Mặc Ái

Chương 22: Thần mộ




Cuối cùng cũng tới trước cửa Thần mộ, nơi này kỳ thực là một hang động cực lớn giữa tam quốc, vách núi cao vạn trượng, cửa động ẩn sâu trên vách. Phía dưới là một dòng nước chảy xiết, hai bên vách đá đều trơn tuột thẳng tắp, người bình thường căn bản vô pháp bám vào.

Vương của ba nước đã phái không ít người xuống dưới tìm kiếm Thần mộ, thế nhưng mỗi khi có người tìm được cửa Thần mộ, đều có vô số lý do mà vô duyên vô cớ nát thành huyết. Hoặc là thời điểm leo lên, dây thừng vô cớ bị đứt, dẫn tới đoàn người rơi xuống vực sâu vạn trượng, rơi vào dòng nước chảy xiết, ngay cả thi thể cũng tìm không được.

Trong truyền thuyết, cửa mộ là do Ma tộc canh giữ, ngoại trừ huyết mạch Ma tộc, bất luận kẻ nào cũng không thể vào trong động. Mà chìa khóa mở cửa là do Kiêu tộc canh giữ, thế nhưng Kiêu tộc chỉ là lời đồn trong miệng thế nhân, lại chưa từng thấy qua một người của Kiêu tộc.

Cho tới khi trên đài luận võ, khi Thanh Diệc dự thi, gặp một thiếu niên đeo mặt nạ Kiêu tộc. Lúc này mới xác nhận Kiêu tộc là có thực, mà để cho Lăng Dự vui mừng chính là, thiếu niên mang mặt nạ Kiêu tộc kia cư nhiên là người của Mặc gia.

Mặc gia hay cũng là Ma tộc bị diệt môn năm đó, là người trông coi Thần mộ. Bọn họ nếu có quan hệ với Kiêu tộc, nhất định lấy được chìa khóa Thần mộ. Chuyện này có nghĩa là, thời điểm mở cửa Thần mộ cuối cùng đã tới!

Bọn họ chỉ cần bắt Mặc Viêm sau đó uy hiếp Mặc Thanh đi vào Thần mộ, đem vật bên trong đi ra. Như vậy là có thể thu được thần lực, nhất thống tam quốc!

Lăng Dự hiện tại đang đứng một bên vách núi, phía sau là mấy vạn cấm vệ quân tinh nhuệ. Bọn họ đứng trên vách đá nhìn xuống dòng nước cuộn xiết mãnh liệt phía dưới.

Sau đó bọn họ nhìn thấy một nam tử hắc y, tư thái bình tĩnh, lướt qua mấy vạn cấm vệ, nhanh nhẹn đáp xuống vách đá, người nọ xoay người, trong con mắt ám kim tràn ngập lửa giận.

Dung nhan tuyệt thế, dáng người phiêu dật, làm cho trong lòng mọi người không tự chủ sinh ra một loại kính nể. Phảng phất như người đứng trước mặt bọn họ chính là một vị thần từ trên trời giáng xuống.

Lăng Dự khóe miệng câu ra một nụ cười: “Cung chủ quả nhiên giữ chữ tín, một mình đến đây”.

Con ngươi ám kim tràn đầy sương lạnh, ánh mắt lạnh lẽo như vậy, khiến cho Lăng Dự và tất cả thị vệ phía sau hắn đều đóng băng: “Viêm nhi đâu?”

“Người đâu, dẫn thiếu cung chủ lên đây”. Lăng Dự hướng về thị vệ phía sau ra lệnh.

Hai tên thị vệ nâng Mặc Viêm chỉ còn chút hơi tàn đi lên, nói là nâng cũng không đúng lắm, bởi vì Mặc Viêm liên tục mấy ngày tuyệt thực tự sát, đã sớm không thể di chuyển. Hai người thị vệ càng giống như vừa khiêng vừa lôi kéo, đưa y tới phía sau Lăng Dự.

Nhìn người thiếu niên hơi thở mong manh, tùy thời đều có thể biến mất. Mặc Thanh cảm thấy lòng của mình như bị ai đó xé ra thành từng mảnh nhỏ, đau đớn đến nỗi không thể thở được. Viêm nhi của ta, bọn họ làm sao có thể đối với ngươi như vậy?

Khi nhìn đến tứ chi xụi lơ và những vết thương trên người Mặc Viêm, con ngươi ám kim tràn ngập lửa giận ngút trời, một khắc kia, Mặc Thanh có thể chắc chắn Mặc Viêm chỉ một lòng muốn chết. Viêm nhi kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể chịu đựng được võ công của mình mất hết, tứ chi bị phế, khiến y trở thành một tên phế nhân, điều này so với chết còn thống khổ hơn gấp mấy lần.

Nhìn Mặc Thanh lửa giận ngập trời, Lăng Dự đột nhiên có chút sợ hãi. Nếu như Mặc Thanh mất khống chế, muốn cùng bọn họ một sống một còn, chỉ sợ mấy vạn cấm vệ phía sau đều không phải là đối thủ của hắn.

Lăng Dự vẫn còn nhớ rõ, chỉ một mình Mặc Viêm cũng đã làm cho hắn hao tổn hết năm nghìn cấm vệ tinh nhuệ, thậm chí y còn không có chút mệt mỏi nào. Nếu không phải bọn họ âm thầm hạ độc, chưa chắc đã bắt được y.

“Cung chủ, ngươi chỉ cần tiến vào Thần mộ, lấy ra bảo vật, lệnh công tử đương nhiên sẽ vô sự”. Lăng Dự mở miệng yêu cầu.

Mặc Thanh căn bản không để ý tới hắn nói cái gì, chỉ nhìn chằm chằm Mặc Viêm, sau đó dùng thanh âm mang theo khẩn cầu và lấy lòng nói: “Viêm nhi, ngươi mở mắt nhìn ta một chút đi. Phụ thân đến đưa ngươi về nhà a”.

Lăng Dự và thị vệ phía sau đều ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Thiên Tuyệt cung chủ tàn bạo khát máu lại có một mặt ôn nhu như vậy.

Càng không để bọn họ nghĩ tới chính là, Mặc Viêm vốn đã rơi vào hôn mê, nghe được giọng nói của Mặc Thanh, mí mắt động vài cái liền thật sự mở ra. Hai phụ tử cứ như vậy không tiếng động nhìn nhau, Mặc Viêm cẩn thận nhìn Mặc Thanh từ đầu đến chân, tựa hồ muốn đem hình ảnh người này khắc sâu vào trong linh hồn của mình.

Con ngươi Mặc Thanh không hề mang theo phẫn nộ, rất nhiều tình cảm xẹt qua, cư nhiên làm cho người khác có một loại cảm giác, hắn không phải đang nhìn nhi tử của mình, mà là đang nhìn người mà hắn yêu sâu đậm nhất.

Thế nhưng chuyện sau đó lại làm cho mọi người khiếp sợ, Mặc Viêm nguyên bản đã sớm hấp hối, gần như tử vong, phảng phất như cất giấu một lực lượng trong người, cho dù tứ chi không thể điều khiển, cho dù kinh mạch và nội lực đã bị ô kim khấu khóa lại, cho dù y đã tuyệt thực năm ngày, vậy mà y vẫn có thể giãy khỏi hai người thị vệ đang nâng mình, lảo đảo nghiêng ngã nhảy xuống vách núi.

Tất cả mọi người đều choáng váng, không chỉ hai người thị vệ, ngay cả Lăng Dự cách bọn họ gần nhất cũng không thể nghĩ được, một thiếu niên sắp chết lại có khí lực giãy giụa, sau đó nhảy vực tự sát. Điều này nói lên cái gì? Ý muốn tìm chết của y kiên định tới mức vượt qua mọi trở ngại sao?

Duy chỉ có một người không có nửa điểm chần chờ, trong nháy mắt Mặc Viêm nhảy xuống, hắn cũng nhảy theo.

Lăng Dự cắn răng nghiến lợi nhìn một màn này, chuyện này là sao? Một trò khôi hài? Hắn đã phí hết mọi tâm tư an bài tất cả, kết quả lại không được cái gì, tạm thời đừng nói tới hai cha con kia từ vực sâu vạn trượng rơi xuống có thể còn sống hay không, cho dù hai người đều chết hết, chỉ sợ đám người Thiên Tuyệt cung cũng không buông tha bọn họ.

Khuôn mặt Lăng Dự vặn vẹo, chợt nghe thị vệ hô to: “Vương thượng, hai người đó không chết, bọn họ đã tiến vào Thần mộ”.

Lăng Dự trong lòng giật mình, khóe miệng bỗng nhiên nở nụ cười thật lớn. Tuy rằng tình huống hiện tại so với hắn dự liệu có chút thay đổi, thế nhưng nếu bọn họ đã tiến vào Thần mộ, lúc lấy được bảo vật, cũng phải từ nơi này đi ra.

“Truyền lệnh! Bao vây toàn bộ nơi này!” Lăng Dự không chút do dự truyền lệnh xuống.

Mặc Viêm nghĩ lão thiên gia đối xử với y tốt lắm, ngay trước khi chết còn có thể nhìn thấy Mặc Thanh lần nữa. An bài như vậy làm cho y cảm kích từ đáy lòng, vì vậy y dùng hết một tia khí lực sau cùng, chỉ muốn cho mình được giải thoát mà thôi.

Thế nhưng có ai ngờ, người kia cư nhiên nhảy xuống cùng y, hắn điên rồi sao?!

Nhìn người kia ôm mình vào trong ngực, sau đó mượn lực xoay người, Mặc Viêm cảm thấy có lẽ là mình cũng đã muốn điên rồi. Y đã là một phế nhân, vì sao còn dùng toàn lực cứu y, vì sao? Cũng bởi vì y là huyết mạch duy nhất của hắn sao? Nhưng năm đó hắn tự tay giết chết nhiều hài tử ruột thịt của mình như vậy cũng không thấy hắn dao động a.

Thẳng đến khi Mặc Thanh ôm y đi vào một huyệt động trên vách núi, y vẫn không rõ là vì sao.

“Viêm nhi, có phải khó chịu hay không?” Mặc Thanh ôm chặt lấy y, ôn nhu cẩn thận hỏi.

Mặc Viêm cảm thấy mình xuất hiện ảo giác rồi, nếu không làm sao có thể nghe được thanh âm ôn nhu như vậy của Mặc Thanh. Hết thảy nhất định là ảo giác do bản thân trước khi chết tưởng tượng ra, đúng, nhất định là như vậy.

Mặc Thanh nhìn bộ dạng y mờ mịt không biết làm sao, vừa buồn cười vừa yêu thương.

Cái động này bởi vì trải qua nhiều năm mà có chút quỷ dị. Mặc Thanh biết rõ bọn người Lăng Dự vẫn thủ bên ngoài, hắn mang theo Mặc Viêm, muốn đánh với mấy vạn cấm vệ, sợ rằng có chút khó khăn. Tuy nhiên nguyên nhân chủ yếu, hắn không thể để Mặc Viêm bị tổn thương thêm một lần nữa.

Nhìn Mặc Viêm có chút lạnh, ở trong ngực hắn khẽ rùng mình một cái, Mặc Thanh không khỏi dừng lại, ngồi trên mặt đất, khiến Mặc Viêm càng tựa sát vào lồng ngực của mình. Sau đó nhẹ nhàng nói: “Viêm nhi, ta muốn lấy ô kim khấu xuống, ngươi ráng chịu đựng một chút”.

Mặc Viêm vẫn cảm thấy hốt hoảng, thế nhưng nghe được thanh âm của Mặc Thanh, không tự chủ gật đầu.

Ô kim khấu của vương thất Nam Trạch thiết kế rất xảo diệu. Bất quá những thứ này trong mắt Mặc Thanh đều là đồ bỏ, hắn khởi động nội lực, ngay tại ô kim khấu bóp một cái, kim khấu tinh xảo liền hóa thành một đống mảnh nhỏ.

Sau đó hắn lấy từng cái từng cái trên người Mặc Viêm xuống, bởi vì bị khóa bốn năm ngày, thịt và khóa đã dính vào nhau, lúc Mặc Thanh lấy xuống quả thật tốn không ít tâm tư, nhưng cho dù cẩn thận thế nào cũng vẫn làm đau Mặc Viêm.

Nghe tiếng Mặc Viêm nhẹ hít khí, còn cắn môi dưới để không phát ra tiếng rên. Lòng Mặc Thanh bất giác liền đau đớn, vì sao hắn lại trì độn như vậy, nếu như hắn phát hiện ra tình cảm của mình sớm hơn, nếu như hắn sớm phát hiện ra mình đối với Mặc Viêm để ý như vậy, vậy thì hết thảy những chuyện này đều sẽ không phát sinh.

Sao hắn có thể cam lòng để hài tử này ly khai khỏi hắn nửa bước, khiến y ở bên ngoài chịu nhiều đau khổ như vậy, khiến y bị những người đó bắt giữ, hết thảy đều do hắn mà ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.