Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên

Chương 16




Màu khói là màu tóc đang được các cô gái trẻ tuổi thích nhất hiện nay, là trào lưu bắt nguồn từ một thần tượng nổi tiếng của một nhóm nhạc nữ nào đó, truyền từ trong nước đến nước ngoài, rất thịnh hành, các chị bé đều cực kì ưa chuộng màu sắc này.

Theo lý thuyết mà nói, chị già Hứa Ấu Diên không có thói quen theo đuổi trào lưu, sau khi tốt nghiệp đại học đã không còn mê mẩn thần tượng nào, hẳn là không biết quá rõ xu hướng thời trang của các cô gái trẻ hiện giờ. Có điều màu này thật sự quá nổi, trước kia ở công ty cũng có mấy nhân viên nhuộm màu này, Hứa Ấu Diên khiêm tốn hỏi han mới biết được chuyện kỳ diệu trong đó.

Tóc của Thời Duyệt cũng màu khói, nhưng có pha thêm chút bạch kim, không chói mắt, mà có ý đồ riêng, nhìn rất hài hòa và đẹp mắt. Cô tùy ý cuộn tóc dài lên thành một búi trên đầu, mặc áo hoodie và quần đùi đơn giản, một đôi chân dài trắng nõn hiện thoáng qua trước mắt Hứa Ấu Diên, khiến cô vô thức nheo mắt lại.

Hứa Ấu Diên không nhớ được em bé này đã bao nhiêu tuổi, chỉ nhớ bóng dáng nhỏ bé một mình ôm sách vở đến nhà cô nhờ giảng bài trước kia.

"Em tốt nghiệp về rồi?" Nhiều năm không thấy bỗng nhiên tình cờ gặp lại, Hứa Ấu Diên cũng cảm thấy mới mẻ, "Lúc trước nghe chị em nói, định về nước phát triển?"

"Vâng." Thời Duyệt trả lời cực kì đơn giản, đi đến đối diện cô, đặt ba lô trên vai xuống ghế, ngồi vào chỗ, "Chị đến một mình?"

Không đợi Hứa Ấu Diên trả lời, Thời Duyệt lắc đầu: "Nhìn chị ăn mặc điệu đà như vậy, sao lại đi một mình được. Đến xem mắt? Có cảm giác thế hệ các chị đều thích đi xem mắt nhỉ."

Hứa Ấu Diên duy trì vẻ ung dung mà người lớn nên có, không lập tức đuổi người kia: "Nhóc con này, gì mà thế hệ bọn chị. Em hẹn với bạn à?"

Thời Duyệt nói: "Không, em đi một mình. Nơi này rất gần công ty của em, đói nên đến ăn."

Hứa Ấu Diên nhìn đồng hồ đeo tay, còn năm phút nữa là đến giờ hẹn, sắp đến giờ, đối tượng hẹn hò có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, vậy mà nhóc con vướng víu này không chỉ không có ý định đi, ngược lại còn hào hứng bừng bừng tán dóc. Nói về sự cố đạo cụ trong "Tái Tạo Vũ Trụ" lúc trước, nói về tình hình gần đây và kế hoạch tiếp theo của Hứa Ấu Diên, ra vẻ em còn ít tuổi nhưng em thông minh như quỷ, dùng giọng điệu như đang nói chuyện cùng bạn đồng trang lứa.

Hứa Ấu Diên lắng nghe một cách miễn cưỡng, cũng không muốn nói nhiều với em gái của bạn thân đã nhiều năm không gặp, ném thẳng một câu: "Không phải em muốn đi ăn cơm à?"

"Vâng, vừa phải họp cả buổi sáng, mắt trợn trắng cả rồi. Chị muốn ăn gì?" Thời Duyệt thành thạo mở màn hình gọi món, suy nghĩ về thực đơn: "Ở đây có sườn xào chua ngọt và mì xào tỏi rất đặc biệt...gọi thêm ít rau với một bát canh là được, hai chúng ta cũng không ăn hết quá nhiều."

Ơ hay, đã ai đồng ý sẽ ăn cùng nhau chưa? Hứa Ấu Diên duy trì không để nụ cười rơi xuống, tương đối chịu thua, thành thật nói với Thời Duyệt:

"Được rồi, đúng là chị đến xem mắt. Nghe lời, đừng quấy, sau này chị mời ăn cơm."

Thời Duyện đóng màn hình chọn món, đôi mắt như tuyết sáng vô cùng: "Đến xem mắt thật ư? Vậy em càng không thể đi rồi."

Hứa Ấu Diên giả cười giả dịu dàng hỏi: "Hả? Tại sao?"

"Đối tượng xem mắt đều không quen nhau, sao có thể chỉ gặp một lần đã xác định quan hệ? Lỡ như gặp phải người kỳ quái, em cũng có thể bảo vệ chị." Thời Duyệt nói hết sức nghiêm túc, "Nếu là người bình thường, em còn có thể tham mưu cho chị. Có thêm một đôi mắt, có thể nhìn toàn diện hơn."

Cái tên quỷ nhỏ này, đừng xen vào việc của người khác được không?

Nếu không phải em gái cùng nhau lớn lên, Hứa Ấu Diên đã sớm trực tiếp đuổi đi.

"Chị từng này tuổi rồi, người nào mà chưa từng gặp?" Hứa Ấu Diên cười ha hả, "Hơn nữa, không phải người xa lạ gì, là, ừm, đồng nghiệp cũ, quen biết lâu rồi."

"Thật sao, thì ra là đồng nghiệp." Thời Duyệt tò mò hỏi, "Hôm nay chị bỏ công ăn diện thế này, còn chuẩn bị quà." Cô liếc mắt nhìn chiếc hộp tinh xảo được bọc trong giấy gói màu chàm bên cạnh Hứa Ấu Diên, "Xem ra không chỉ đơn giản là có thiện cảm nha? Là người thế nào mà có thể khiến chị em ưu tú như vậy rung động?"

Không chỉ xen vào việc của người khác mà còn hóng hớt.

Hứa Ấu Diên nghĩ đến ma cà rồng, không khỏi nở nụ cười: "Tất cả mọi người đều là người bình thường, chỉ là có duyên mà thôi."

Ngay sau khi nói xong, Hứa Ấu Diên tự kiểm điểm lại bản thân, cảm thấy hai chữ "có duyên" thật già, khiến cô giống như một người được sinh ra từ thế kỷ 20.

"Duyên? Duyên làm đồng nghiệp cũ?"

"Còn tí tẹo ăn ý nữa."

"Tâm linh tương thông sao?"

Hóng hớt xong rồi còn miệt mài truy hỏi đến cùng?

Hứa Ấu Diên cảm thấy tình hình lúc này hơi kỳ quái, cô không dời ánh mắt, mở khóa điện thoại trong tay, gõ cạch cạch một hàng chữ, gửi cho ma cà rồng.

Ma cà rồng là người cô liên lạc gần nhất, kỹ thuật gõ chữ không cần nhìn này được luyện thành từ những buổi họp vô cùng rườm rà kéo dài cả ngày, chiếc điện thoại này cũng đã đi theo cô suốt những cuộc họp lớn nhỏ, Hứa Ấu Diên có thể gõ cả trăm ký tự không sai mà không cần nhìn.

Trên mặt thì qua loa với Thời Duyệt, dưới tay thì nhắn tin cho ma cà rồng.

"Đến đâu rồi?"

Một giây sau khi gửi tin nhắn đi, trong túi áo Thời Duyệt truyền ra một tiếng "ting" giống tiếng chuông điện thoại.

Trước ánh mắt chằm chằm như lửa của Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt lấy điện thoại từ trong túi áo, mở khóa, nhìn hai giây, trả lời một giây, gửi đi.

Điện thoại Hứa Ấu Diên rung lên.

Cô thậm chí còn không mở tin nhắn trả lời của đối phương, ngay từ đầu, ánh mắt cất giấu lửa giận của cô đều không rời khỏi Thời Duyệt một khắc nào.

Chẳng trách!

Đập điện thoại lên bàn, Hứa Ấu Diên nhìn chằm chằm Thời Duyệt: "Đùa người ta vui lắm à?"

Thời Duyệt đang muốn lên tiếng, Hứa Ấu Diên lại "bật" dậy, chiếc bàn gần như lệch đi vì động tác đột ngột của cô, "cạch" một tiếng, đĩa và cốc nước chanh trên bàn va vào nhau, nước chảy lênh láng.

"Hứa Ấu Diên." Thời Duyệt hướng về bóng lưng cô gọi một tiếng, nhưng không thể giữ người ở lại.

Hứa Ấu Diên xách túi, lao ra khỏi nhà hàng không ngoảnh lại, một ngọn lửa thiêu đốt từ trong ngực lên đến đỉnh đầu, gót giày cao gót cũng sắp bị cô đạp gãy.

Đây con mẹ nó là kịch bản phim tám giờ máu chó xui xẻo gì thế! Cô lại có thể lên giường cùng một tên quỷ nhỏ kém mình mười một tuổi!

Không...vấn đề không phải là kém mười một tuổi! Vấn đề là, người này là đứa em gái lớn lên cùng cô! Là đứa bé cô đã nhìn lớn lên từ nhỏ!

Cô phải sớm nghĩ ra, người lớn nào có thể đặt biệt danh kiểu học sinh như "Bánh Hoa Kem Bơ Plasma"!

Hứa Ấu Diên chạy như điên ra cửa nhà hàng, nhìn dòng xe chạy trên đường, phát hiện mình không nên ở đây. Cô lái xe đến, thang máy xuống bãi đỗ nằm ở hành lang trong nhà hàng.

Phắc!

Gọi xe từ đây về quá đắt, lý trí nói với Hứa Ấu Diên, cô chỉ có thể trở về bằng cách này.

Vừa rồi đứng dậy quá mạnh không để ý, đùi bị va vào mép bàn, đau! Cô cúi đầu, xước da chảy máu.

Cái ngày đen đủi gì thế này!

Hứa Ấu Diên gắng gượng quay đầu trở lại.

Thời Duyệt vẫn đứng ở ngoài cửa nhà hàng, cầm món quà Hứa Ấu Diên dành cả đêm để làm, còn gói thật kỹ, nói: "Chị để quên đồ."

Hứa Ấu Diên phớt lờ, đi qua người cô, vào thang máy xuống bãi đỗ xe.

Đến bãi đỗ ngồi vào trong xe, hình ảnh trong xe làm cô không thể không nhớ đến cảnh xuân khi cô và Bánh Hoa Kem Bơ Plasma lái xe điên cuồng chạy trốn trong cơn bão táp...

Có một loại cảm giác lσạи ɭυâи xấu hổ và khó chịu đến nỗi làm cô gần như không thở nổi, hận không thể tự kết liễu tại chỗ!

Vặn nhạc trong xe lên mức lớn nhất, tiếng nhạc đinh tai nhức óc có thể tẩy rửa tâm hồn bẩn thỉu. Kể cả không thể rửa sạch sẽ, nhưng ít nhất cũng có thể tạm thời dìm xuống, không lặp đi lặp lại từng chi tiết.

Lên mặt đất, chạy dọc theo đường cao tốc tầng mười hai dẫn đến nơi cao nhất của thành phố, Hứa Ấu Diên cảm nhận được lợi ích của việc tự lái xe, chính là có thể giải tỏa một cách thỏa thích.

Cao tốc tầng mười hai là một đường hầm nằm trên độ cao một trăm hai mươi mét, linh hoạt nối với tám hướng. Trừ khi giao thông quá dày đặc, không ai sẽ chọn con đường dài thế này. Vận tốc hạn chế ở đây là 150 đến 200, không được phép chuyển làn, người thành phố hiện đại gặp áp lực tâm lý có thể đến nơi này đua xe thỏa thích.

Hứa Ấu Diên thường hay nói đùa cùng Thời Dã phải gặp áp lực đến mức nào mới có thể lên không trung đua xe đây. Giận cũng phải giận ở mặt đất, lên cao giận ngộ nhỡ thiếu dưỡng khí thì phải làm sao bây giờ, não bị tê liệt, phải bỏ mạng trên đường.

Không ngờ hôm nay cô lại tự mình trải nghiệm.

Nghĩ đến cảnh Thời Duyệt ở phía trên, quả thật cô có chút thiếu dưỡng khí.

Hứa Ấu Diên bình tĩnh lại trong giây lát, khi đến lối ra tiếp theo, cô nhanh chóng đi xuống tầng thấp hơn.

Cho dù chuyện gì xảy ra, cũng không được lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn.

Hứa Ấu Diên kể đến đây, hai người cũng đã đến gần nơi ăn tối.

Thời Dã hỏi: "Tin nhắn Tiểu Duyệt gửi cho cậu lúc sau là gì?"

"Hừ! Oắt con không đứng đắn thích giả vờ lắm. Không phải tôi hỏi đến đâu rồi à, sau đó về nhà tôi mới đọc tin trả lời, 'Đến rồi, đang nói chuyện cùng một chị xinh đẹp'."

Là chị ruột, Thời Dã cũng sửng sốt: "Phắc?"

Hứa Ấu Diên: "Trẻ con bây giờ đều không nói chuyện tử tế được đúng không?"

Thời Dã cảm thán: "Lúc còn trẻ chúng ta có nói chuyện như vậy không? Không thể nào."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.