Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 108




Cát Vũ lặng lẽ lắng nghe Nhan Tú trần thuật lại, trong lòng rất phức tạp, không hề có được thứ gì có giá trị, chẳng qua chỉ là bốn sinh viên với tâm lý tò mò nên xông vào tòa nhà, trong đó có hai người không may mắn, bị quỷ vật hại chết.

Nếu tối qua Nhan Tú và bạn trai của cô ta không gặp hắn, có lẽ hai người này cũng không thể sống sót.

Dựa vào lời kể của hiệu trưởng Vương và Nhan Tú, Cát Vũ đã đưa ra một kết luận, hình như người chết trong tòa nhà phương Tây đó đều rơi xuống từ trên mái nhà. Điều này có thể chứng minh, quỷ vật trong tòa nhà có chấp niệm rất sâu với việc nhảy lầu, có lẽ nó cũng chết vì nhảy lầu.

Coi như lần này hắn tới bệnh viện thăm Nhan Tú cũng không công cốc.

Sau khi hiểu được tình hình, Cát Vũ và Chung Cẩm Lượng liền quay về trường Đại học Giang Thành, còn Dương Chí Định – bạn trai của Nhan Tú thì Cát Vũ không hề tới thăm, bởi vì tình huống mà hắn ta kể chắc cũng không khác gì so với Nhan Tú.

Cộng thêm người này chỉ bị âm sát chi khí xâm nhập vào cơ thể, Cát Vũ đã giúp hắn ta loại trừ gần hết rồi, nên qua mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi, không cần thiết phải đi thăm.

Cát Vũ luôn mang tâm trạng thấp thỏm đợi tới khi trời tối, tối nay vốn không phải là ca trực của Cát Vũ, nên hắn đã đổi với người khác, mục đích là để đi vào tòa nhà ấy tìm kiếm thực hư thế nào.

Chuyện này rất nguy hiểm, nên Cát Vũ cũng không chắc mình có thể toàn thân rút ra ngoài hay không.

Điều khiến Cát Vũ không ngờ là tên nhãi Chung Cẩm Lượng cũng đổi ca trực với người khác, định cùng Cát Vũ đi vào trong tòa nhà để xem thử, nhưng bị Cát Vũ từ chối thẳng thừng.

“Vũ ca, cho ta đi theo ngươi để xem thử đi, ta thật sự rất tò mò, ngươi cho ta mở mang tầm mắt, tìm chút k1ch thích đi.” Chung Cẩm Lượng van nài nói.

“K1ch thích cái đầu ngươi, mấy sinh viên đại học tối qua cũng đi tìm k1ch thích, kết quả chết rồi đấy, ngươi chán sống rồi đúng không?” Cát Vũ tức giận nói.

“Vũ ca, chẳng phải có ngươi rồi hay sao? Có ngươi ở bên cạnh thì ta còn sợ gì chứ?” Chung Cẩm Lượng cười hì hì nói.

“Chính ta cũng không dám chắc mình có thể sống sót đi ra ngoài hay không, ngươi đừng gây thêm rắc rối nữa, ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây đi, nếu ngươi dám lén lút đi theo ta, chắc chắn ta sẽ không tha cho ngươi.” Cát Vũ nghiêm mặt nói.

Chung Cẩm Lượng hơi thất vọng, nhưng vẫn bất đắc dĩ gật đầu.

Cát Vũ chuẩn bị một phen, nhân lúc trời tối, một mình hắn đi tới trước tòa nhà phương Tây đó lần nữa.

Lần này Cát Vũ đi tới đây với tâm trạng khác so với lần trước, trong lòng đã trở nên nghiêm túc hơn.

Do tối qua đã xảy ra chuyện đó, nên nhân viên cảnh sát đã phong tỏa toàn bộ tòa nhà, trên cổng còn dán giấy niêm phong, xích sắt và ổ khóa lại xuất hiện trên cánh cổng sắt.

Nhưng cảnh sát lại không điều tra ra nguyên do gì, nên đưa ra đáp án là một cặp tình nhân ở trong trường vì vấn đề tình cảm mà cùng nhau tự sát, tự tử vì tình, ngay cả quỷ cũng không tin lý do này.

Hắn quan sát xung quanh, khắp nơi đều tiêu điều, cơn gió khẽ thổi tới, lá rụng dưới đất lại phát ra tiếng “xào xạc”.

Trong không khí vẫn còn lưu lại mùi máu tanh thoang thoảng.

Người đi nhà trống, trong tòa nhà lại khôi phục sự yên tĩnh, đây chính là sự yên lặng chết chóc.

Khí lạnh từ từ lan tới.

Tay trái hắn cầm Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, còn tay phải cầm la bàn Cửu Long mà sư phụ đưa cho, hai thứ này đều là pháp khí mà Mao Sơn đã truyền thừa lại hơn một nghìn năm. Chỉ có nắm giữ hai pháp khí này trong tay thì Cát Vũ mới cảm thấy trong lòng yên ổn hơn một chút.

Hôm qua hắn chỉ mới hiểu rõ sơ bộ về quỷ vật đáng sợ kia, chưa chính thức giao đấu, nên bây giờ hắn cần phải tập trung hai trăm phần trăm, tai nghe bốn phương mắt nhìn tám hướng, để biết quỷ vật kia đang ở đâu.

Cát Vũ giẫm lên lá khô phát ra tiếng “xào xạc”, hắn đi tới bên cạnh hồ nước đó, tất nhiên thi thể đã được mấy nhân viên cảnh sát kia đưa đi, nhưng bên cạnh ngọn núi giả và hồ nước vẫn còn lưu lại rất nhiều vết máu, khiến người khác thấy mà sợ.

Đối diện với hồ nước và ngọn núi giả là hai cánh cửa chính đang được mở toang, có khí lạnh đang bay ra từ trong đó.

Dưới tác dụng của thiên nhãn và đôi mắt hổ phách, Cát Vũ có thể nhìn thấy từng màn sương dày đặc không tan đang bay ra từ trong cánh cửa chính kia.

Cát Vũ do dự ở cửa một lúc, hít sâu một hơi và đi vào trong tòa nhà.

Hắn vừa đi vào trong, thứ đầu tiên đập vào mắt là một bức tượng Quan Công được làm bằng đồng nguyên chất, tay cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao, còn tay kia đang khẽ vuốt râu, vẻ mặt uy nghiêm.

Tượng Quan Công chính là trấn thạch bảo vệ sự bình an, trấn vật trừ tà lánh nạn. Bây giờ Cát Vũ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy pho tượng Quan Công ngay, khiến hắn không khỏi cười khổ, chuyện này thật thú vị, không ngờ ở đây có pho tượng Quan Công, mà ma quỷ vẫn còn lộng hành dữ dội như vậy.

Cát Vũ liếc nhìn pho tượng Quan Công, rồi vòng qua pho tượng, đi lên cầu thang ở bên cạnh, hắn vừa đi vừa nhìn la bàn ở trong tay.

Hắn cũng không biết có phải là vì âm sát chi khí ở đây quá nặng, hay là vì la bàn bỗng mất linh, mà vừa đi tới nơi này, kim chỉ nam trên la bàn điên cuồng chuyển động, còn nhanh hơn cả quạt máy. La bàn còn phát ra tiếng ong ong, Cát Vũ nắm ở trong tay cũng cảm thấy hơi chấn động.

Hắn chắc chắn la bàn sẽ không hư, nói thế nào thì đây cũng pháp khí truyền thừa hơn nghìn năm.

Hắn cảnh giác men theo cầu thang đi lên tầng hai, sau khi giẫm lên bậc cuối cùng thì một chuyện kỳ quái đã xảy ra, la bàn vốn đang chuyển động điên cuồng bỗng im bặt, rồi khôi phục lại sự yên tĩnh.

Cát Vũ cảm thấy kỳ lạ, lùi về sau hai bước, la bàn đó lại bắt đầu chuyển động.

Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề vậy?

Cát Vũ cũng không nghĩ gì nhiều, tay cầm hai pháp khí, định đi dạo một vòng trong tòa nhà trước rồi hẵng nói tiếp. Hắn phải hiểu rõ tình huống trước rồi mới tìm kiếm cách giải quyết.

Thật ra trong lòng Cát Vũ luôn lo sợ bất an, bởi vì từ khi hắn đi vào đây, hắn cứ cảm thấy hình như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, cảm giác này khiến hắn thấy rất khó chịu, cảm giác đau nhói như bị một thứ sắc nhọn lạnh lẽo đâm ở sau lưng. Lúc Cát Vũ định dùng la bàn để tìm kiếm chủ nhân của cặp mắt đó, thì kim chỉ nam của la bàn lại không ngừng lắc lư, không thể chỉ ra một phương hướng chính xác cho hắn.

Quỷ vật đang ẩn nấp trong bóng tối, không biết khi nào sẽ đột ngột xông ra. Điều này đã khiến trái tim của Cát Vũ luôn lơ lửng, tinh thần cũng tập trung cao độ.

Cho đến khi lên tới tầng hai, ở đây có rất nhiều phòng, cả tòa nhà yên tĩnh một cách lạ thường, lúc Cát Vũ ngừng bước thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ, truyền tới từ một căn phòng khác ở trên tầng hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.