Mặc Ái

Chương 16: Tìm người




Màn đêm buông xuống, tám vị đường chủ Thiên Tuyệt cung đều từ trong mơ giật mình tỉnh giấc, chỉ vì cung chủ đại nhân đột nhiên triệu tập.

Tới sáng ngày thứ hai, Thiên Tuyệt cung phái ra mấy nghìn mật thám, chỉ vì tìm về thiếu cung chủ. Người thiếu niên kia rời nhà hai năm, trở về mới hơn một tháng, lại một lần nữa ly khai. Thiên Tuyệt cung trên dưới kinh nghi, nhưng không dám xuất ngôn bừa bãi.

Mấy vị đường chủ đều rời đi, Thần Mộc lại không ly khai, trái lại đi tới trước mặt Mặc Thanh, nhìn người nam nhân ngồi trên ỷ ngọc kia.

Thần Mộc nhìn hắn từ một vị thần cao cao tại thượng, biến thành một nam nhân bình thường có tình cảm. Giữa hai chân mày mang theo nồng đậm u buồn, trong con ngươi ám kim hiện lên một chút suy sụp. Thấy Thần Mộc đi tới, hắn hơi nhướn mi, không tiếng động hỏi.

“Hôm qua thiếu cung chủ có tới tìm ta”. Thần Mộc nghĩ việc này và việc y đột nhiên ly khai có chút quan hệ với nhau, quả nhiên, Mặc Thanh nghe được cái tên đó, trong mắt hiện lên một tia sáng: “Viêm nhi tới tìm ngươi nói gì sao?”

“Ta nói cho y biết, ngươi đã từng hỏi ta phụ tử sống chung nên làm thế nào, lúc y nghe xong, thất hồn lạc phách rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thần Mộc cũng nghi vấn đầy đầu, tâm tư thiếu niên này bách chuyển thiên hồi (đủ loại, đủ kiểu), ai cũng không thể đoán ra. Mặc Thanh nghe xong lời của y, lại đột nhiên lớn tiếng cười, chỉ là tiếng cười kia làm người nghe có bao nhiêu thê lương a.

“Cung chủ?” Thần Mộc lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Thanh như vậy, có chút khẩn trương, Mặc Thanh cười đủ rồi mới dừng lại, trong mắt lại mang theo sự trào phúng đối với chính mình: “Đến tận ngày hôm qua ta mới minh bạch tâm tư của y”.

Mặc Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Thần Mộc, từ từ nói: “Thần Mộc, ngươi tin không? Đứa bé kia vẫn luôn yêu ta, không phải là tình phụ tử, mà là tình yêu giữa ái nhân”.

Thần Mộc có chút ngây ngẩn cả người, sau đó cúi đầu từ từ hồi tưởng lại, sau lại lộ ra biểu tình sáng rõ: “Thì ra là thế, năm đó ta dạy y tập võ, y so với ai cũng cố gắng hơn, so với ai khác càng dốc sức hơn, ta cho rằng y chỉ muốn mình trở nên mạnh mẽ, kỳ thực y chỉ muốn tiếp cận ngươi a”.

Mặc Thanh nhìn Thần Mộc hồi tưởng quá khứ, cũng theo y rơi vào hồi ức, năm đó thiếu niên nho nhỏ kia, mỗi ngày đều luyện kiếm đến nỗi bàn tay rạn nứt, cũng chưa từng lười biếng lần nào, luyện đao, luyện đến nỗi lòng bàn tay huyết nhục mơ hồ, lại chưa từng hô đau lấy một tiếng. Y liều mạng như thế, cố gắng như vậy, chỉ vì có thể đến gần hắn một chút, gần hơn một chút mà thôi.

Thần Mộc mang nét mặt nhu hòa cưng chìu: “Y nha, kỳ thật thích nghe nhất chính là những chuyện có liên quan đến ngươi, chỉ là chưa bao giờ chủ động mở miệng hỏi, thế nhưng mỗi lần chỉ cần nhắc tới ngươi, y luôn luôn chăm chú lắng nghe, giống như là muốn khắc sâu vào trong lòng”.

Thần Mộc lắc đầu cười cười, lại nói tiếp: “Y luôn thích đem mọi chuyện giấu ở trong lòng, nhưng bây giờ nhớ lại, ánh mắt y nhìn ngươi hoàn toàn bất đồng, chỉ là chúng ta chưa bao giờ chú ý tới mà thôi. Ngươi nói, thiên hạ lớn như vậy, y có thể đi đâu chứ?”

Mặc Thanh nghe giọng nói Thần Mộc hiện lên bất đắc dĩ, càng thêm phiền lòng, lần trước y bỏ đi, một lần liền tới hai năm, lần này là bao lâu đây? Lại là một hai năm? Cũng có lẽ là không bao giờ gặp lại, nghĩ tới đây, lòng Mặc Thanh đột nhiên hoảng loạn mang theo một ít tâm tình xa lạ.

Người kia nói y đã chết, đừng… đi tìm y nữa, thế nhưng hắn làm sao có thể làm như vậy, y là huyết mạch duy nhất trên đời này của hắn a.

Mặc Thanh không biết mình làm thế nào trở lại Thanh Hoa điện, hắn lại một lần nữa đi tới sương phòng y đã ở một tháng qua.

Mặc Thanh ra lệnh không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào quét tước, vì vậy hết thảy đều vẫn duy trì nguyên trạng, chén trà trên bàn mới uống một nửa, vẫn đặt tại chỗ đó. Phảng phất như người kia chưa từng rời đi.

Mặc Thanh đi tới ngồi xuống, sau đó nhịn không được quan sát nơi y đã từng ở qua. Khi ánh mắt nhìn tới phía dưới gối đầu, hình như có giấu vật gì đó. Mặc Thanh tới gần cầm lên nhìn, cư nhiên là một tấm da dê, mặt trên dùng bút phác thảo tinh tế địa hình các quốc gia, còn có một số nơi được đánh vòng tròn nhỏ. Mặc Thanh không rõ những thứ này đối với Mặc Viêm có lợi ích gì, nhưng thời điểm xem tới mặt sau, liền hóa đá.

Mặt trái tấm da dê, Mặc Viêm viết hai câu, chữ viết phóng khoáng tiêu sái của thiếu niên kia, Mặc Thanh làm sao có thể quên. Bức tranh chữ ‘Tiếu ngạo thiên hạ’ do chính tay y viết, Mặc Thanh vẫn còn treo ở thư phòng, không có việc gì liền thưởng thức nó. Trên mặt trái tấm da dê viết “Không mong tương tư người, chỉ mong cùng người kề bên”

Ngón tay thon dài tinh tế vuốt những chữ phía trên, ngực vô cùng phức tạp. Tình cảm đứa bé kia đối với hắn cư nhiên lại sâu đến vậy, nếu ngay từ đầu hắn phát hiện ra, có phải hay không sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Mặc Thanh cầm tấm địa đồ da dê đi tìm Thần Mộc. Thần Mộc nhận lấy cẩn thận nhìn một hồi, đột nhiên lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Cung chủ, đây chính là đánh dấu vị trí Kiêu tộc”. Mặc Thanh đối với Kiêu tộc không có hứng thú, nhàn nhạt liếc mắt nhìn y, một điểm cũng không quan tâm.

Thần Mộc ho khan hai cái, giải thích: “Thiếu cung chủ từng nói qua, y có chút quan hệ sâu xa với Kiêu tộc, chiếc mặt nạ kia cũng là do tộc trưởng Kiêu tộc tự mình làm, thuộc hạ suy đoán, thiếu cung chủ có phải hay không sẽ tới Kiêu tộc”.

Mặc Thanh nghe Mặc Viêm có khả năng sẽ tới Kiêu tộc, lập tức quyết định đi tìm Kiêu tộc. Thần Mộc đối với Kiêu tộc luôn có hứng thú, vì vậy năn nỉ được đi cùng.

Thế lực Thiên Tuyệt cung trải rộng khắp thiên hạ, khắp nơi đều là cửa hàng và cứ điểm của bọn họ, thậm chí bao quát cả vùng hoang mạc Thanh Lam vắng vẻ và xa xôi nhất ở phía Bắc.

Đoàn người Mặc Thanh và Thần Mộc ở một thị trấn gần biên giới sa mạc nghỉ ngơi một đêm. Tại cứ điểm Thiên Tuyệt cung, bọn họ đổi mã xa thành lạc đà, mang theo một số lượng lớn nước và lương khô, cứ như vậy tiến vào Mạc Bắc.

Thần Mộc lúc bắt đầu còn hăng hái bừng bừng, càng về sau càng vô lực hữu khí (uể oải). Bọn họ đi lòng vòng trong sa mạc bảy ngày, trước mắt ngoại trừ cát vẫn là cát, ngay cả một sự sống cũng đều không thấy, càng không bàn tới mỗi ngày bị phơi dưới ánh nắng gay gắt tới lột da, ban đêm thì phải chịu đựng cái lạnh thấu xương.

Thần Mộc nhìn vị cung chủ vẫn luôn thẳng lưng đi tuốt ở đằng trước, nhịn không được thở dài. Trên đời này vẫn còn một người như thế a, vô luận là ở bất kỳ nghịch cảnh nào, người kia vẫn luôn một bộ dạng ưu nhã ung dung.

Mà trái lại chính y a, mặc dù không đến mức quần áo tả tơi, nhưng cũng không tốt hơn là bao. Đây đã là ngày thứ tám ở trong sa mạc. Thần Mộc rốt cuộc cũng triệt để bỏ cuộc tìm kiếm Kiêu tộc, sẽ không phải xuống lòng đất tìm a, bọn họ cũng phải là hạt cát. “Cung chủ, đã bảy ngày rồi, ngay cả một thứ cũng không có, không bằng chúng ta trở về tính toán kỹ rồi trở lại, nước và lương khô của chúng ta sắp cạn kiệt rồi”.

Mặc Thanh nhàn nhạt liếc y: “Viêm nhi có thể tới đây, vậy ta cũng có thể tới tìm y”. Thần Mộc đột nhiên không biết nói gì nhìn trời, y thật sự muốn nói ‘Cung chủ đại nhân! Bây giờ không phải là lúc ngươi thể hiện tình yêu của cha a’, thế nhưng y cũng không dám, y vẫn còn muốn toàn mệnh về với con trai nha.

Rốt cuộc tới hoàng hôn, Mặc Thanh cũng tới được địa phương mà Mặc Viêm đã đánh dấu trên bản đồ. Nơi này là một mảnh ốc đảo, Mặc Thanh bước nhanh về trước. Thần Mộc nhìn thấy được một màn phi thường quỷ dị, lúc nãy Mặc Thanh còn đi trước mặt y, thế nhưng giây kế tiếp y liền thấy Mặc Thanh biến mất giữa hoang mạc.

Tình cảnh này dọa Thần Mộc nhảy dựng lên, bất quá y lập tức nghĩ tới, cũng có thể ở đây có cao nhân bày thế trận che mắt này nọ, y mang theo bốn thuộc hạ, thận trọng đi tới nơi cung chủ vừa biến mất, quả nhiên nhìn thấy dưới cát vàng tựa hồ để một ít tảng đá lớn, nếu nhìn không kỹ căn bản là nhận không ra.

Bọn họ cũng từ nơi đó đi vào, vừa mới tiến vào thạch trận kia, cảnh tượng trước mắt ngay lập tức thay đổi, là một ốc đảo có đồng cỏ xanh mướt và nguồn nước dồi dào. Thần Mộc và mấy người thuộc hạ hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, rồi lại cưỡng chế tâm tình hưng phấn, đuổi theo vị cung chủ đại nhân ở phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.