Mang Theo Cục Cưng Chơi Game

Chương 9




Mọi người lần lượt ngồi xuống, Thu Dĩnh mở miệng: “Nói đi, chuyện gì?”

“Ta là Tần Nguyệt, ta có tỷ tỷ gọi là Cầm Tâm, một năm trước, thừa dịp người nhà không có ở nhà, ta và tỷ tỷ chuồn ra ngoài chơi, vừa vặn hôm đó là thất tịch...”

=======================================================

Dưới bóng đêm, hai thiếu nữ lén lén lút lút chuồn ra cửa sau...

“Nguyệt nhi, hay là thôi đi, bị phụ thân phát hiện thì làm sao đây?”

“Tỷ, không bị phát hiện đâu, dù sao phụ thân cũng không có ở nhà!”

“Nhưng...”

“Không sao, phụ thân cũng đi ra ngoài rồi, ngày nào ở nhà cũng nhàm chán, tỷ, ra ngoài chốc lát cũng không sao a.” Tần nguyệt lôi kéo tay Cầm Tâm, làm nũng nói

Cầm Tâm do dự trong chốc lát nói: “Vậy, chỉ được một lát thôi"

“Ừ.”

Hai tỷ muội đi vào một con đường náo nhiệt, Cầm Tâm bị Tần Nguyệt lôi kéo hết chỗ này đến chỗ khác, bị không khí náo nhiệt trên đường cuốn hút, lo lắng lúc trước cũng không còn, dù sao cũng là một cô gái 16 tuổi a...

Tần Nguyệt nhìn dòng người trước mặt, vui vẻ chạy về phía trước, phía sau vang lên giọng của Cầm Tâm: “Nguyệt nhi, chậm chút, chờ ta, Nguyệt nhi...”

Đến khi Tần Nguyệt phát hiện không thấy thân ảnh của Cầm Tâm nữa, cô mới lo lắng la lên: “Tỷ! Tỷ! Tỷ ở đâu? Tỷ!...” Sợ hãi bắt đầu phủ đầy lòng cô

“Tỷ!”

“Nguyệt nhi!” Cầm Tâm vui vẻ chạy đến gần Tần Nguyệt

“Tỷ!” Tần Nguyệt chạy đến ôm chầm lấy Cầm Tâm, nước mắt không kiềm chế được chảy ra, “Tỷ, muội nghĩ... Ô -- tỷ...”

“Nguyệt nhi, ngoan, đừng khóc, tỷ cũng đang đứng ở chỗ này a, đừng khóc.”

Tần Nguyệt khóc xong mới phát hiện đứng bên cạnh tỷ tỷ mình là một nam tử, “Tỷ?”

“Nguyệt nhi, đây là công tử Lí Thành Thư, Lý công tử, thật thất lễ, đây là tiểu muội của ta, Tần Nguyệt.”

“Chào Tần tiểu thư.”

“Chào Lý công tử. Tỷ, chúng ta về đi.” Tần Nguyệt nói

“Được, Lý công tử, chúng ta phải về, vừa rồi đa tạ Lý công tử.”

“Chỉ là việc nhỏ thôi.”

“Tạm biệt, Lý công tử.”

“Tạm biệt.”

Hai tỷ muội lén lút về nhà.

Tần Nguyệt trên đường về mới phát hiện, Cầm Tâm đang thất thần, hơn nữa...“Tỷ, chẳng lẽ... tỷ thích Lý công tử kia rồi?”

“Không có.” Nhưng ánh mắt mơ màng, hai gò má đỏ bừng đã nói sự thật thay cô

Tần nguyệt lo lắng nhìn Cầm Tâm đi xa, thấp giọng kêu một tiếng “Tỷ”.

“Tỷ!”

“Nguyệt nhi, sao vậy?” Cô mở bức thư trong tay ra

“Tỷ! Tỷ không cần che dấu nữa, muội biết Lí công tử gửi thư cho tỷ.” Tần nguyệt hổn hển tiếp tục nói:“Tỷ, tỷ biết không? Lí công tử kia đã thành thân rồi a!"

“Nguyệt nhi... Muội nói cái gì vậy?” Cầm Tâm run sợ nói.

Tần Nguyệt nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Cầm Tâm, cảm thấy không đành lòng nói tiếp, nhưng cô cũng không muốn để tỷ tỷ ngu muội nữa, hung hăng nói: “Tỷ, hôm đó muội hỏi phụ thân về Lí công tử kia...”

Một buổi tối.

“Phụ thân, người có biết Lí Thành Thư không?”

“Thế nào? Nguyệt nhi coi trọng Lí tiểu tử kia sao?” Tần lão gia cười tủm tỉm nhìn con gái nhỏ nhà mình

“Không phải.” Dưới cái cười tủm tỉm của phụ thân, Tần Nguyệt chột dạ nói hết ra

“Đáng tiếc a, tiểu tử kia đã thành thân rôi, phụ thân vốn muốn gả tỷ tỷ cho hắn, không ngờ Vương gia lại nhanh tay hơn.”

“À.” Tần nguyệt cau mày, làm sao bây giờ a, tỷ...

“Tỷ, tỷ đừng lui tới cùng hắn nữa được không?”

Cầm Tâm lấy tờ giấy giấu trong túi áo ra, cười nhạt, “Nguyệt nhi, làm sao bây giờ, tỷ đã yêu rồi a...” Nhưng tình yêu không phải cứ nói ngừng là ngừng được a...

“Tỷ...” Tần Nguyệt không thể tin, không nghĩ tới, trong một thời gi­an ngắn ngủi như vậy tỷ đã yêu hắn, không phải chỉ đơn thuần là thích

Hai tháng sau.

Tần nguyệt nhìn một thân màu đỏ trong gương, Cầm Tâm đang cười rất tươi, không nhịn được hỏi: “Tỷ... tỷ thật không hối hận sao?”

“Sẽ không.”

“Cho dù cũng là làm thiếp sao?”

“Uh.”

“Tỷ nhất định phải hạnh phúc a.” Nước mắt cô tràn cả hốc mắt

“Được.”

Cửa lớn Tần phủ

Tần lão gia tử lôi kéo tay con gái, cố nén lòng, “Nguyệt nhi, đã lựa chọn rồi thì không được hối hận.”

(có lẽ tác giả đánh sai tên, không phải Nguyệt nhi mà là Tâm nhi)

“Vâng, phụ thân.”

Nhìn Cầm Tâm vẻ mặt kiên định, Tần lão gia tử chỉ có thể thở dài một tiếng, vỗ vỗ tay cô, đưa cô đi đến trước mặt Lí Thành Thư, nói: “Thành Thư a, ta gi­ao Tâm nhi cho con, con nhất định phải chăm sóc con đó"

“Cha, người yên tâm, con sẽ.”

“Nguyệt nhi, sau này tỷ đi, muội nhất định phải chăm sóc phụ thân a.”

“Vâng.” Tần Nguyệt gật gật đầu, “Lí Thành Thư, huynh nhất định phải cho tỷ tỷ hạnh phúc a, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho huynh.”

“Huynh biết muội vẫn có thành kiến với huynh nhưng Lí Thành Thư ta thề, nếu không thể tạo cho nàng hạnh phúc, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh chết"

“Cha, con đi đây.”

Tần lão gia tử gật gật đầu, không nói gì nữa.

Tần Nguyệt nhìn kiệu hoa chậm rãi đi xa, nhịn không được nữa, nước mắt trào ra, dựa vào Tần lão gia tử khóc thành tiếng

====================================================================

“Tỷ gả cho hắn, lần nào trở về cũng mang theo nụ cười hạnh phúc, ta rất yên tâm, một tháng sau, tỷ tỷ ta có bầu, nhưng mấy tháng sau lại truyền đến tin tức, nói tỷ ta trượt chân rơi xuống nước, đã chết! Cha ta sau khi nghe được tin này liền bệnh không dậy nổi, mấy tháng sau cũng đi theo tỷ ta, nhưng ta biết nguyên nhân không chỉ có vậy, tỷ của ta từ khi biết mình có thai rất cẩn thận, làm sao lại trợt chân rơi xuống nước được, nhất định là có người hại nàng, ta đến Lí phủ tìm Lí Thành Thư, nhưng bọn họ lại không cho ta vào, nói cái gì ‘Thiếu gia bệnh nặng, không tiếp khách’, ngày nào ta đến cũng chỉ nhận được mấy câu này, các vị ân nhân, các vị nhất định phải giúp ta, ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ...”

Nghe Tần Nguyệt kể xong, mọi người đều trầm mặc

“Được! Tần Nguyệt, cô yên tâm, tôi nhất định giúp cô, tôi khinh thường nhất chính là những tên phụ tình a.” Thu Thuỷ đột nhiên lớn tiếng nói, dọa Thu Dĩnh nhảy dựng, baby đang ngủ trong lòng liền tỉnh dậy, thở dài một tiếng xong lại chìm vào giấc ngủ

“Lộ Lộ, không được nói lời thô tục.” Bạc Hà ôn nhu

Thu Thuỷ le lưỡi.

Thu Dĩnh nhận thấy ánh mắt chờ đợi của Tần Nguyệt, gật gật đầu đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.