Mang Thai Với Cha Của Vai Ác

Chương 22




Sau khi về đến nhà, Hứa Hàm quyết đoán liên hệ với tài xế lái xe tải trong thôn thuê người ta giao rau cho mấy ngày.

Chỉ là tiền… Hứa Hàm đau lòng tự an ủi chính mình: Tiền tài là vật ngoài thân.

Cô trước kia còn cảm thấy hành vi yêu tiền của Kiều Vãn Tình thật là một lời khó nói hết. Đến khi chính mình phải đối mặt với việc tiêu tiền thì cô cũng phát hiện mình cũng rất yêu tiền.

Nhưng cô lại thích cảm giác mình tự kiếm được tiền, nhìn ví tiền của mình cứ phồng lên từng chút một là vô cùng có cảm giác thành tựu.

Một đêm yên tĩnh.

Quả nhiên hôm sau sương rất dày.

Sau khi có sương thì rau cải lớn sẽ trở nên cực kỳ tươi ngon. Rau cải lớn khác rau cải bình thường, nếu nó không được lớn lên vào lúc có sương thì sẽ cực kỳ khô và vị cũng không ngon.

Nhưng một khi có sương thì nó sẽ trở nên thật mỹ vị. Nó rụng lá chỉ còn ngọn cây phì nộn, cắt thành từng lát xong xào trong chảo với nhiệt độ cao, thêm một chút ớt rồi nêm muối, hạt nêm vừa phải là hoàn thành một đĩa rau cải lớn xào vô cùng thơm ngon rồi.

Sau khi xào rau cải lớn thì có màu xanh biếc, mặt trên óng ánh, thoạt nhìn thật mỹ vị.

Bữa sáng ăn cháo, ngoài một đĩa rau cải lớn xào ra thì còn một lọ củ cải muối chua do Hứa Hàm làm. Hứa Hàm lo lắng đại thiếu gia, tiểu thiếu gia không quen ăn mấy món đó còn xào một đĩa trứng gà của nhà.

Mà theo thường lệ, bữa ăn của Khẩu Khẩu là một bát nước canh trứng.

Hoàng Đại Tiên là động vật ăn thịt, ngày thường ăn điểm tâm thì rau dưa đều có thể, chỉ riêng ăn cơm là muốn ăn thịt. Cho nên bữa sáng của nó, trừ gạo trắng thì Hứa Hàm còn cho nó mấy miếng thịt gà.

Hứa Hàm đang độ tuổi trẻ, thân thể vô cùng tốt, lại thêm hôm qua uống thuốc kịp thời, buổi tối lại tắm nước ấm rồi ngủ một giấc thật ngon nên hôm sau trừ cổ họng còn đau thì trên người cũng không còn khó chịu, tung tăng nhảy nhót như người hôm qua suy yếu không phải mình.

Ở nhà bà nội Kiều nhóm bếp lò nên dù hiện tại đang là ngày đông rét lạnh vẫn cảm thấy ấm áp dễ chịu.

Khi Hứa Hàm cho Khẩu Khẩu ăn canh trứng thì Uyên Uyên xoa mắt nhỏ chạy ra.

“Chào buổi sáng bà nội Kiều, dì Kiều, em trai Khẩu Khẩu.” Uyên Uyên ngọt ngào chào hỏi. Nó không hiểu bối phận nên giống như mọi người gọi bà nội Kiều là bà nội Kiều*.

*Bà nội Kiều là bà của Hứa Hàm, Hứa Hàm gọi bà là bà nên theo bối phận thì Uyên Uyên phải gọi là cụ nha mọi người!

Bà nội Kiều cũng không sửa lại xưng hô cho nó.

Khẩu Khẩu nghe được có người gọi tên nó, vui vẻ “A” một tiếng.

Bà nội Kiều cười cười, nói: “Chào buổi sáng. Cháu mau tới ăn đi. Chú của cháu đâu?”

Uyên Uyên nói: “Chú cháu còn đang đánh răng ạ.”

Người trong thôn ngủ sớm dậy sớm, Hứa Hàm cho rằng hôm qua bọn họ thức khuya, hỏi: “Cháu dậy sớm quá, hôm qua ngủ có thoải mái không?”

Uyên Uyên được bà nội Kiều bế lên ghế, ngồi trên ghế, nói: “Thoải mái ạ, chỉ là quá tối.”

Nông thôn không giống thành phố. Ở thành phố, buổi tối kể cả có tắt đèn thì bên ngoài cũng có ánh đèn chiếu vào. Hơn nữa hiện tại nhiều người lớn lo lắng bọn trẻ ngủ sẽ sợ nên mua đèn ngủ cho chúng.

Nhưng ở nơi này không có đèn ngủ, bớt đi một cái đèn là tiết kiệm được tiền điện. Nửa đêm Hứa Hàm muốn bế Khẩu Khẩu lên cho bú, sợ quá tối mới mua đèn ngủ. Nhưng cả nhà chỉ có mỗi phòng cô có đèn ngủ thôi.

“Thế Uyên Uyên có sợ không?”

Uyên Uyên ưỡn ngực: “Không sợ ạ.”

Hứa Hàm được Uyên Uyên dỗ cho vui vẻ: “Thế cháu nhanh đi ăn cơm đi. Muốn ăn cái gì dì lấy cho cháu.”

Uyên Uyên có thể tự dùng thìa để ăn cơm, nhưng không gắp được đồ ăn. Bà nội Kiều gắp mỗi món một chút cho vào bát nhỏ rồi đặt bát trước mặt nó, để nó dùng thìa múc lên ăn.

Uyên Uyên múc miếng rau cải lớn xào lên ăn, sau đó cười tủm tỉm nói:  “Ăn ngon quá ạ!”

Hứa Hàm vô cùng thích thực khách biết cổ vũ như vậy.

Nguyên bản Khẩu Khẩu đang an phận chờ Hứa Hàm cho một muỗng canh trứng tức khắc ngồi không yên. Chờ Hứa Hàm đút cho nó một thìa nữa thì bắt đầu mím môi không chịu ăn, “Ân ân” hai tiếng duỗi tay muốn lấy thìa trong tay cô.

“Bảo bối ngoan nào, cái này ăn không ngon đâu.” Hứa Hàm dùng chân đẩy đẩy người nó ra, không để tay nó với lấy cái thìa.

Khẩu Khẩu còn bé như vậy nên không chịu nói đạo lý, mặc kệ cô ngăn cản, cứ duỗi tay muốn lấy.

Bà nội Kiều lau sạch chiếc thìa gỗ đưa lại gần, nói: “Cho Khẩu Khẩu chơi cái này đi.”

Khẩu Khẩu cầm thìa trong tay nhưng vẫn chưa thỏa mãn, nhìn nhìn Uyên Uyên rồi lại nhìn nhìn bát canh trứng trên bàn, kêu “A a”.

Hứa Hàm còn chưa hiểu nó định làm cái gì, Uyên Uyên đã nhìn ra, nói: “Chắc em muốn tự xúc ăn ạ.”

“Hả? Thật hả?”

Từ trước đến giờ Khẩu Khẩu chưa từng làm động tác này nên Hứa Hàm có chút hoài nghi. Nhưng cô vẫn đưa bát canh trứng lên trước mặt nó. Quả nhiên nó múc lên ăn.

Nhìn động tác của nó vụng về không múc trúng bát, cả bàn đều cười. Đây cũng như một bước tiến mới trên quá trình trưởng thành của Khẩu Khẩu. Hứa Hàm đặc biệt vui vẻ, duỗi tay sờ sờ mặt nhỏ của nó, nói: “Con đúng là đứa nhỏ nghịch ngợm.”

Uyên Uyên nói: “Nhất định là em thấy cháu ăn mới muốn tự ăn.”

Hứa Hàm cũng nghe nói những đứa trẻ khá thích học nhau. Có thể hiểu như bạn có kẹo thì tớ cũng muốn có. Chỉ không nghĩ tới Khẩu Khẩu còn nhỏ như vậy đã có suy nghĩ này.

“Sao mọi người cười vui vẻ thế?” Cố Yến Khanh rửa mặt xong ra ngoài, thấy trên mặt mọi người đều treo ý cười, hỏi.

Khẩu Khẩu nhìn thấy Cố Yến Khanh, vui vẻ múa cái thìa nhỏ trong tay nó. Uyên Uyên nói: “Em trai muốn tự mình ăn cơm.”

“Hả? Còn nhỏ như vậy đã biết tự xúc ăn rồi, Khẩu Khẩu thật lợi hại nha.”

Khẩu Khẩu nghe thấy Cố Yến Khanh gọi tên nó, càng vui vẻ, kêu “A a” thật to như cái còi nhỏ. Đôi khi Hứa Hàm bị nó kêu to đến nỗi đau cả màng nhĩ.

Cố Yến Khanh duỗi tay hướng về phía nó: “Con có muốn ra ba bế không?”

Cả đêm không gặp Cố Yến Khanh, Khẩu Khẩu duỗi đôi tay nhỏ ra muốn anh ôm.

Hứa Hàm đối với đứa nhỏ phản nghịch nhà mình đã bình tĩnh đến nỗi tập thành thói quen, nói: “Nó còn chưa ăn no.”

Cố Yến Khanh bế nó ngồi xuống: “Tôi cho con ăn.”

Hứa Hàm không ý kiến đưa thìa cho anh.

Trong lúc Cố Yến Khanh cho Khẩu Khẩu ăn, Hứa Hàm nhanh chóng ăn hai bát cháo nhỏ, nói: “Tôi ra vườn hái rau, nếu anh bế chán rồi thì đứng ở cửa gọi tôi, tôi ở vườn rau bên này.”

Nhu cầu của bên Nông Gia Nhạc khá lớn, hôm qua mới chỉ mang được một ít, hôm nay Hứa Hàm chuẩn bị mang phần của buổi sáng và buổi tối qua. Bằng không nếu thuê hai chuyến xe tải thì cô đau lòng chết mất.

Trừ bỏ trời vô cùng lạnh thì Hứa Hàm vẫn vô cùng hưởng thụ công việc hái rau của mình. Nhìn vườn rau tươi tốt của mình cô rất thỏa mãn. Cây bắp cải lớn vô cùng nhanh và tốt, một rổ chỉ đựng được hai ba cây. Nó mọc nhiều lá xếp thành từng lớp một, mấy cây liền chứa đầy rổ rồi. Đây chính là thành quả lao động của cô cùng bà nội Kiều.

“Vườn rau này của cô mà chụp ảnh đăng lên khẳng định sẽ rất nhiều người xem.” Lúc Hứa Hàm đang hái rau thì thanh âm của Cố Yến Khanh thình lình toát ra, dọa cô khiếp sợ.

Ngọa tào người này đi đường không phát ra âm thanh gì sao?

Thật ra trước kia Hứa Hàm rất thích xem những vườn rau tươi um xanh tốt của người ta trên những tiết mục truyền hình thực tế về cuộc sống ở nông thôn. Cô cũng từng nghĩ tới mình sẽ chụp một tấm để đăng lên.

Nhưng hiện nay cô vừa chăm đứa nhỏ vừa trồng rau, còn rất nhiều chuyện nhỏ vụn vặt, không có thời gian. Cô còn muốn tự học nhiếp ảnh rồi cắt nối biên tập để tuyên truyền, nhưng chắc cô không thể làm được.

Thứ hai là ở thế giới này cũng rất nhiều người phát sóng trực tiếp cuộc sống ở nông thôn, muốn nổi danh thì bắt buộc phải đặc sắc. Cô suy nghĩ một chút thì hiểu rằng trừ bỏ gương mặt này của mình thì chẳng có gì đặc sắc nữa. Hơn nữa người đẹp thì thị phi cũng nhiều, người ta khẳng định sẽ nói cô làm ra vẻ hay gì đó.

Hứa Hàm cảm thấy vẫn là mình thích hợp trồng rau để làm giàu.

“Ai sẽ xem mấy cái này, chê mình nhàn quá hay sao?” Hứa Hàm tiếp tục cúi đầu hái rau.

“Nếu cô muốn, tôi đầu tư cho cô một đoàn đội để chế tác, quay chụp, hậu kỳ cho cô tuyên truyền.”

“…..”

Đây là… Cảm giác người giàu có trong truyền thuyết hay sao?

“Đừng đừng đừng, tôi không có hứng thú đâu,” từ sự kiện lần trước cô đã sợ, đặc biệt là sau khi cô biết cửa hàng mẹ và bé phát tán sự việc đó ra ngoài để làm marketing, vô cùng đáng giận. Cô hỏi: “Khẩu Khẩu đâu?”

“Đang ngủ cùng Uyên Uyên.”

“À, đúng rồi, chừng nào thì anh về?”

Cố Yến Khanh hít một hơi: “Cô ngóng trông tôi trở về quá nhỉ?”

Bằng không thì sao?

Cố Yến Khanh thấy cô không nói lời nào, nhưng đã ngầm đồng ý rồi. Tức khắc có cảm giác tức giận toát ra từ trong lòng anh. Cũng không hiểu tại sao lại tức giận nhưng thật sự không thoải mái, anh trầm mặc một lúc lâu rồi nói ra hai chữ: “Buổi chiều.”

“Vậy anh xem anh cùng Uyên Uyên thích ăn cái gì thì chờ lúc anh với cháu trở về tôi đưa cho.”

Cố Yến Khanh không nói gì nữa, lạnh mặt trở về sân.

Anh đang muốn giúp cô, kết quả người phụ nữ này chỉ một lòng muốn anh đi.

Hứa Hàm buông tay.

Thật khó để hầu hạ đại thiếu gia.

Sau khi mấy người Cố Yến Khanh rời đi, trong nhà an tĩnh trở lại. Còn mấy ngày nữa là đến Tết rồi, Hứa Hàm thừa dịp có một đợt du khách, đã hái xuống gần hết số rau mình đang có bán cho Nông Gia Nhạc.

Phải biết rằng số rau trong hai vườn của cô là rất lớn, chỉ một loại thôi cũng chất đầy được hơn nửa chiếc xe tải, đừng nói đến có rất nhiều loại rau dưa khác nhau.

Bởi vì rau nhà Hứa Hàm không giống với của người khác, sau khi trải qua mấy ngày sương dày rồi bị dầm mưa dãi nắng, bất luận có phải rau trồng đúng vụ không cũng không có ảnh hưởng gì. Lúc đầu Hứa Hàm còn lo lắng trời lạnh sẽ ảnh hưởng đến rau, nhưng không nghĩ sau đó thì rau lại càng tốt, càng tươi ngon!

Hứa Hàm lên Baidu tra một chút, trên đó cho biết bên trong rau có tinh bột, sau khi trải qua mấy ngày sương thì trải qua khá nhiều phản ứng biến đổi trở nên càng ngọt, ăn càng ngon.

Cho nên rau nhà bọn họ bán rất tốt, nghe bà chủ Thái nói có nhiều người nghe danh còn đến mua rau.

Nhìn vườn rau đã bị càn quét đến chẳng còn gì, Hứa Hàm hít một ngụm khí lớn. Có thể yên tâm kết thúc năm cũ mà không còn rau tồn ngoài vườn rồi. Chờ đến sang năm là lại có một đám rau mới có thể ngắt mang đi bán.

Chờ đến ngày 28 tháng Chạp, du khách ít đi rất nhiều. Bà chủ của Nông Gia Nhạc cũng không tiếp tục kinh doanh. Hứa Hàm giao rau chuyến cuối cùng, đối phương hào sảng thanh toán cho cô.

Trong lòng Hứa Hàm biết rõ mình sẽ nhận được bao nhiêu tiền, nhưng đến khi bà chủ Thái nói với cô cô thu được 17081 đồng thì cô vẫn cao hứng đến không chịu được.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy cô đã kiếm lời gần hai vạn.

Tuy lấy lý do rằng đây là mùa du lịch đông khách nhưng cô vẫn vô cùng vui vẻ, gần hai vạn đó! Nếu là cô đi làm bên ngoài, có lẽ ba tháng tiền lương cũng chưa lớn tới con số này!

Cô cảm thấy chính mình sắp trở thành một tiểu phú bà.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố tổng: Tôi đi làm, mỗi tháng có thể cho cô trăm vạn!

Hứa Hàm: (mắt lấp lánh)

Cố tổng: Làm phu nhân của tôi.

…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.