vậy, ngay bên cạnh cô cũng có một người. Xem ra, năm nay tiếng Anh của cô có thể có hi vọng rồi.

※ ※ ※

Ngồi trên ghế da trước bàn đọc sách trong thư phòng trên lầu ba, Lăng Hảo Hảo tay trái cầm sách giáo khoa tiếng Anh, tay phải cầm bút chì không ngừng di chuyển trên tờ giấy trắng, tinh thần tập trung cao độ và lúc ở trong lớp tiếng Anh tưởng như hai người khác nhau.

Âm thanh tao nhã đọc tiếng Anh chậm rãi, giảng giải từng câu từng chữ, sau khi người đang dạy nhìn thấy động tác kia, âm thanh giảng bài liền ngừng lại. Thanh Thủy Ngự Thần vung tay lên, rút một xấp giấy bên tay phải Lăng Hảo Hảo ra.

"Hảo Hảo!" Thanh Thủy Ngự Thần lạnh lùng nhìn giấy vẽ, mỗi tờ đều vẽ anh, hoặc toàn thân, hoặc nửa người, hoặc chính diện, hoặc bên cạnh, "Em đang làm gì hả?"

"Vẽ anh." Cô vươn vai, xoay cán bút nói. Hiếm khi được ngắm khuôn mặt với vóc dáng tốt và khí chất đặc biệt như thế, không vẽ thì thật tiếc.

"Nhưng bây giờ anh đang bổ túc tiếng Anh cho em." Anh nhắc nhở cô. Mười ngày nữa là đến kì thi tiếng Anh của cô rồi, nhưng cô lại coi như không có chuyện gì, ngày nào cũng không có việc gì liền ngồi vẽ anh.

"Em biết, thuận tiện mà." Dù sao tập san cũng sắp ra, mấy bức vẽ anh, đúng lúc có thể làm bìa của tập san.

"Em --" anh không phải thánh nhân, không có khả năng đạt đến mức tâm lặng như nước, lần đầu tiên bỏ công sức đi dạy học cho người khác, kết quả lại là tình huống như vậy. Cô khiến anh hiểu được cảm giác tức giận. Không dễ chịu, nhưng lại không thể bỏ mặc cô.

Ưmh, nhìn dáng vẻ của anh, hình như lại tức giận rồi. Cẩn thận đếm lại, trong thời gian này, số lần anh tức giận đã vượt qua tưởng tượng của cô rồi.

"Ai, mặc dù em đang vẽ anh, nhưng, em vẫn nghe anh nói." Cô không phải đồ ngốc, đương nhiên nhìn thấy anh tức giận, cho nên liền giải thích cho hành vi của mình. Tỏ vẻ thật ra mình đang rất chuyên tâm.

Anh không tin liếc cô một cái, "Chủ ngữ + have/has + quá khứ phân từ là chia ở thì nào?" Anh kiểm tra cô.

"Chia động từ à?" Lăng Hảo Hảo nghiêng đầu, hai mắt không ngừng liếc trần nhà. Có chút ấn tượng, nhưng ấn tượng không sâu, cô không thể nhớ được là chia ở thì nào, "Là thì hiện tại tiếp diễn?" Cô thuận miệng đáp một cái, chỉ cầu thượng đế phù hộ, để cô có thể đoán đúng.

Thanh Thủy Ngự Thần không nói, chỉ là sắc mặt hơi trầm xuống.

Hình như đoán sai rồi, "Là thì quá khứ hoàn thành tiếp diễn?"

Khuôn mặt tuấn tú lại trầm xuống nữa.

"Thì quá khứ đơn?"

"......"

"Thì quá khứ tiếp diễn?"

"......"

"Tương lai đơn..." Cảm thấy mặt Thanh Thủy Ngự Thần đã chìm xuống đáy rồi, Lăng Hảo Hảo thở dài, nhếch miệng, tuyên bố đầu hàng, "Em chịu thua, không đoán ra được." Thượng đế không đứng về phía cô, đoán thêm nữa cũng không đúng.

"Thì hiện tại hoàn thành." Thanh Thủy Ngự Thần nói ra thì chia động từ đúng. Học sinh cấp ba đều biết chia động từ, mà cô đã là sinh viên đại học rồi lại không biết, khó trách cô không qua được môn tiếng Anh.

Rút ra ba bài thi chuẩn bị trước trên giá sách, anh đưa cho cô: "Bây giờ em làm những bài thi này, nếu có thể làm được 70%, kì thi tiếng Anh kia không thành vấn đề." Đây là anh dựa vào sách giáo khoa lấy ra những điểm quan trọng, nếu Hảo Hảo từ mới không đủ, ngữ pháp lại không biết, vậy thì chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, hi vọng cô nhớ kĩ những câu quan trọng.

Không ý kiến nhận lấy bài thi, Lăng Hảo Hảo miễn cưỡng nhấc bút lên, dán mắt vào đề thi đầu tiên nhìn hồi lâu, nhưng lại sửng sốt không biết chọn A hay B hay C hay D. Tiếng Anh đối với cô, từ trước đến giờ đều là sách trời, chúng nhận ra cô, nhưng cô lại không biết chúng.

"Ngự Thần, từ này nghĩa là gì?" Cô lấy cán bút chỉ vào đáp án A, ngáp hỏi. Buồn ngủ quá, nhìn tiếng Anh một lúc, đôi mắt đều có cảm giác nhìn thấy sao, khiến cô nhớ tới giường êm rồi.

Thanh Thủy Ngự Thần đến bên cạnh Lăng Hảo Hảo, cúi người xuống nhìn từ cô chỉ.

Thật sự rất đẹp trai, mỹ nam quả nhiên vui tai vui mắt. Lăng Hảo Hảo liền quên mất cảm giác buồn ngủ, bắt đầu nghiên cứu sắc đẹp trước mắt. Thoạt nhìn mặt bên của anh, các nét trên mặt đẹp như khắc, mũi cao thẳng, cần cổ đẹp đẽ, giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ trong tay một bậc thầy, xinh đẹp đến mức hư ảo rồi.

"Professional, chuyên nghiệp, chuyên gia." Anh mở miệng nói ra nghĩa của từ đó.

"Ồ...." Cô gật đầu một cái, nghe như không. Vẫn mê muội nhìn anh chằm chằm như trước, thật xinh đẹp, làm hại tay cô lại bắt đầu ngứa. Muốn vẽ sườn mặt anh quá, đối với anh, hứng thú vẽ anh của cô như không bao giờ hết.

Một sợi tóc đen từ bên tai rủ xuống gò má, sợi tóc lộ ra ánh sáng màu hồng.

"Ah?" Lăng Hảo Hảo như phát hiện ra châu lục mới mà đưa tay vén mái tóc đen dài của Thanh Thủy Ngự Thần lên, "Anh đeo khuyên tai!"

Lỗ tai của anh trước giờ đều bị tóc dài che khuất, nên tới hôm nay cô mới phát hiện ra anh đeo khuyên tai. Khuyên tai tròn đỏ tươi như đá ruby đeo vào tai anh, không kì lạ như những người đàn ông khác đeo, ngược lại có cảm giác cân đối, anh rất hợp với màu giống như máu này.

Thanh Thủy Ngự Thần mấp máy môi mỏng, bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô, nếu cô dùng lực chú ý này vào tiếng Anh, thành tích sẽ đột nhiên tăng mạnh thôi.

"Này, Ngự Thần, sao anh lại nghĩ đến việc mua khuyên tai để đeo vậy?" Cô kéo tay áo anh trực tiếp hỏi.

"Đây là đá huyết ngọc đời đời tương truyền nhà Thanh Thủy"

"Đá huyết ngọc?" Đời đời tương truyền gì đó, có phải rất cổ không, đã trải qua bao nhiêu năm rồi? Mới có màu giống như máu này, bên trong lạnh lẽo lóe lên vẻ đẹp, "Đá huyết ngọc thật đẹp." Cô chân thành ca ngợi, đến gần tai anh, cẩn thận quan sát nó, không quên đưa tay chạm vào nó, cảm nhận cảm xúc trơn bóng.

"Em thích sao?" Anh cúi đầu hỏi.

"Đúng vậy, nó không chỉ đẹp, mà còn thần bí nữa. Em lần đầu tiên nhìn thấy đá ruby đỏ như vậy, so với những lần em và cha xem triển lãm đá quý thì đẹp hơn nhiều." Đá quý kia, quá giả, nhìn đâu cũng thấy dấu vết nhân tạo.

"Thích à......" Anh ý vị sâu xa mà lẩm bẩm, đưa tay tháo khuyên tai xuống.

Anh đang làm gì vậy? Không phải là muốn đưa khuyên tai cho cô chứ?

"Anh đừng tháo xuống, tặng em cũng bằng không, em không có lỗ tai, hoàn toàn không đeo được." Lăng Hảo Hảo vội vàng nói.

"Đương nhiên có thể đeo được." Thanh Thủy Ngự Thần ngưng mắt nhìn Lăng Hảo Hảo, quyến rũ cười nhẹ, tránh xương tai ra, đâm khuyên tai vào vành tai của cô, đeo lên cho cô. Một giọt máu chậm rãi chảy xuống.

Đau quá! Cô dùng sức đẩy anh ra, xoa lỗ tai đau, cảm giác dính dính chứng minh cô đã chảy máu.

"Anh làm gì thế? Rất đau đó, anh có biết không, cho dù muốn em đeo khuyên tai, anh cũng phải để em đi xỏ lỗ tai trước chứ. Trời ơi, hay anh nghĩ em là siêu nhân, sẽ không biết đau?" Cô nói một hồi như bắn súng liên thanh.

"Em không thích như vậy sao?" Anh tự tay kéo cô ôm vào lòng, cúi thấp xuống hỏi bên tai cô, giọng trầm thấp tràn đầy hấp dẫn nguyên thủy.

"Nói nhảm." Cô bỏ qua giọng trầm thấp quyến rũ, có ai lại thích như vậy chứ, trừ phi người đó cuồng ngược đãi. Cô tự nhận thân thể và tinh thần của cô vẫn bình thường, nên tuyệt đối không phải kiểu người này.

"Nhưng, anh rất thích..." Thích cô đeo dấu ấn của anh, thích chỗ cô chảy máu... Đưa lưỡi ra, anh khẽ liếm vành tai chảy máu của cô, khuôn mặt tuyệt mĩ đầy say mê, giống như đang thưởng thức loại rượu ngon nhất.

"Ực." Lăng Hảo Hảo theo trực giác mà nuốt nước bọt một cái, anh lại làm hành động kì lạ. Nhưng lại không chán ghét, đầu lưỡi của anh khiến cho đau đớn trên tai cô dần biến mất, nếu anh làm động tác đó nhiều lần, có lẽ cô sẽ nghĩ đến chuyện tha thứ cho anh vì đã làm cô đau.

"Hảo Hảo." Anh gọi tên cô.

"Sao vậy?" Cô vẫn mong anh tiếp tục hành động vừa rồi.

"Em....."

"Làm sao?"

"Nên làm bài thi tiếng Anh của em đi."

"......" Trời ơi! Lúc này mà anh còn nhớ chuyện đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.