Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 122




Đàm gia vẫn luôn quan sát sắc mặt của Cát Vũ và Tưởng Hải Tiêu, thấy sắc mặt của hai người đều thay đổi, như đã bị lay động thì vội nói tiếp: “Hai vị, một nghìn vạn tiền thưởng này chỉ là con số nhỏ, quan trọng là lần này người tới tham gia đấu võ đều là người giàu có ở tỉnh Nam Giang, đến lúc đó bọn họ sẽ tổ chức một cuộc cá cược lớn, rất nhiều người giàu có vung tiền như rác, đặt cược lên mấy cao thủ tới tham gia đấu võ. Hai vị đều là cao thủ hiếm có, nếu có thể tham gia trận đấu võ lần này, chắc chắn sẽ có năng lực lấn át quần hùng, giành được giải nhất, đến lúc đó, Đàm mỗ sẽ bỏ ra một khoản tiền lớn đặt lên hai vị, còn về tiền thắng cuộc thì Đàm mỗ sẽ chia năm năm với hai vị. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì tiền đặt lên người đạt giải nhất sẽ có ít nhất hơn một trăm triệu. Hai vị hãy nghĩ thử xem, nếu chúng ta kiếm được số tiền này thì sẽ thế nào?”

Tưởng Hải Tiếu ngồi bên cạnh nuốt nước bọt, lúc nãy nói một nghìn vạn tiền thưởng đã là con số không hề nhỏ rồi, nếu có thể được một trăm triệu, cho dù chia làm ba thì mình cũng nhận được hơn ba nghìn vạn. Trời ơi, chắc chắn khoản tiền này đủ để mình dưỡng lão quãng đời còn lại. Vậy thì sau này, mình còn phải lăn lộn làm gì nữa, quay về nhà sống cuộc sống an nhàn thôi.

Nhưng trong lòng Tưởng Hải Tiếu bỗng trở nên u ám, nhìn Cát Vũ ở phía đối diện. Mới đầu mình hoàn toàn coi thường thanh niên này, nhưng ban nãy mình chỉ thử thăm dò một tý, đã cảm nhận được thực lực của đối phương hoàn toàn vượt qua mình. Đến lúc đó ông ta không hề sợ hãi trước các cao thủ tới tham gia đấu võ kia, mà điều duy nhất khiến ông ta lo lắng là giành giải nhất với Cát Vũ, ông ta không thể không đề phòng cao thủ như vậy được.

Đàm gia là nhân vật lợi hại đến cỡ nào mới có thể lên tới ông trùm thế giới ngầm ở Giang Thành, tất nhiên sẽ có ánh mắt độc đáo và khả năng quan sát sắc mặt, nên vội nói tiếp: “Hai vị đừng lo lắng, chắc chắn trận đấu võ lần này sẽ có rất nhiều cuộc tỷ thí lớn nhỏ, chỉ cần một vị chịu ra tay, Đàm mỗ sẽ đặt số tiền lớn lên hai vị, một khi thắng cược, chúng ta sẽ chia đôi, hai vị thấy thế nào?”

Đàm gia thấy Cát Vũ luôn sa sầm mặt không nói gì, dè dặt nói: “Vũ gia, ngài thấy thế nào? Ngài có muốn kiếm khoản tiền này cùng bọn ta không, với bản lĩnh của ngài, thật sự rất dễ dàng lấy được khoản tiền này.”

Cát Vũ ngẩng đầu lên nhìn Đàm gia, chỉ hờ hững đáp: “Ta sẽ đi tới đó.”

Ban đầu Cát Vũ đã từ chối, Đàm gia không ngờ rằng Cát Vũ lại đồng ý sảng khoái như vậy, nên nhất thời mừng rõ, kích động xoa tay nói: “Được, thật sự quá tốt rồi. Nếu Vũ gia chịu đi, chắc chắn lần này chúng ta sẽ kiếm được bộn tiền.”

Nhưng Đàm gia không hề hay biết, sở dĩ Cát Vũ đồng ý tham gia trận đấu võ hoàn toàn không phải là vì số tiền đó, mà là vì cao thủ ẩn thế đứng sau nhà họ Quan kia, chẳng phải nhà họ Quan muốn tìm người để đối phó với hắn hay sao?

Vậy thì tốt, Cát Vũ ta sẽ đứng trước mặt nhà họ Quan để vả mạnh vào mặt bọn họ.

Hắn nghĩ chắc chắn nhà họ Quan cũng sẽ đặt cược không ít tiền lên người cao thủ ẩn thế đó, chỉ cần Cát Vũ đánh bại cao thủ kia thì nhà họ Quan ắt sẽ thua một khoản tiền lớn.

Đây mới là mục đích thật sự của Cát Vũ.

Thấy Cát Vũ đã đồng ý, Đàm gia kích động một lát, nghiêm túc nói: “Hai vị, trước khi tham gia trận đấu lần này, Đàm mỗ ta có đôi lời cảnh báo trước, trận đấu võ này thu hút toàn bộ người giàu có ở tỉnh Nam Giang tới tham gia, để có thể thắng cược, chắc chắn mấy người có tiền này sẽ thu thập toàn bộ cao thủ ở khắp nơi trong Hoa Hạ, đến lúc đó, chắc chắn sẽ có rất nhiều nhân vật lợi hại xuất hiện. Trận đấu võ đài bất hợp pháp này không biểu diễn trên TV, cũng không mặc bất kỳ bộ đồ bảo hộ nào, mà đây là đánh thật, chắc chắc ai cũng sẽ liều mạng giáng đòn chí mạng, nên khó mà tránh khỏi thương vong. Vì vậy lúc ra tay, hai vị nhất định phải cẩn thận, ngộ nhỡ mất mạng thì Đàm mỗ sẽ không chịu trách nhiệm.”

“Đàm gia lo xa rồi, ta hiểu quy tắc phải ký giấy sinh tử trước khi lên võ đài mà, đây đã là quy tắc trên giang hồ rồi.” Tưởng Hải Tiếu nói.

“Vũ gia thấy thế nào?” Đàm gia lại nhìn về phía Cát Vũ.

“Ta không có gì để nói cả, cứ làm theo lời ngươi nói là được.” Cát Vũ vẫn hờ hững nói.

“Được, chúng ta cứ quyết định chuyện này như vậy đi, ba ngày sau, chúng ta sẽ đi tới Thái Bình Trấn, đến lúc đó, ta sẽ tới trường Đại học Giang Thành để đón ngài tới đó.”

“Được.” Cát Vũ đồng ý, gật đầu nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì ta về trước.”

Dứt lời, Cát Vũ liền đứng dậy, Đàm gia và Tưởng Hải Tiêu cũng lần lượt đứng dậy đi tiễn.

...

Thấm thoát đã tới ba ngày sau, Đàm gia ngồi trên một chiếc RV phiên bản dài, đi tới trường Đại học Giang Thành để đón Cát Vũ, rồi đi thẳng đến Thái Bình Trấn.

Mặc dù Cát Vũ là đội trưởng đội bảo vệ trường Đại học Giang Thành, nhưng thật ra rất nhiều chuyện đều không cần Cát Vũ phải đích thân đi giải quyết. Sở dĩ hiệu trưởng Vương để Cát Vũ tới đây là để giải quyết chuyện của quỷ vật trong tòa nhà phương Tây của trường, chứ không phải làm bảo vệ thật sự. Do đó về cơ bản, Cát Vũ muốn đi là đi, không cần phải chào hỏi, ngay cả hiệu trưởng Vương cũng không thể can thiệp vào chuyện này.

Thái Bình Trấn cách khá gần thành phố Giang Thành, cách khoảng năm sáu mươi kilomet, hơn một tiếng sau, bọn họ đã tới nơi.

Xe sang hội tụ, mỹ nữ nhiều vô kể, rất nhiều doanh nhân giàu có đều dẫn theo mấy cô em xinh đẹp... lần lượt đổ xô về phía Thái Bình Trấn.

Nếu ai lái một chiếc có giá trị thấp hơn hai trăm vạn tới thì sẽ cảm thấy xấu hổ khi đậu xe ở đây.

Mỗi người đều cực kỳ giàu có, thu hút vô số ánh mắt của mọi người xung quanh, không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Quan Thiên Lãng đã sửa sang lại toàn bộ rạp chiếu phim rộng lớn đó, bên trong được trang bị vô cùng xa hoa, ở cửa rạp chiếu phim còn cố ý xây dựng một chỗ để bán vé, một vé vào cửa là hơn mười vạn, nhưng người mua vé ở cửa vẫn tấp nập không ngớt.

Đây chính là sự kiện lớn khuấy động cả tỉnh Nam Giang, thậm chí còn có rất nhiều người giàu có ở ngoài tỉnh Nam Giang biết được tin tức này, đã lần lượt chạy tới Thái Bình Trấn tham dự bữa tiệc cá cược.

Sau khi Cát Vũ và Đàm gia đi, chứng kiến cảnh tượng náo nhiệt chưa bao giờ có này, họ không khỏi ngạc nhiên, không ngờ nhà họ Quan lại bày ra thế trận lớn như vậy, bọn họ thật sự đã coi thường thực lực của nhà họ Quan rồi.

Còn vé vào cửa gì đó thì Cát Vũ hoàn toàn không cần phải bận tâm, Đàm gia đã sớm chuẩn bị ổn thỏa cho bọn họ. Hôm nay Cát Vũ tới đây không phải là dùng thân phận của một võ giả để tham gia thi đấu, mà hắn chỉ muốn đánh bại cao thủ ẩn thế của nhà họ Quan kia mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.