Married By Morning

Chương 30




Đức ngài Latimer sống trong một căn hộ ở phía tây London, một khu đất công thanh bình và đẹp như tranh vẽ, và những dãy nhà được xây dựng trong khu rừng sâu. Leo đã đến đây hơn một lần rồi từ vài năm trước. Mặc dù đường phố và ngôi nhà được giữ gìn một cách gọn gàng và cẩn thận, nhưng nơi đây vẫn rải rác những kỉ niệm đầy bực mình đối với bản thân anh, điều này đã được anh đưa ra một so sánh rằng khu ổ chuột ở phía Đông chẳng khác nào nhà của các vị linh mục.

Leo xuống ngựa trước cả khi nó dừng lại và tiến về phía cửa, gõ bằng những nấm đấm của mình. Tất cả suy nghĩ của anh giờ đây đang rất hỗn loạn, và không theo trình tự nào cả, một trong số đó là nỗi tuyệt vọng trong nỗ lực tìm kiếm Catherine trước khi bất kì sự tổn thương nào có thể tìm đến cô. Hay chăng, nếu đã có điều gì xảy ra rồi thì lạy chúa lòng thành hãy giúp cô ấy bình tâm trở lại. Một dòng suy nghĩ khác được tập trung vào mục đích biến Latimer thành thứ rác thải bẩn thỉu. Vẫn không có dấu hiệu gì cho sự xuất hiện của Harry, nhưng Leo chắc chắn rằng anh ta cũng sắp tới rồi và Leo thì không hề có ý định chờ đợi anh ta.

Một người quản gia gương mặt lo âu tiến đến mở cửa. " Thưa ngài..."

" Ông chủ của ông đâu?" Leo hỏi cộc cằn

" Xin lỗi thưa ngài, nhưng ông ấy không..." Người quản gia lập tức ngừng nói và hét lên đầy kinh ngạc khi Leo túm lấy áo và đẩy ông ta áp sát vào tường.

" Lạy chúa, thưa ngài, xin ngài..."

" Nói cho ta biết anh ta đang ở đâu."

" Thư...viện....nhưng ông ấy đang không khỏe..."

Đôi môi Leo khẽ cong lên với một nụ cười quỷ dị. " Tôi sẽ có cách chữa trị cho anh ta."

Một người hầu tiến đến, và ông quản gia bắt đầu lắp bắp kêu cứu, nhưng Leo đã thả ông ta ra rồi. Trong vài giây ngắn ngủi, anh đã tới thư viện. Nơi đây rất tối và rất nóng, một ngọn lửa lớn nhưng không thích hợp đang cháy bùng trong lòng lò sưởi. Latimer đang u ám ngồi trên ghế, anh ta cúi khiến cho cằm chạm ngực, và trên tay còn cầm một chai rượu đang uống giở, gương mặt sưng phù của anh ta được thắp sáng bởi những tia lửa vàng đỏ, anh ta trông như một linh hồn bị nguyền rủa. Cái nhìn vô hồn của anh ta cuối cùng cũng đặt trên gương mặt khắc nghiệt của Leo, và Leo cũng đã nhận ra anh ta đang say túy lúy. Đã phải mất hàng giờ đồng hồ mới có thể dẫn đến tình trạng này. Nhận ra điều này khiến cho Leo càng thêm điên tiết. Bởi vì việc không tìm thấy Catherine ở đây cùng gã con hoang này còn tồi tệ hơn nữa. Anh rất nhanh nhảy đến chỗ của Latimer, anh nắm chặt bàn tay mình lên cổ của anh ta, một cảm giác lạnh và ẩm ướt rồi kéo cho anh ta đứng lên. Chai rượu rơi xuống nền nhà. Latimer tróc mắt nhìn Leo, và nghẹn ngào trong nỗ lực thoát khỏi bàn tay của Leo.

" Cô ấy đâu rồi?" Leo hỏi gặng, và siết tay mình hơn nữa. " Mày đã làm gì với Catherine Marks?" Nói xong anh giảm lực đạo của tay mình trên cổ anh ta để anh ta có thể nói.

Latimer ho và thở khò khè, rồi hoài nghi nhìn chằm chằm vào Leo, " Anh bị mất trí đấy à! Anh đang nói về cái quái gì thế?"

" Cô ấy đã mất tích."

" Và anh nghĩ rằng tôi đã bắt cô ta?" Latimer cười lớn.

" Thuyết phục tao rằng mày đã không làm vậy," Leo nói và tiếp tục siết chặt cổ anh ta, " và có thể tao sẽ để mày sống."

Gương mặt sưng phồng của Latimer bỗng trở nên tối sầm. " Tôi không còn muốn cô ta nữa, cũng như bất kì ả bán hoa nào nữa bởi những rắc rối mà anh đã đem tới cho tôi! Anh đã kéo cuộc sống của tôi xuống địa ngục! Những điều tra, những mối nghi ngờ từ khu phố Bow...tất cả đã liên minh lại và chống lại tôi. Anh có biết anh đã gây thù chuốc oán với bao người rồi không?"

" Cũng giống như mày thôi."

Latimer quặn đau trong đôi tay của Leo. " Họ muốn tôi chết, chết tiệt anh đi."

" Thật là một sự trùng hợp," Leo nói qua hàm răng nghiến chặt. " Tao cũng như vậy."

" Anh sao lại trở thành thế này?" Latimer gặng hỏi. " Cô ta chỉ là một người đàn bà thôi."

" Nếu có bất cứ điều gì xảy đến với cô ấy, tao sẽ không còn gì để mất nữa. Và nếu tao không tìm thấy cô ấy trong vòng một giờ đồng hồ nữa, thì mày sẽ phải trá giá bằng mạng sống của mày."

Điều gì đó trong giọng nói của Leo khiến cho Latimer mở to mắt trong sự hoảng loạn. " Tôi không biết gì về việc này cả."

" Mày nói đi, không thì tao sẽ bóp cổ mày cho tới khi mày sưng lên như con cóc đấy."

" Ramsay." Giọng của Harry Rutledge lướt qua không khí như một lưỡi kiếm.

" Anh ta nói rằng cô ấy không có ở đây," Leo càu nhàu và vẫn không rời mắt khỏi Latimer.

Ngay sau đó, Harry tiến đến và chĩa họng súng vào giữa trán của Latimer. " Thả anh ta ra, Ramsay.". Và Leo đồng ý

Latimer bỗng tạo nên một âm thanh rời rạc trong căn phòng yên tĩnh. Sự chú ý của anh ta dồn cả vào người Harry.

" Nhớ tao không?" Harry nhẹ nhàng hỏi. " Lẽ ra tao nên làm cái việc này từ tám năm trước rồi." Có vẻ như đôi mắt lạnh như băng giá của Harry khiến cho Latimer khiếp sợ hơn nhiều so với ánh mắt muốn giết người của Leo

" Làm ơn," Latimer thì thầm.

" Đưa cho tao thông tin về em gái tao ngay trong vòng năm giây, nếu không muốn tao tạo một cái lỗ trên đầu mày. Năm."

" Tôi không biết gì hết," Latimer van nài.

" Bốn."

" Tôi thề đấy!" Nước mắt đã lăn trên má anh ta

" Ba. Hai."

" Làm ơn, tôi sẽ làm bất cứ điều gì!"

Harry lưỡng lự, và ném về phía anh ta một tia nhìn đánh giá. Anh có thể đọc được sự thật trong mắt anh ta. " Mẹ kiếp,", anh nói nhỏ, và hạ thấp súng xuống. Anh nhìn Leo, trong khi Latimer ngã sụp xuống sàn nhà. " Anh ta không giữ Catherine."

Họ trao nhau một cái nhìn ảm đạm lướt nhanh. Đây là lần đầu tiên Leo cảm nhận được mối quan hệ họ hàng với Harry, họ cùng nhau chia sẻ nỗi tuyệt vọng trong nỗ lực tìm kiếm một người phụ nữ.

" Còn ai muốn cô ấy nữa?" Leo thì thầm. " Không còn ai liên quan đến quá khứ của cô ấy nữa trừ...dì của cô ấy." Anh dừng lại. " Trong vở kịch đêm ấy, Cat tình cờ gặp lại một cậu bé làm việc trong khu nhà thổ ấy. Đó là William."

" Nó ở Marylebone," Harry cộc cằn nói và bước về phía cửa. Anh đề nghị Leo đi cùng.

" Tại sao dì cô ấy lại bắt giữ cô ấy?"

" Tôi không biết. Có thể bà ta điên rồi."

Khu nhà thổ này thực sự đã xuống cấp, với những đồ trang trí bị sứt mẻ và được sơn đi sơn lại không biết bao nhiêu lần cho tới khi bất kì ai cũng phải nhận ra rằng nỗ lực tu sửa không còn ích gì nữa. Cửa sổ thì tối như than, cửa trước thì nghiêng đi giống như điệu cười nửa miệng dâm đãng. Ngôi nhà bên cạnh thì nỏ hơn rất nhiều, ở đó có một cậu bé dáng hình bị ngược đãi đang đứng cạnh người chị lớn gương mặt trông rất lăng nhăng.

Thường có một sự sắp đặt rằng khi mà một khu nhà thổ là công việc làm ăn của một gia đình thì những người làm chủ sẽ sống trong một khu nhà riêng. Leo nhận dạng được ngôi nhà này từ những miêu tả của Catherine. Đây là nơi cô ấy đã sống khi còn là một cô gái, và không nhận thức được tương lai của bản thân đã nghiễm nhiên bị sắp đặt. Họ cưỡi ngựa chạy dọc qua con hẻm đầy mùi hôi thối đằng sau khu nhà thổ, ở đó có một chuồng ngựa nghiêng đổ hẳn về một phía, đây là một trong những mê cung nhiều ngóc ngách và những con phố nhỏ ẩn nấp đằng sau những khu phố chính.

Hai người đàn ông đang uể oải đứng trước cửa, một trong số họ sở hữu một thân hình vạm vỡ khiến anh ta được coi như kẻ " bảo kê " ở nơi đây . Trong cái thế giới đầy tệ nạn này, những kẻ như anh ta có nhiệm vụ giữ gìn trật tự và giải quyết tranh chấp giữa những ả bán hoa và khách hàng. Người đàn ông còn lại thì nhỏ con và gầy gòm. Nhận thấy sự chú ý của khách hàng tới lối cửa sau của khu nhà, gã bảo kê tiến đến và nói giọng hòa nhã. " Những cô gái của chúng tôi vẫn chưa đến giờ làm việc, các ngài có thể quay lại khi màn đêm buông xuống."

Leo cố gắng kiềm chế bản thân để có thể đưa ra giọng dễ chịu khi anh nói chuyện với người đàn ông lực lưỡng này . " Tôi có chuyện muốn nói với bà chủ nơi đây."

" Bà ấy sẽ không gặp ngài đâu, tôi nghi là vậy...nhưng anh có thể hỏi Willy." Gã bảo kê chỉ bàn tay bụ bẫm của mình về phía ngôi nhà dội nát, thái độ rất thoải mái nhưng đi kèm với đó là một đôi mắt sắc lạnh.

Leo và Harry tiến về phía ngôi nhà nhỏ kia. Leo đập cửa trong một lực đạo kiểm soát cho tới khi anh không chờ được nữa và lấy chân đá văng cửa. Trong một khoảnh khắc, cánh cửa cũng kẽo kẹt mở ra, và Leo nhìn thấy gương mặt xanh xao và ốm yếu của William. Đôi mắt của chàng trai trẻ này giãn ra đầy báo động khi cậu ta nhận ra Leo. Nếu như đã từng có bất kì sắc thái nào trên da mặt cậu ta thì chắc chắn cũng sẽ biến mất ngay tức khắc. Cậu ta cố gắng đóng cửa lại, nhưng Leo đã quay lưng lại và ngăn chặn mong muốn của cậu ta.

Bắt lấy cổ tay của William, Leo ép chúng đặt lên phía trước và kiểm tra những vết băng lại do bị thương trên tay cậu ta. Máu trên giường...ý nghĩ về nhữngviệc người đàn ông này có thể đã làm với Cat đã khiến anh phát hỏa trong cơn thịnh nộ, điều này vô hình chung cũng đã xóa mờ mọi nhận thức khác. Anh ngừng tất cả những suy nghĩ của mình lại. Một phút sau, anh phát hiện bản thân đã ngã trên sàn, anh đang đè lên William và không thôi đánh cậu ta trong cái cách thật tàn nhẫn. Anh lờ mờ nghe thấy Harry hét tên mình và nhận thức được anh ta đang cố kéo anh ra khỏi William. Được báo động bởi một cuộc ẩu đả, gã bảo kê nhảy qua ô cửa và lao vào Leo. Leo vật lộn gã đàn ông to khỏe này qua đầu với một lực đạo đủ để làm rung chuyển nền nhà và cả những khung cửa sổ. Gã kia bản thân lảo đảo trong nỗ lực đứng trụ trong khi Leo nhảy người trở lại và đứng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu và đấm mạnh về phía trước với tay phải của mình. Gã bảo kê dễ dàng chặn đứng anh. Tuy nhiên Leo không đánh theo những quy tắc trong giải đấu quyền anh ở Anh. Anh tiếp tục đá vào xương bánh chè của đối phương. Và khi gã kia cúi gập mình cùng tiếng càu nhàu của sự đau đớn thì Leo đã xoay người và đá mạnh vào đầu anh ta. Và thế là anh chàng to khỏe kia đã ngã vật trên sàn, ngay dười chân Harry.

Nhận thức được rằng người anh vợ của mình là một trong những võ sĩ chơi không được đẹp cho lắm, Harry nhìn Leo khẽ gật đầu rồi thẳng tiến về căn phòng trống.

Ngôi nhà yên ắng đến kì lạ, chỉ trừ những tiếng hét lên để gọi Catherine của Leo và Harry. Khắp nơi nồng nặc khói thuốc phiện. Cửa sổ thì đầy bụi bẩn đến nỗi những tấm rèm trở nên vô dụng. Căn phòng nào cũng tràn ngập rác rưởi. Rác nằm trên rác. Trần nhà thì không thiếu những mạng nhện, các tấm thảm thì " chan chứa" những vết bẩn, nền nhà gỗ thì bị vênh lên và sứt sẹo. Harry nhìn thấy một căn phòng ở tầng trên nơi có ánh đèn le lói nơi bóng tối hành lang. Anh bước từng bước kế tiếp nhau, trái tim anh đập liên hồi. Ở đó có một phụ nữ đứng tuổi nằm co tròn trên trường kỉ. Các nếp gấp lỏng lẻo của chiếc váy màu đen không thể giấu đi những đường nét gầy như que củi trên cơ thể bà ta.

Có vẻ như bà ta đang nửa tỉnh nửa mơ, ngón tay bà ta đang vuốt ve chiều dài của chiếc ống điếu như thể nó là con rắn cưng vậy. Harry tiến lại gần, đặt tay lên đầu bà ta rồi nâng khuôn mặt bà ta lên.

" Anh là ai?" bà ta rền rỉ nói. Lòng trắng mắt của người phụ nữ này đã được nhuộm màu, như thể chúng đã bị ngâm trong trà. Harry đấu tranh để không thối lui khi hít phải hơi thở phả ra của bà ta.

" Tôi đến tìm Catherine," anh nói. " Nói. Con bé ở đâu?"

Bà ta nhìn chăm chăm vào anh. " The brother..."

"Con bé ở đâu? Bà giam giữ con bé ở đâu? The brothel?"

" Anh trai ta không bao giờ đến vì ta như vậy," bà ta ai oán nói. Mồ hôi và nước mắt thấm qua lớp phấn trang điểm, biến khuôn mặt kia trở nên sền sệt như kem. " Anh không thể cứu cô ta được đâu." Nhưng ánh mắt bà ta di chuyển vào phía bên trong, theo hướng cầu thang dẫn lên tầng thứ ba.

Bị kích động, Harry chạy khỏi phòng và trèo lên tầng. Một luồng khí mát mẻ cùng ánh sáng tự nhiên đến từ một trong hai phòng đầu tiên. Anh bước vào bên trong, ánh nhìn của anh quét toàn bộ căn phòng trì trệ này. Chiếc giường đã bị xáo trộn và cửa sổ thì bị mở toang ra.

Harry cứng người lại, một nỗi đau đớn đâm xuyên ngực anh. Trái tim anh ngừng đập trong nỗi sợ hãi. " Cat!" anh nghe thấy bản thân mình hét lên và chạy về phía cửa sổ. Anh nhìn xuống đường và đây là tầng ba. Nhưng không hề có người nào bị thương ở dưới đó, không có máu, không có gì dưới đường phố cả trừ rác rưởi và phân bón.

Trong phạm vi tầm nhìn của anh, có cái gì đó rung rung màu trắng, giống như một chú chim đang vẫy cánh. Quay đầu sang bên trái, Harry thở gấp khi anh nhìn thấy em gái mình. Catherine đang trong bộ đồ ngủ màu trắng và cô đang ở trên rìa của một cái đầu hồi. Cô chỉ cách ba yard ( gần bằng ba mét), và đang bò dọc ngưỡng cửa vô cùng hẹp . Tay của cô đang vòng qua đầu gối mảnh mai, và cô đang run lên cầm cập. Những làn gió đang nhè nhẹ chơi đùa cùng mái tóc buông lơi của cô khiến cho nền trời xám xịt như được điểm tô một vẻ đẹp lấp lánh. Nhưng chỉ một luồng gió thổi phụt qua, chỉ một khoảnh khắc mất thăng bằng cũng sẽ đánh văng cô ra khỏi cái đầu hồi.

Tình trạng lơ đãng lúc này đây của Catherine thậm chí còn đáng báo động hơn cả trạng thái bấp bênh của cô. " Cat," Harry nói cẩn thận và cô đã nhìn về phía anh. Có vẻ như cô đã không nhận ra anh trước đó.

" Đừng dịch chuyển," Harry nói giọng khàn khàn. " Em đứng yên đó cho anh, Cat." Anh quay đầu vào trong nhà và hét lên, " Ramsay!" và sau đó anh lại quay về phía Catherine. " Cat, em đừng di chuyển, thậm chí em cũng đừng chớp mắt."

Cô không nói gì, chỉ ngồi đó và tiếp tục run rẩy, cô không thể tập trung bản thân được. Leo đến đằng sau Harry và anh ngoái đầu ra ngoài cửa sổ. Harry có thể thấy Leo đang nín thở. " Lạy chúa lòng thành." Đối mặt với tình cảnh này, Leo trở nên bình tĩnh, rất bình tĩnh.

" Cô ấy cao như một người thổi kèn túi vậy," anh nói. " Sắp có một mánh khóe thú vị rồi đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.