Mang Thai Với Cha Của Vai Ác

Chương 116: Ngoại truyện 5




“Con à, con tự nặn cái này hả?” Cô giáo tò mò hỏi Trăn Trăn.

Cô không quá tin khi một cô bé còn chưa cầm chắc đũa như Trăn Trăn có thể nặn được một con vật tinh xảo như này. Cô thầm nghĩ: Chắc là anh trai giúp cô bé nặn.

Trăn Trăn im lặng gật đầu.

Đương nhiên cô giáo không biết từ nhỏ Trăn Trăn đã đi lẽo đẽo theo đít Khẩu Khẩu rồi, vì thế Khẩu Khẩu làm gì cô bé sẽ học theo cái đó. Mấy trò như vẽ tranh, xếp hình, chơi đồ chơi hay nặn, làm những đồ thủ công cô bé đều có thể làm như đúc Khẩu Khẩu.

Trò nặn đất nặn này chẳng có tính thách thức gì với cô bé cả.

Cô giáo thấy dáng vẻ của cô bé không giống như nói dối thì động viên cô bé: “Con giỏi quá!”

“Em gái con giỏi lắm!” Khẩu Khẩu nghe thấy em mình được khen thì tự hào nói. Nghĩ rồi cậu nhóc lại giơ ngón cái: “Cực kì trâu bò luôn!”

Trăn Trăn nghe thấy anh trai khen mình, gương mặt vốn không biểu cảm cuối cùng cũng lộ ra nụ cười ngượng ngùng, cười nói: “Anh cũng rất tuyệt!”

“Đúng, chúng ta đều giỏi!” Khẩu Khẩu không chút khiêm tốn.

Cô giáo bị sự đáng yêu của hai anh em nhà này chọc cười.

Sau khi học tiết thủ công xong, dù làm đẹp hay làm xấu, các bạn nhỏ cũng đều được cô dán cho một bông hoa hồng. Các bạn nhỏ đều thích được động viên, làm như vậy sẽ khiến chúng có hứng thú với việc học hơn.

Khẩu Khẩu đã nhận được hoa nhiều rồi nên cậu nhóc cũng không quá phấn khích khi nhận được hoa nữa. Nhưng đây là lần đầu tiên Trăn Trăn nhận được hoa hồng, cô bé vô cùng cẩn thận dán nó lên tay mình, chờ về nhà rồi sẽ cho ba mẹ xem.

*Thật ra có một chương trước đó Khẩu Khẩu nhận được hoa ở nhà trẻ sau đó dán cho Trăn Trăn một bông, nhưng do hồi đó Trăn Trăn còn nhỏ nên cô bé không còn nhớ chuyện đó nữa, vì thế đoạn này không có lỗi về logic đâu nha mọi người!

Chập tối ở công ty Kiều Vãn Tình có chút việc nên cô phải ở lại xử lý một lát. Vì thế Cố Yến Khanh nhận nhiệm vụ đón hai bạn nhỏ về nhà.

Vì đường từ trường về nhà cũng không quá xa nên khi đi học, các bạn nhỏ sẽ được ba mẹ chở đi bằng ô tô còn lúc về Cố Yến Khanh và Kiều Vãn Tình sẽ cho hai bạn nhỏ đi bộ để tập thể dục, rèn luyện sức khỏe luôn. Hơn thế nữa việc đó cũng có thể giúp hai bạn nhỏ tìm hiểu, khám phá thêm về thế giới bên ngoài.

Trăn Trăn thấy Cố Yến Khanh đến đón thì cuối cùng cũng trở nên giống các bạn nhỏ khác, làm nũng đòi ba bế.

Cố Yến Khanh bế cô bé lên, hỏi: “Con yêu, ngày đầu tiên đi học cảm thấy thế nào?”

Trăn Trăn lắc đầu rồi lại gật đầu.

Cố Yến Khanh bị cô bé chọc cười: “Thế cuối cùng là con thấy vui hay không vui?”

“Cũng bình thường ạ,” Trăn Trăn học giọng của người lớn nói, “Quá nhiều người.”

“Trăn Trăn không thích nhiều người đúng không?”

“Đúng, con không thích.” Trăn Trăn thẳng thắn nói.

Điểm này thì Trăn Trăn khá giống Cố Yến Khanh. Anh cũng không thích nơi quá đông người.

Nhưng Khẩu Khẩu thì không giống vậy. Cậu nhóc càng tới nơi đông người thì càng vui. Hai anh em nhà Khẩu Khẩu như hai thái cực đối lập vậy, người thì nhiệt tình hướng ngoại, người thì hướng nội ít nói.

Thêm đó, Trăn Trăn còn ngoan và ít những trò xấu hơn Khẩu Khẩu.

Bế Trăn Trăn một lúc rồi Cố Yến Khanh thả cô bé xuống để cô bé tự đi. Anh thì cầm ba lô của hai bạn nhỏ đi phía sau.

Khẩu Khẩu thả ba lô của mình xuống đưa cho Cố Yến Khanh rồi nói: “Hôm nay em gái tới lớp con học, các bạn trong lớp con rất thích em ấy.”

Hôm nay Khẩu Khẩu giới thiệu em gái mình cho tất cả các bạn học cùng lớp. Cậu nhóc không dở hơi như Trăn Trăn, chỉ cần là người cậu không ghét thì cậu sẽ nói chuyện hết. Hơn nữa cậu nhóc còn rất đẹp trai, vì thế gần như cả lớp đều là bạn của cậu.

“Nhưng mà em không thích.” Trăn Trăn đứng cạnh nói.

Khẩu Khẩu hỏi: “Tại sao?”

“Vì anh trai là của em mà?”

“……” Cố Yến Khanh không ngờ Trăn Trăn còn nhỏ mà lòng chiếm hữu lại mạnh đến như vậy. Anh hỏi: “Thế là anh con không được kết bạn và chơi với người khác sao?”

Trăn Trăn không trả lời, cô nhóc im lặng. Nhưng mà vẻ mặt cứng rắn của cô bé đã cho thấy sự cố chấp của cô bé với vấn đề này.

Cố Yến Khanh đỡ trán. Trăn Trăn cứ như vậy là không được, nhưng anh cũng không biết nên dạy cô bé như nào. Thật ra anh và Trăn Trăn khá giống nhau về điểm này, có lòng chiếm hữu rất mạnh, không thích chia sẻ đồ của mình với người khác, cũng không thích người khác mơ tưởng, dòm ngó đến những thứ thuộc quyền sở hữu của mình.

Trước kia khi Khẩu Khẩu còn nhỏ, cậu nhóc không như này. Khẩu Khẩu chính là người vô cùng hào phóng và hòa đồng với người khác. Dù trên tay cậu chỉ có một cái kẹo, nếu bạn nhỏ khác muốn ăn chung, tuy rằng Khẩu Khẩu tiếc nhưng cậu nhóc vẫn sẵn lòng chia sẻ với người khác, không có chút lòng giữ cho riêng mình chút nào. Cậu nhóc chính là “cậu bé tốt bụng” điển hình trong lòng người khác.

Trăn Trăn là con gái, lại còn nhỏ nhất nhà nữa nên được cả nhà chiều chuộng và yêu thương. Hơn nữa về việc phải chia sẻ và nhường nhịn người khác thì cô bé cũng không bị ba mẹ dạy dỗ quá khắt khe, vì thế cô bé vẫn còn chưa có khái niệm phải chia sẻ đồ của mình với người khác.

Khẩu Khẩu dỗ dành Trăn Trăn: “Tuy anh có nhiều bạn nhưng anh chỉ có một mình em là em gái. Em quan trọng nhiều từng này nè, các bạn kia chỉ bằng một phần nhỏ xíu xiu của em thôi!”

Khẩu Khẩu bắt đầu mô tả cho Trăn Trăn xem. Trăn Trăn chiếm một phần lớn tình cảm của cậu nhóc, các bạn khác chỉ chiếm một chút xíu thôi.

Trăn Trăn gần như được an ủi hoàn toàn. Cô bé nói: “Được rồi ạ.”

Cố Yến Khanh: “……”

Sao dáng vẻ này của Khẩu Khẩu giống mấy thằng đàn ông đểu cáng dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ các cô gái ngây thơ vậy?

Khụ khụ.

Ngày đầu tiên đi học của Trăn Trăn là vậy đấy. Dần dần sau khi cô bé quen với hoàn cảnh ở nhà trẻ hơn, cô bé không còn dính Khẩu Khẩu như lúc đầu nữa.

Nhưng Trăn Trăn cũng không làm “bộ trưởng bộ ngoại giao” ở nhà trẻ giống như Khẩu Khẩu. Thay vào đó cô bé chỉ chơi với vài bạn, cô bé cũng không có ý định tăng thêm bạn trong danh sách bạn bè của mình.

Các cô giáo mà biết Khẩu Khẩu đều không quá tin rằng Trăn Trăn là em ruột của cậu nhóc, dù sao tính cách của hai người cũng khác nhau một trời một vực.

Rất nhanh đã tới quốc khánh. Ngày quốc khánh thì cả nhà sẽ ra ngoài chơi, nhưng trong nước chỗ nào cũng đông đúc rồi tắc đường, tắc đến nỗi mà phải dành cả kỳ nghỉ may ra mới đi được đến nơi, vì thế cả nhà quyết định ra nước ngoài chơi.

Trong đoàn còn có cả Uyên Uyên đi.

Bây giờ Uyên Uyên đã lớn rồi, cậu nhóc đã có đủ “ánh sáng nam chính”, học hành thì giỏi, số các bạn nữ yêu quý cũng không phải là ít.

Thậm chí Sở Thơ Thơ còn từng kể rằng có một bạn nữ ở lớp bên cạnh một hai nhận mình là bạn gái của Uyên Uyên, lúc nào cũng đi theo sau cậu nhóc, không chịu đi về với ba mẹ mình làm mọi người dở khóc dở cười.

Trước khi đi du lịch một ngày thì Uyên Uyên tới nhà Kiều Vãn Tình. Sở Thơ Thơ không trực tiếp đưa cậu nhóc tới mà cho trợ lý của mình đưa cậu nhóc đến đây. Bây giờ Uyên Uyên lớn rồi, cũng đã vượt qua nỗi sợ bị bảo mẫu ngược đãi lúc nhỏ nên cậu nhóc cũng không còn sợ hãi khi phải đi với người lạ nữa.

Khẩu Khẩu vẫn yêu quý Uyên Uyên như cũ. Vừa thấy Uyên Uyên thì cậu nhóc đã sung sướng chạy qua ôm Uyên Uyên một cái, luôn miệng gọi anh Uyên Uyên rồi!

Không chỉ Khẩu Khẩu mà “cô bé lạnh lùng” Trăn Trăn thấy Uyên Uyên cũng thể hiện sự yêu thích của mình với cậu nhóc, tự nhiên chơi với cậu.

“Anh Uyên Uyên, anh không vui sao?” Vì sắp được ra ngoài chơi nên Khẩu Khẩu và Trăn Trăn đều đang rất hưng phấn. Tuy vậy Uyên Uyên lại rầu rĩ không vui.

Uyên Uyên rũ mắt, nói: “Anh sắp có ba mới.”

Khẩu Khẩu biết ba Uyên Uyên không ở cùng với Uyên Uyên. Bởi lẽ ba của Uyên Uyên là người xấu, mà người xấu không thể ở cùng với Uyên Uyên.

Nhưng Khẩu Khẩu lại không hiểu lời Uyên Uyên: “Ba mới là gì ạ?”

Ba còn phân cả mới và cũ sao?

“Nghĩa là,” Uyên Uyên nghĩ nghĩ rồi nói, “Anh muốn người không phải là ba anh trở thành ba anh sau đó vào nhà anh ở.”

Vụ ly hôn của Sở Thơ Thơ và Cố Yến Trạch kéo dài hơn một năm, mãi mới có thể giải quyết xong được. Sau khi ly hôn thì cô nàng sống một mình với Uyên Uyên, đồng thời cô còn đầu tư một chút dự án, kiếm được không ít tiền.

Sau cuộc hôn nhân thất bại với Cố Yến Trạch, cô nàng gần như mất hết hy vọng vào tình yêu. Ly hôn xong, cô nàng không định bước vào nấm mồ hôn nhân nữa. Dù sao thì cô nàng cũng tự chủ về kinh tế, có con rồi, thích sống như nào thì sống, không cần phải kiếm một người đàn ông tự bó buộc bản thân.

Nhưng gần đây cô nàng lại rơi vào lưới tình của một người đàn ông. Nếu không có gì bất ngờ thì hai người sẽ nhanh chóng kết hôn với nhau.

“À,” Khẩu Khẩu đã hiểu ra, cậu nhóc nói, “Anh sắp có ba, không phải anh nên vui sao?”

“Nhưng người đó không phải là ba anh, anh không biết người đó là ai.”

Người đàn ông kia đối xử với Uyên Uyên cũng khá tốt. Nhưng Uyên Uyên có khoảng cách với người xa lạ từ tận đáy lòng, trong lúc nhất thời cậu nhóc không có cách nào có thể chấp nhận người kia ngay được.

Thật ra ai cũng bảo với cậu rằng ba cậu là người xấu, phản bội gia đình, làm gia đình cậu tan vỡ. Nhưng từ tận đáy lòng Uyên Uyên vẫn cảm thấy yêu quý ba mình.

Hiển nhiên nói vấn đề này với Khẩu Khẩu là quá mông lung rồi. Cậu nhóc nghe mà câu hiểu câu không. Nhưng mà cậu nghĩ đến một chuyện khác: “Anh có ba mới, có phải anh sẽ có thêm em trai và em gái không?”

Uyên Uyên: “……”

Tại sao mạch não của Khẩu Khẩu chẳng giống người bình thường chút nào nhỉ?

“Anh không thèm!”

Bây giờ cậu chẳng muốn có thêm em trai hay em gái chút nào cả. Nếu mà mẹ cậu sinh thêm em thì mẹ sẽ không còn yêu quý cậu nữa. Ba cũng chẳng phải là ba của cậu, nếu như vậy thì cuộc sống của cậu sẽ lại trở về như trước kia.

Cậu sợ mẹ có ba mới sẽ sinh cho cậu thêm em nữa lắm!

Kiều Vãn Tình ngồi trong bếp vừa chải tóc cho Trăn Trăn vừa nghe cuộc đối thoại của hai bạn nhỏ. Nghe xong cô cũng hiểu sơ qua mọi chuyện. Trong tiểu thuyết, đúng là sau khi Sở Thơ Thơ ly hôn cô ấy có tái hôn cùng người khác, nhưng người đàn ông kia không được miêu tả quá chi tiết. Nhưng nếu cô nhớ không nhầm thì sau khi kết hôn lần hai xong thì cuộc sống của Sở Thơ Thơ khá hạnh phúc và êm đẹp.

Sau khi kết hôn lần hai thì Sở Thơ Thơ không sinh thêm em bé nữa, hình như là do sức khỏe không tốt. Hơn nữa, sau này Sở Thơ Thơ cũng cảm thấy hối hận vì mình không đối xử tốt với Cố Minh Uyên, vì thế cô ấy đã ngầm giúp đỡ nam chủ rất nhiều, cô ấy cũng tính là một nhân vật tốt.

Ngoài Cố Tư Kiều ra thì trong sách, các nhân vật phản diện còn lại chính là Cố Yến Trạch, Khương Ý và con của bọn họ.

Nghĩ nghĩ, Kiều Vãn Tình quyết định an ủi Uyên Uyên vài câu. Cô nói: “Cháu yên tâm đi, cháu có ba mới thì mẹ cháu vẫn sẽ yêu thương cháu mà, với cả mẹ cháu cũng không sinh thêm em nữa đâu.”

“Thật ạ?” Uyên Uyên ngẩng đầu hỏi Kiều Vãn Tình. Cậu nhóc tin tưởng Kiều Vãn Tình vô điều kiện.

“Thím mà lừa cháu thì thím sẽ là cún con.”

Cuối cùng thì Uyên Uyên cũng mỉm cười. Cậu nói: “Cháu tin thím không phải là cún con!”

Đúng lúc này chuông cửa vang lên. Quản gia ra ngoài mở cửa, người tới chính là Đường Nguyệt Nguyệt cùng chồng con cô ấy.

“A, ba người tới rồi!” Kiều Vãn Tình thấy bọn họ thì đứng dậy cười nói, “Đã lâu không gặp. Chào Hoa Nhài bé bỏng của mẹ nuôi nha!”

Chuyện tình của Đường Nguyệt Nguyệt và Kỳ Hình cũng khá là gian nan. Sau khi nghe tin hai người bên nhau và có ý định kết hôn, người nhà Đường Nguyệt Nguyệt kịch liệt phản đối. Thậm chí ba mẹ cô nàng còn đích thân tới thành phố C dùng biện pháp mạnh ép cô nàng về, nếu không về còn đòi cắt đứt quan hệ với cô nàng. Nói chung là tình cảnh lúc đó vô cùng náo loạn.

Sau đó Cố Yến Khanh không nhìn nổi nữa, trùng hợp là tuổi của Cố Kính Chi cũng đã cao, ông không còn đủ khả năng quản lý hết sản nghiệp của nhà mình, đang muốn Cố Yến Khanh về để quản lý. Cố Yến Khanh không thể đồng thời làm ở hai nơi, vì thế anh điều Kỳ Hình qua công ty của nhà mình trên thành phố X, giúp anh trông coi và quản lý công ty.

Cuối cùng ba mẹ Đường Nguyệt Nguyệt cũng chịu lui một bước, để cho hai người bọn họ ở bên nhau.

Sau khi hai người chính thức ở bên nhau trong sự đồng ý của mọi người, Đường Nguyệt Nguyệt và Kỳ Hình cũng nhanh chóng sinh một bạn nhỏ. Bây giờ bạn nhỏ đó mới hơn 1 tuổi, vừa mới biết đi.

Tên ở nhà của cô bé là Hoa Nhài, là một cô bé rất đáng yêu.

Bé Hoa Nhài được Kiều Vãn Tình chào thì cảm thấy không quen. Cô bé rúc vào trong ngực mẹ mình.

“Mau chào mẹ nuôi của con đi, nè, không phải con bảo con thích mẹ nuôi sao?” Đường Nguyệt Nguyệt nói với bé Hoa Nhài.

Nhưng Hoa Nhài không dám chào Kiều Vãn Tình, cô bé sợ người lạ.

“Con bé này hơi hướng nội một chút.” Đường Nguyệt Nguyệt cười xoa đầu con mình.

Trăn Trăn lại vô cùng lễ phép chào hỏi Đường Nguyệt Nguyệt và Kỳ Hình: “Con chào ba nuôi, mẹ nuôi.”

“Ui Trăn Trăn lại lớn hơn rồi, mẹ con mới tết tóc cho con sao, trông đẹp quá!” Đường Nguyệt Nguyệt cười tủm tỉm khen cô bé.

Từ khi cô nàng về lại thành phố X thì Kiều Vãn Tình cùng Đường Nguyệt Nguyệt không có nhiều cơ hội để gặp mặt. Có khi một năm chỉ gặp nhau được hai ba lần, mỗi lần gặp lại Đường Nguyệt Nguyệt đều cảm thấy các bạn nhỏ lớn hơn rất nhiều.

“Con cảm ơn mẹ nuôi.” Trăn Trăn lễ phép nói.

Khẩu Khẩu cùng Uyên Uyên cũng chạy qua chào hỏi. Đường Nguyệt Nguyệt thả bạn nhỏ Hoa Nhài xuống chơi với ba nhóc nhà Kiều Vãn Tình.

Nhưng Hoa Nhài vẫn chưa quen với các bạn mới. Sau khi mẹ thả cô bé xuống thì cô bé không chạy đi chơi, ngược lại cô bé lại chạy qua đòi ba mình bế, nói thế nào cũng không chịu xuống dưới.

“Con không chơi với các anh chị à?” Kỳ Hình bế cô bé, hỏi.

Hoa Nhài lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không chơi.”

Kiều Vãn Tình mời hai người ngồi xuống. Nghe thấy Hoa Nhài nói, cô cười bảo: “Hoa Nhài sợ người lạ hả? Chơi với anh chị thôi mà, có gì phải sợ đâu?”

Hoa Nhài rúc đầu vào trong ngực ba mình không nói lời nào. Kỳ Hình dỗ dành cô bé: “Mẹ nuôi đang nói chuyện với con đó, con như vậy là không ngoan nha!”

“Sợ ~” Hoa Nhài mềm giọng nói, chọc cười tất cả mọi người xung quanh.

Kiều Vãn Tình nói: “Chỗ mẹ nuôi có nhiều đồ ăn vặt lắm, con có muốn ăn một chút không?”

Hoa Nhài nghe có đồ ăn vặt thì hai mắt sáng lên. Cuối cùng cô nhóc cũng cho đầu ra khỏi ngực ba mình, ngọt ngào nói: “Ăn kẹo!”

Kiều Vãn Tình bảo quản gia đi lấy một chút kẹo mềm các bạn nhỏ thích ăn qua. Khẩu Khẩu đang đi chơi với Uyên Uyên, nghe thấy “có kẹo” cũng nhanh chóng chạy qua, hai mắt sáng rực nhìn lọ kẹo, chỉ kém nước viết ba chữ “muốn ăn kẹo” lên mặt.

Đường Nguyệt Nguyệt cười nói: “Khẩu Khẩu vẫn thích ăn kẹo ghê nhỉ?”

“Cô giáo con bảo trẻ con phải ăn nhiều mới lớn nhanh!” Khẩu Khẩu nghiêm trang nói.

Đường Nguyệt Nguyệt bị cậu nhóc chọc cười. Cô hơi hâm mộ nói: “Hoa Nhài nhà cô mà hoạt bát hướng ngoại như Khẩu Khẩu thì tốt rồi!”

“Trẻ con mà, mỗi đứa một tính. Cậu nhìn Trăn Trăn nhà tớ nè, con bé cũng có thích nói chuyện đâu.” Kiều Vãn Tình bế Trăn Trăn qua, “Phải không con?”

Trăn Trăn thẳng thắn thừa nhận: “Đúng ạ.”

Mọi người: “……”

Đường Nguyệt Nguyệt tiếp tục hâm mộ. Tại sao cô cảm thấy hai đứa nhỏ nhà Kiều Vãn Tình đáng yêu như vậy nhỉ.

Sau khi ăn kẹo xong thì Hoa Nhài cũng hết sợ. Sau khi cô bé chơi quanh ba mẹ mình với cự ly gần 1 mét một lúc, thấy ba người Khẩu Khẩu đang chơi đồ chơi thì cũng chạy qua chơi cùng.

Lần này nhà Đường Nguyệt Nguyệt tới thành phố C là để nghỉ lễ quốc khánh, thuận tiện tới thăm ba mẹ Kỳ Hình luôn. Ba mẹ anh sống ở huyện trong thành phố C, Kỳ Hình chuyển lên thành phố X, ba mẹ anh không đi theo nhưng hai vợ chồng cũng thường xuyên về thăm hai ông bà.

Vì Đường Nguyệt Nguyệt còn phải về thăm ba mẹ Kỳ Hình nên cô nàng ngồi một lát rồi đứng dậy rời đi. Sau khi Kiều Vãn Tình tiễn hai người ra ngoài, chào tạm biệt họ xong thì thở dài.

“Sao thế em?” Cố Yến Khanh hỏi, “Lại có chuyện gì à?”

Kiều Vãn Tình nói: “Em chỉ cảm thán cuộc đời một chút thôi.”

“… Thở dài để cảm thán về cuộc đời? Nghe mới lạ ghê!”

Kiều Vãn Tình: “……”

Sau đó Cố tổng đã bị đánh.

Kiều Vãn Tình cảm thán là vì đột nhiên cô nhớ ra hình như Hoa Nhài cũng là một nhân vật trong sách. Nhưng cụ thể cô bé làm gì thì cô cũng quên, nhưng tóm lại là Hoa Nhài có xuất hiện, hẳn là cô bé cũng chỉ là một nhân vật nhỏ thôi.

Đúng là thế giới thật kỳ diệu.

Tuy rằng sự xuất hiện của Kiều Vãn Tình đã làm thay đổi rất nhiều cốt truyện vốn có trong sách, nhưng các nhân vật trong sách vẫn lần lượt kéo nhau xuất hiện, vì thế chắc chắn tương lai Uyên Uyên vẫn sẽ là nam chủ vạn người mê.

Kiều Vãn Tình không cần Khẩu Khẩu phải xuất sắc như Uyên Uyên. Cô chỉ hy vọng cậu nhóc và Trăn Trăn có thể vui vẻ sống một đời an yên, sau đó tìm một người nào đó xây dựng một gia đình hạnh phúc, vậy là đủ rồi.

Cô tin tưởng nguyện vọng này của mình sẽ có thể trở thành sự thật!

Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.