Ma Thiên Ký

Chương 40: Dị biến




Dịch giả: hungprods

Đọc điển tịch, Minh nghiên cứu Thú yêu

Ăn nhục thử, Liễu gia tăng Công pháp.

========================

Khi Liễu Minh mang theo tâm trạng buồn bực trở lại đại sảnh tầng một, thiếu nữ áo xanh vẫn đang cúi đầu nhìn quyển sách trên tay, dường như không quan tâm tới chuyện hắn trở lại.

Liễu Minh nhìn thật kỹ thiếu nữ, sau đó lặng yên rời khỏi lầu các.

Giờ phút này, mặc dù hắn không thu được bất cứ lợi ích gì, thậm chí còn tiêu phí mất số Linh Thạch vừa tới tay, nhưng nếu vị Linh Sư rất am hiểu phương diện này đã nói cơ thể hắn không có gì dị thường, rút cuộc cũng làm cho hắn yên tâm hơn rất nhiều.

Có lẽ tia khí lạnh lúc trước hắn cảm giác được, thực sự chỉ là ảo giác nhất thời mà thôi.

Đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân một phen.

Liễu Minh lần nữa thi pháp bay lên trời rời đi, trực tiếp quay về tiểu viện của mình, sau đó tiếp tục đi thẳng vào trong phòng tu luyện.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, sau đó lại nhìn vào trong cơ thể một lần nữa, sau khi vẫn không phát hiện được bất cứ điều gì khác thường, mới quyết định sẽ không để vấn đề này trong lòng nữa. Tiếp đó hắn lấy từ trong ngực ra non nửa hộp máu thịt còn sót lại của con Yêu thú kia, cẩn thận xem xét một phen.

Hắn chuẩn bị tới Linh Pháp Các Cửu Anh Sơn để tra xét điển tịch về công dụng của thứ này, sau khi trở về mới quyết định xử lý chúng như thế nào.

Hiện giờ hắn vừa hoàn thành một nhiệm vụ điểm cống hiến một lần, trong thời gian ngắn cũng không định lại đi chấp hành nhiệm vụ, mà muốn trước tiên phải tăng thực lực của mình lên một khoảng, sau đó mới tiếp tục đi nhận một vài nhiệm vụ ít nguy hiểm.

Dù sao lần này hắn ra ngoài, tuy đã có được một ít điểm cống hiến, nhưng thiếu chút nữa đã mất mạng trong miệng con chuột lớn kia, khiến cho cảm giác nguy hiểm trong lòng hắn lại càng thêm khẩn cấp, trước tiên phải đề cao năng lực tự vệ của mình đã.

Huống hồ, lần này ra ngoài còn đắc tội với một gã Linh Đồ trung kỳ tên gọi Âu Dương Tử, trước tiên cứ ở trong phòng tu luyện tránh đầu gió cũng tốt.

Mà cách tốt nhất là tăng thực lực của mình lên trong thời gian ngắn, đương nhiên cũng phải luyện tập điều khiển Tam Tinh Thuẫn để có thể điều khiển nó một cách thuần thục tùy tâm, kế tiếp thì phải tu luyện mấy môn pháp thuật đơn giản tới cảnh giới tiểu thành mới được.

Trong lòng Liễu Minh đã có quyết định, sau đó lập tức thu lại hộp gỗ có chứa máu thịt con chuột lớn, tiếp đó lại lấy ra thiết bài đặt gọn trong lòng bàn tay, bắt đầu tĩnh tâm thổ nạp hấp khí.

******

Hai ngày sau, sau khi Liễu Minh trở về từ Linh Pháp Các, lúc này hắn đang đọc một quyển điển tịch dày cộp trong phòng, trên mặt thỉnh thoảng lộ vẻ cực kỳ mừng rỡ.

Không biết bao lâu sau, khi hắn gấp quyển điển tịch lại, trong lòng rất hưng phấn.

Dựa theo ghi chép trên điển tịch, cho dù là Yêu thú cấp thấp thì toàn thân cũng đều là bảo vật.

Sau khi trực tiếp ăn máu thịt Yêu thú, có thể trực tiếp tăng tiến một chút Pháp lực tu vi. Nếu dùng máu thịt Yêu thú luyện chế thành đan dược thì hiệu quả còn tăng thêm gấp bội, hơn nữa còn có thể tránh được một vài tai họa ngầm do việc ăn trực tiếp máu thịt Yêu thú gây ra.

Cũng may tai họa ngầm này chỉ xuất hiện khi thực sự ăn trực tiếp trong một thời gian dài, thỉnh thoảng ăn trực tiếp cũng không có ảnh hưởng gì lớn lắm đến người sư dụng.

Mà da lông xương cốt nội tạng Yêu thú, lại càng là không có thứ nào không phải tài liệu luyện khí tốt nhất.

“Nữ tử tên gọi Diệp Thiên Mi kia, tối thiểu cũng là cao nhân Linh Sư, Yêu thú bị nàng đuổi giết nghĩ như thế nào cũng không phải là Yêu thú cấp thấp a.”

Sắc mặt Liễu Minh biến hóa một trận, bỗng nhiên khoát tay, lại lấy ra non nửa hộp máu thịt còn sót lại của con chuột lớn kia.

Giờ phút này sau khi mở nắp, hắn lại tìm một đôi đũa trúc, không chút ghê tởm sự tanh tưởi của máu thịt mà bắt đầu gảy gảy những thứ còn sót lại của con chuột lớn, sau đó cẩn thận từng ly từng tý tách riêng một ít da lông cốt cách và máu thịt.

Sau một hồi bận rộn, hắn đã tách được ba bốn miếng da chuột nhỏ cùng hơn hai mươi cái lông xanh cứng rắn phía trên, hơn nữa còn có mười ba mảnh xương vụn màu trắng vô cùng rắn chắc.

Liễu Minh lấy ra một cái hộp nhỏ khác, sau đó cho riêng phần da lông và xương vào trong đó, lúc hắn nhìn vào máu thịt con chuột lớn còn lại trong hộp gỗ, trên mặt không khỏi hiện lên chút do dự, nhưng sau khi cắn răng một cái, hắn bèn dùng hai ngón tay kẹp lên một miếng thịt chuột nhỏ.

Một tay bấm niệm pháp quyết, một dòng nước sạch bỗng dưng xuất hiện trong không trung, sau đó nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay Liễu Minh, rửa sạch sẽ chút bùn đất còn bám lại trên miếng thịt.

Pháp quyết trên tay hắn lại biến đổi, một ngọn lửa bùng lên giữa hai ngón tay, miếng thịt chuột bị nướng phát ra những tiếng ‘xèo xèo’, ngay lập tức có một mùi thịt nướng thơm lừng tỏa ra.

Cánh tay Liễu Minh hơi chuyển động, vứt miếng thịt chuột ‘cả đời khó quên’ này vào miệng, sau đó bắt đầu nhai nuốt thật kỹ.

Sau một khắc, hai mắt hắn bỗng nhiên nhíu lại.

Hương vị miếng thịt chuột này không ngờ lại ngon ngọt đến thần kỳ, sau mỗi lần cắn đều có một mùi vị không nói nên lời tràn ngập khoang miệng, mà sau khi nuốt xuống nó lại trực tiếp hóa thành từng luồng năng lượng cực nóng tập trung về phía Linh Hải trong Đan Điền.

Hắn chỉ cần hơi thúc giục Linh Hải tiến hành luyện hóa, từng sợi Nguyên lực cực kỳ tinh thuần đã được chuyển hóa từ những luồng năng lượng nóng bỏng kia, sau đó lại trong nháy mắt liền biến thành Pháp lực của mình.

Liễu Minh cực kỳ vui mừng, cũng chẳng cần nhấm nháp vị ngon nữa, một hơi nuốt cả miếng thịt trong miệng xuống bụng, bắt đầu chuyên tâm thổ nạp tu luyện.

Khi hắn mở mắt ra lần nữa đã là chuyện của hơn nửa ngày sau.

Sau khi kiểm tra mức độ tăng trưởng của Pháp lực bản thân, không ngờ lại bằng cả nửa tháng tu luyện bình thường của hắn.

Liễu Minh kinh ngạc hơn nửa ngày, sau đó lại quay đầu nhìn sang phần lớn máu thịt Thử Yêu còn sót lại kia, không nhịn được nữa mà ngửa đầu cười như điên.

Ăn xong máu thịt Yêu thú này lại không có cảm giác đầy bụng là mấy, mà ở phương diện tăng tiến Pháp lực lại kinh người như vậy.

Điều này chẳng phải là hắn chỉ cần mỗi ngày ăn hai miếng thịt chuột nho nhỏ, trong thời gian không tới một tháng là có thể luyện thành tầng thứ hai của Minh Cốt Quyết, ung dung tiến giai tới Linh Đồ trung kỳ sao!

Tuy nhiên sau khi cười hết một hơi, Liễu Minh suy nghĩ kỹ một lượt, sau đó lại không thể không suy tính thiệt hơn.

Nếu tùy tiện ăn mấy miếng máu thịt Yêu thú là có thể dễ dàng tiến giai, vậy những đệ tử Linh Đồ này hà tất phải tu luyện vất vả như vậy, ở đây có lẽ có điểm gì đó không đúng.

Hắn nhìn vào thịt chuột trong hộp gỗ bên cạnh, trong lòng xuất hiện vài phần nghi ngờ.

Liễu Minh đương nhiên không biết, Yêu thú bình thường mặc dù cũng có tác dụng tăng tiến Pháp lực, nhưng tuyệt đối không thể có hiệu quả kinh người như vậy được.

Yêu thú Ngưng Dịch Kỳ đại thành, không nói đến những đệ tử Linh Đồ không thể có được, ngay cả những vị Linh Sư bình thường chỉ sợ cũng không có cơ duyên ăn trực tiếp như hắn.

Dù sao trong toàn bộ Đại Huyền quốc, chỉ sợ cũng không tìm được mấy con Yêu thú Ngưng Dịch Kỳ, về phần Ngưng Dịch Kỳ đại thành, hiện giờ càng không có con thứ hai.

Yêu thú đã đạt tới cấp bậc này hầu như toàn bộ một thân Pháp lực đều luyện hóa vào bên trong mỗi một khối máu thịt, môt khi đệ tử Linh Đồ sơ kỳ ăn vào, tác dụng đương nhiên sẽ cực kỳ nghịch thiên.

Nếu đổi lại là một gã đệ tử Linh Đồ hậu kỳ phục dụng, sẽ không còn hiệu quả kinh người như vậy nữa.

Về phần Linh Sư ăn một miếng thịt chuột nhỏ như vậy, cũng chỉ như ăn một chén Linh Mễ gia tăng Pháp lực có phẩm chất cao mà thôi.

Còn đối với các tồn tại rất cao như Diệp Thiên Mi và lão giả áo xám của Man Quỷ Tông kia, những thứ máu thịt này căn bản không có ý nghĩa gì với họ cả.

Pháp lực bọn họ hơi tu luyện một ngày đều mạnh hơn gấp nhiều lần năng lượng chứa trong chút ít máu thịt Yêu thú này.

Liễu Minh ở nguyên tại chỗ suy nghĩ một hồi lâu, mặc dù không thể suy nghĩ thấu đáo tất cả, nhưng cũng mơ hồ đoán được đầu Thử Yêu lông xanh kia có phẩm giai vượt xa những gì mình có thể tưởng tượng.

Chỉ trực tiếp ăn những máu thịt yêu thú này mà hiệu quả thu được đã lớn như vậy. Nếu như giao cho Luyện Đan Sư luyện thành đan dược, chẳng phải hiệu quả đạt được lại càng thêm kinh người ư.

Liễu Minh không khỏi suy nghĩ như vậy, hơn nữa trong điển tịch đề cập tới vấn đề tai hoạ ngầm khi trực tiếp ăn máu thịt Yêu thú, khiến cho trong lòng hắn cũng do dự một trận.

Tuy nhiên cũng phải nói lại! Loại máu thịt Yêu thú cao giai như vầy chỉ cần hơi lộ ra chút tiếng gió, chắc chắn tông môn sẽ không có khả năng để cho một đệ tử ba Linh Mạch như mình sử dụng, thậm chí nếu bị một vài người lòng dạ độc ác biết được, hậu quả xảy ra lại càng không cần nghĩ cũng biết.

Vì vạn nhất, phai tận lực tận lực giấu kín chuyện này!

Về phần hậu hoạn khi trực tiếp ăn máu thịt Yêu thú, mặc dù trong điển tịch chỉ nói qua rất sơ sài, nhưng cũng may mình chỉ có nửa hộp thịt chuột này mà thôi, chắc chắn không thể tính là ăn trong một thời gian dài, có lẽ cũng không có vấn đề gì lớn.

Liễu Minh cũng xem như một người quyết đoán lạ thường, trong lòng suy nghĩ mấy lần đã có quyết định.

Lúc này hắn không lãng phí thời gian nữa, đưa tay véo một miếng thịt chuột nhỏ từ trong hộp gỗ, sau đó lại bắt đầu rửa sạch rồi nướng lên...

Hai mươi ngày sau, lúc này Liễu Minh đang ngồi dưới đất nhắm mắt tu luyện.

Theo từng nhịp hắn hít vào thở ra, từng sợi khí đen dài hơn thước bên ngoài cơ thể cũng hô ứng vặn vẹo không ngừng, chúng dường như là vật sống vậy, nhìn qua cực kỳ quỷ dị.

Không biết bao lâu sau, hai mắt Liễu Minh mở ra, khí đen bao quanh cơ thể lập tức bị hút vào trong.

Sau khi hắn dùng tâm thần xem xét hiệu quả tu luyện, trên mặt không nén nổi nét vui mừng.

Việc tu luyện hai mươi ngày này xem như thuận lợi lạ thường, chẳng những Pháp lực tăng vọt gấp mấy lần, hơn nữa cách ngày luyện thành tầng thứ hai Minh Cốt Quyết cũng không còn xa nữa, mắt thấy ba bốn ngày sau mình có thể thật sự tiến giai tới Linh Đồ trung kỳ rồi.

Loại tốc độ tu luyện kinh khủng trong hai mươi ngày này, khiến cho hắn hầu như có một loại cảm giác như đang ở trên chín tầng mây.

Cũng may Pháp lực trong cơ thể tăng vọt mỗi ngày đều là thật, toàn bộ Linh Hải lớn hơn một vòng so với lúc trước quả thực là chuyện đã xảy ra, nếu không hắn thật sự cho rằng mình đang ở trong một giấc mơ.

Liễu Minh lắc đầu, quay đầu nhìn sang hộp gỗ đặt bên cạnh, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.

Vốn là non nửa hộp máu thịt, giờ phút này chỉ còn lại chút xíu, chỉ sợ cũng chỉ miễn cưỡng đủ ăn vài ngày nữa mà thôi.

Liễu Minh nghĩ như vậy, cánh tay nhấc lên, cực kỳ thuần thục thò vào trong hộp gỗ định cầm lên một miếng thịt.

Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nhiên biến sắc, động tác đột ngột ngừng lại, đồng thời trong mắt hiện lên nét hoảng sợ.

"Điều này không thể xảy ra, làm sao lại xuất hiện loại chuyện này được!"

Liễu Minh quát to một tiếng, sau đó mau chóng thu tay lại, sợ hãi khoanh chân, vội vàng bấm niệm pháp quyết thổ nạp.

Từng sợi khí đen một lần nữa từ trong cơ thể bay vọt ra, xoay quanh thân thể hắn, điên cuồng vũ động không thôi...

Ước chừng sau thời gian một bữa cơm, Liễu Minh vẫn đang ngồi xếp bằng trên mặt đất không động đậy, nhưng sau lưng hắn nóng hầm hập, mồ hôi đầm đìa, khí đen lượn lờ trên người không ngờ lại ít hơn trước gần nửa.

Một lúc lâu sau, khí đen trên người hắn chỉ còn lại một tầng rất mỏng, hoàn toàn trở lại tình trạng hai mươi ngày trước khi ăn thịt chuột.

Liễu Minh thở mạnh ra một hơi, hai mắt lần nữa mở ra.

Chỉ có điều lúc này, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.

Linh Hải trong cơ thể hắn vốn đã lớn thêm được một vòng bỗng nhiên rút nhỏ trở lại, một thân Pháp lực vốn đang mãnh liệt mênh mông đột ngột giảm đi, còn ít hơn phân nửa so với lúc trước khi ăn thịt chuột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.