Mặt Trái Của Sự Thật

Chương 53: Phim giả đời thật




Lê Khánh Nhã vốn không thích xen vào chuyện người khác nhưng nhìn thấy nhan sắc đỉnh cao của người phụ nữ trung niên trước mặt khiến một người vốn yêu cái đẹp như cô không thể rời mắt. Bà ấy tuổi tầm 40 nhưng chỉ một cái liếc mắt đủ khiến người khác phải thản thốt. Nơi cửa sổ tâm hồn ẩn chứa ánh sáng sắc bén dường như có thể nhìn thấu nội tâm của đối phương. Khóe miệng khẽ nhếch không khiến người ta chán ghét ngược lại càng lộ rõ vẻ đẹp lạnh lùng, cao quý của bà ấy. Nếu so sánh với mẹ nuôi của Nhã, có thể nói là hai chuẩn mực của cái đẹp: một người dịu dàng đằm thắm, một người quyến rũ xa cách, dĩ nhiên người phụ nữ trung niên thuộc vế sau.

“Con trai tôi và cô không hợp nhau, rời xa nó đi!”

Vì chỉ tiếp đãi một lượng khách nhất định trong ngày nên nhà hàng khá vắng vẻ, ngoài Nhã và hai người đối diện, chỉ còn lại cặp tình nhân ở giữa sảnh, bầu không khí lúc này khá yên ắng.

Cô gái ngồi quay lưng về phía Nhã nên cũng không nhìn ra mặt mũi, chỉ là từ giọng nói cao vút ẩn chứa sự kiêu ngạo và thách thức cho thấy cô gái này cũng không phải kẻ tầm thường.

“Mẹ à, giờ đã là thời đại nào rồi còn không được tự do yêu đương kết hôn? Con yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu con thế hai người đến với nhau chẳng phải rất hợp lý sao?”

Người phụ nữ trung niên nhíu mày, mỗi một biểu cảm đều hiện hết lên trên mặt xem ra cũng không phải là người tâm cơ ngược lại rất hào sảng, thẳng thắng. Đây là lời đánh giá của Nhã khi quan sát nét mặt của bà ấy.

“Ai là mẹ cô? chú ý lời nói của mình. Tôi chưa bao giờ xem trọng môn đăng hộ đối, cũng chẳng yêu cầu con dâu tương lai phải tài năng xuất chúng, hiền lương thục đức. Nhưng một người bất chấp tất cả để đạt được mục đích như cô khiến tôi thấy ghê tởm, hơn nữa cô đừng tưởng tôi không biết con trai tôi không hề quan tâm tới cô, tất cả đều do cô đơn phương mà ra.”

Cô gái nghe vậy không giận chỉ bật cười: “Mẹ à, rồi anh ấy cũng sẽ yêu con thôi, đến quyền theo đuổi anh ấy của con mẹ cũng không cho con sao? Mẹ bá đạo thật đấy! Có điều mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, thay vì quản chuyện này nọ sao không lo kiếm một người đàn ông để dựa dẫm chăm sóc mình cả đời?”

Đối phương tức đến nghẹn họng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì giận dữ: “Cô! Cô!”

Nói thật, ban đầu Lê Khánh Nhã tưởng mình đang xem một vở kịch hào môn mẹ chồng giàu có, đập tiền vào mặt cô gái đáng thương nghèo khó. Đến bây giờ, cô mới nhận ra sức ảo tưởng của mình quá ghê gớm rồi, không phải phim ảnh lúc nào cũng áp dụng được vào đời thật. Nhìn cũng đủ biết, bà ấy không phải là đối thủ của cô gái này. Giờ Nhã mới nhận ra đôi lúc bản thân thật bao đồng, nhưng ai bảo bà ấy xinh đẹp làm cô nhớ đến mẹ nuôi đành giúp bà ấy giải vây vậy.

Nghĩ rồi cô đứng lên ngồi vào ghế bên cạnh cô gái tâm cơ kia, nhìn người đối diện giả vờ bất bình lên tiếng: “Bác à, sao bác thất đức vậy chứ? Hai người họ yêu nhau như vậy bác lại đi phá hỏng tình yêu đôi lứa, cháu chưa từng thấy người nào không hiểu lý lẽ như bác!”

Thấy đột nhiên có người chen vào, hai người trong cuộc không giấu nỗi vẻ ngạc nhiên, đặc biệt là cô gái khi thấy có người nói giúp mình thầm nghĩ người này thật ngốc, nhưng lợi dụng người nói thay cũng đỡ tốn công sức. Vì vậy, cô ta bày ra vẻ mặt tội nghiệp đáng thương cứ như vừa bị ức hiếp khiến Nhã cũng xém tin.

Nhã cố ý phớt lờ gương mặt giận dữ không nói nên lời của bà ấy, lướt nhìn vẻ lén lút đắc ý của người bên cạnh rồi tiếp tục lên tiếng: “Ý, giờ mới nhận ra, chẳng phải mới hôm qua bác mới đưa cháu 100 ngàn đô la để rời xa con trai bác sao? Không phải chứ? Ngoài con và người vợ chưa cưới kia anh ta còn sức để dan díu với cô gái khác sao? Thật đúng là ghê tởm!”

Giờ mới quan sát kỹ, cô gái bên cạnh có khuôn mặt xinh đẹp, sắc sảo nhưng vì lớp trang điểm dày cộm không phù hợp làm lộ rõ vẻ lẳng lơ, phong tình không khác gì gái hộp đêm. Trên người cô ấy mặc chiếc váy chanel nằm trong bộ sưu tập thu đông lần này, cùng túi xách bubbery đặt trên bàn xem ra cũng là người có tiền. Nhưng giờ đây gương mặt đẹp đẽ nhăn nhó kèm theo vẻ thản thốt khiến cô tìm ra chút niềm vui hiếm có, cô ta đập bàn quay phắt sang nhìn Nhã: “Cô nói cái gì? Vợ chưa cưới nào? Cô là ai?”

Người phụ nữ trung niên cũng bất ngờ vội vàng chất vấn: “Tôi không quen cô, cô đừng có nói bậy.” Nhưng thái độ này trong mắt cô gái kia lại cho rằng bà ấy chột dạ nên càng tin lời Nhã.

Lê Khánh Nhã vờ thản thốt: “Cô không biết sao? Anh ấy còn giấu cả cô sao? Chậc chậc tên này đúng thật là. Chị gái này, tôi nói chị nghe đời còn dài trai còn nhiều cần gì phải treo cổ trên một cái cây. Mới hôm qua tôi cũng giống chị, nhưng qua một đêm thức trắng không phải giờ tôi cũng nghĩ thông rồi sao? Nếu chị cần tôi không ngại giới thiệu cho chị vài anh đảm bảo “ngon” không chỗ nào chê!”

Cô ta nghe vậy cơn tức xộc lên tận não, xách túi vội vã bỏ đi, nếu Nhã đoán không lầm cô ta sẽ đi gặp người đàn ông trong câu chuyện để hỏi cho ra lẽ. Một người kiêu ngạo như cô ta trong mắt sẽ không chứa nỗi hạt cát, nếu đúng thật hai người họ yêu nhau, qua chút sóng gió này chắc chắn hái được trái ngọt, nhưng nếu giống với lời người đối diện nói, thì chậc chậc...

Đến lúc Nhã hoàn hồn thân hình lả lướt kia cũng biến mất chỉ còn lại người trước mặt, cô nhìn bà ấy cười ngọt ngào: “Cháu giúp bác một chuyện tốt, bác định trả ơn cháu thế nào đây?”

Vốn dĩ cô cũng không định đòi hỏi cái gì từ người này, nhưng không hiểu sao tính tình thẳng thắng của bà ấy mang đến cho cô thiện cảm rất lớn nên không khỏi muốn trêu chọc đôi ba câu.

Ngược lại người phụ nữ trung niên mặc đầm dài, bên ngoài khoác áo cardigan mỏng này lại hiểu lầm cô là người ham vật chất, khuôn mặt lộ rõ vẻ chán ghét: “Tôi có nói cần cô giúp sao? Người như cô tôi gặp nhiều rồi đừng mong kiếm được chút lợi ích từ tôi, huống chi tôi còn chưa tính tội cô phỉ báng con trai tôi nữa là!”

Nhã lắc đầu tỏ vẻ hết cách, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy: “Bác định qua cầu rút ván sao? Thôi vậy, ai bảo bác xinh đẹp, tôi đành bỏ qua vậy.”

Nói rồi, cô đứng lên: “Cháu đi đây, hẹn gặp lại bác!”

Bà ấy nhìn bóng dáng mảnh mai mặc chiếc váy đỏ dài đến gối khuất dần, ánh mắt đầy phức tạp: “Con nhỏ này chẳng coi ai ra gì!”

Lê Khánh Nhã nhờ nhân viên gói đồ ăn mang về, đến khi người phụ nữ trung niên yêu cầu tính tiền mới biết cô ấy đã thanh toán giúp bà rồi. Bà ấy không nổi giận chỉ vờ bĩu môi oán trách: “Ai cần người như cô ta trả tiền chứ, đồ nhiều chuyện!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.