Ma Pháp Sư Thiên Tài

Quyển 1 - Chương 19: Nghẹn khuất hai người tổ




“Ha ha, nhìn hắn như vậy có giống đầu heo không kìa?” Địa ngục ma hoa khoa trương cười lớn. Đóa hoa màu đỏ xương cốt tán loạn, làm cho người ta sợ không biết bộ rễ cây nhỏ bé kia có thể chống đỡ được cái đầu bự của nó hay không.

Nhưng giờ phút này, Lâm Huyền Băng không cùng địa ngục ma hoa cười nhạo Lâm Thừa Tông và Lâm Mộng Tuyết. Bởi vì nàng đã nghe được, có người đang tiến gần nơi này. Tình huống thoạt nhìn dường như không ổn. Tuy rằng thân phận nàng là thất tiểu thư của Lâm gia, nhưng Lâm Mộng Tuyết lại thuộc dòng đại tiểu thư, thân phận của ả ta trên nàng rất nhiều.

Càng đừng nói bây giờ ả ta đã là võ giả cấp 8 đấu khí, thiên phú thuộc hàng trẻ tuổi xuất sắc ở gia tộc, các trưởng bối Lâm gia đối với ả kỳ vọng rất lớn.

Ả ta thường ngày hay bắt nạt Lâm Huyền Băng cùng các đệ tử, trưởng bối dù có biết cũng không trách phạt. Mà Lâm Thừa Tông thực lực cũng không đến nỗi nào, bây giờ đã là Thất Giai đấu khí, đồng dạng cũng là đối tượng được Lâm gia bồi dưỡng, hôm nay nàng đem hai người bọn họ đả thương, mặc kệ ai đúng ai sai, trưởng bối Lâm gia khẳng định sẽ đứng về phía Lâm Mộng Tuyết và Lâm Thừa Tông. Nàng phải nghĩ biện pháp thật tốt, tránh cho chuyện này xảy ra.

Ánh mắt Lâm Huyền Băng thoáng nhìn, mục tiêu tập trung bên cạnh Lâm Mộng Tuyết.

Cổ tay Lâm Thừa Tông đã bị nàng đánh nát, bây giờ người còn bình thường là Lâm Mộng Tuyết. Mà theo tính khí Lâm Mộng Tuyết, nha đầu kia khi xúc động là rất dễ bị lừa.

Lâm Huyền Băng đi tới phía trước Lâm Mộng Tuyết.

Lâm Mộng Tuyết nhìn nàng đi tới, theo bản năng lui về phía sau.

“Thế nào, ngươi đây là sợ ta?” Lâm Huyền Băng cố ý muốn chọc giận Lâm Mộng Tuyết, cho nên nói chuyện đều là những lời nói kích thích Lâm Mộng Tuyết, “Không nghĩ tới đường đường Lâm gia đại tiểu thư lại sợ một phế vật như ta? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, thật đúng là sẽ bị thiên hạ chê cười.”

“Ngươi, tiểu tiện nhân này, ngươi tưởng rằng ta sợ ngươi sao?” Lâm Mộng Tuyết chịu không nổi phép khích tướng của Lâm Huyền Băng, từ nhỏ ả đã được nâng niu trong lòng bàn tay, chưa bao giờ bị người ta trào phúng như vậy? Ả theo bản năng không cần suy nghĩ, đánh một chưởng hướng về mặt Lâm Huyền Băng.

Lâm Huyền Băng phối hợp với chưởng tới của ả ta, để nó kề sát mặt mình.

Chỉ nghe được “Ba” một tiếng động vang lên, Lâm Huyền Băng theo chưởng thế của Lâm Mộng Tuyết bỗng chốc ngã xuống mặt đất.

Bàn tay của Lâm Mộng Tuyết trong lúc nhất thời dừng lại giữa không trung, ả có chút ngây ngốc nhìn bàn tay của mình, ả cảm giác bàn tay của mình còn chưa có tiếp xúc đến mặt Lâm Huyền Băng, sao nàng ta lại ngã xuống?

Ngay lúc này này tam trưởng lão mang theo người đến, từ xa đã nhìn thấy Lâm Mộng Tuyết một chưởng đả thương Lâm Huyền Băng. Mà vẻ mặt hai huynh đệ Lâm Thừa Tông và Lâm Thừa Vũ đều mang bộ dạng mờ mịt.

“Mộng Tuyết, các ngươi đang làm cái gì?” Tam trưởng lão biết Lâm Mộng Tuyết ngày thường hay khi dễ Lâm Huyền Băng và Lâm Thừa Vũ, nhưng lại âm thầm cho qua, cũng không có trực tiếp ở trước mặt ả mà phát tác. Với tư cách trưởng bối Lâm gia, ở trước mặt tiểu bối mà bày bộ dạng tức giận cũng không tốt.

“Tam trưởng lão, Lâm Huyền Băng, nàng, nàng…” Lâm Mộng Tuyết dùng ngón tay chỉ vào Lâm Huyền Băng té trên mặt đất, vừa định muốn nói nàng mới vừa rồi đả thương ả cùng Lâm Thừa Tông, nhất thời ả lại nghĩ, Lâm Thừa Tông và ả đều là võ giả Thất Giai và cấp 8 đấu khí, bị phế vật Lâm Huyền Băng này đả thương, chuyện này… Thật đúng là khó có thể nói ra. Hơn nữa tình cảnh bây giờ, Lâm Huyền Băng trong mắt mọi người là bị ả đả thương, ả mới hiểu được rằng, thì ra mới vừa rồi Lâm Huyền Băng làm động tác giả để tam trưởng lão cùng người của ông ta thấy.

Được lắm, đồ phế vật này, dám tính kế trên đầu ả, Lâm Mộng Tuyết tức giận trừng mắt nhìn Lâm Huyền Băng.

Lâm Huyền Băng đón nhận ánh mắt của Lâm Mộng Tuyết, trong đôi mắt nàng có ý cười, dường như chọc tức muốn nói với ả rằng, ngươi nói đi, nói là ta đả thương ngươi đi, xem tam trưởng lão ông ấy có tin hay không.

Đừng nói là tam trưởng lão, chính Lâm Thừa Vũ cũng còn bị khiếp sợ bởi sự việc vừa rồi, không thể tin được là Lâm Huyền Băng đã làm ca ca hắn và Lâm Mộng Tuyết bị thương.

“Thưa tam trưởng lão, mới vừa rồi chúng ta ở đây cùng Huyền Băng học tập đấu khí. Huyền Băng không phải là có đấu khí cấp 1 sao, cho nên chúng ta tìm nàng luyện tập mà thôi.” Lâm Thừa Tông dù sao cũng là nam nhi, xã giao bên ngoài nhiều, hắn chịu đau rất tốt, đầu óc nhanh nhạy tìm một cái lý do nói với tam trưởng lão.

Lúc ánh mắt hắn lướt qua người Lâm Huyền Băng ánh lên tia âm độc, hận không thể đem nàng ra lột da, nhưng bây giờ không phải là lúc. Lâm Huyền Băng, ngươi chờ đi, sẽ có một ngày hắn đem sỉ nhục này đòi lại gấp đôi .

“A, đây không phải Thừa Tông sao? Mặt của ngươi là bị gì vậy?” Mặc kệ tam trưởng lão có tin lý do của Lâm Thừa Tông hay không, dù sao ông không nhắc tới chuyện của Lâm Huyền Băng thì có nghĩa rằng chuyện này việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.

“Không có việc gì, không có việc gì, ta đang luyện một loại công phu cần phải rèn luyện cơ bắp của mặt.” Lâm Thừa Tông nói xong dùng tay che mặt cúi đầu.

“Ha ha, Thừa Tông, công phu lợi hại như thế nào mà biến ngươi thành như vậy? Ngươi nên cho chúng ta nhìn thử, xem xem chúng ta có nên tập luyện hay không?” Hai thiếu niên phía sau tam trưởng lão cũng là đệ tử Lâm gia, nhưng bọn họ lại là chi thứ, không cùng Lâm Thừa Tông thân quen lắm. Nhìn Lâm Thừa Tông rõ ràng là bị người ta đánh, nhịn không được lên tiếng chế nhạo.

“Ha ha, lần sau, lần sau.” Lâm Thừa Tông bây giờ khổ sở nói không lên lời.

“Được, Thừa Tông, Mộng Tuyết, lần tới các ngươi muốn dạy Huyền Băng công pháp, vẫn là gọi nàng tới từ đường thì tốt hơn, miễn cho người khác nói các ngươi giáo huấn nghiêm khắc.” Lời nói này của tam trưởng lão rõ ràng là đang trợn mắt nói dối. Dù sao người ở đây đều là tiểu nhân ninh bợ, tất nhiên là không đem hai phế vật Lâm Huyền Băng và Lâm Thừa Vũ để vào mắt .

Mà Lâm Huyền Băng lúc này ngồi dưới đất, nàng nhìn Lâm Thừa Tông và Lâm Mộng Tuyết bình thường kiêu ngạo giờ tức giận không nói được gì, còn phải biện lý do nói dối để che dấu, trong lòng nàng thật muốn cười. Ai nha, lúc này đúng là giả bộ thật giỏi mà ! Tam trưởng lão chắc lại tưởng rằng Lâm Mộng Tuyết và Lâm Thừa Tông đang khi dễ nàng và Lâm Thừa Vũ, thường ngày ông ta đều thiên vị, nhất định là đang cho hắn bậc thềm để đi xuống. Chính ông ta cũng không ngờ, người bị thương lại là hai kẻ luôn được Lâm gia chú ý này, còn người làm họ bị thương lại là người bị gọi là phế vật. Nếu tam trưởng lão biết được chân tướng sự việc, sắc mặt nhất định là sẽ rất hài hước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.