Lý Mỹ Hà, Cô Gái Tài Ba

Chương 6: Biến cố (1)




Mọi người ơi cho mình sửa Dương Ngọc Mễ có đủ cả ba lẫn mẹ và nhỏ cũng là con gái chủ tịch công ti thời trang giống nó nha! Tại vì nội dung truyện sau này cần đến chi tiết đó. Xin lỗi và mình thông báo là mình đã xóa được mấy chap lỗi rồi đấy, cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình!--------------------------------------------------------------

* Buổi sáng tại nhà nó:

Ánh nắng mặt trời khẽ chạm vào những tán lá trên những cành cây trong vườn như gọi chúng ''sáng rồi dậy đi!''. Những gọt sương sớm theo kẽ lá cỏ nhỏ xuống mặt đất tạo một không gian tươi mát lạ thường. Tại góc vườn gần cửa sổ phòng nó, một cây phượng to cành lá xum xuê điểm một vài bông hoa phượng còn sót lại của một mùa hè vì bây giờ đã là đầu thu. Một chú chim đậu trên cành phượng gần cửa sổ phòng nó nhất, chú hót líu lo chào sáng sớm. Có thể thấy, khung cảnh trong vườn nhà nó vào buổi sáng sớm thật mát mẻ và vui nhộn!

Hiện giờ, trong phòng nó, trên chiếc giường ga màu xanh lá nhạt, nó đang ngủ vơi tư thế đúng của một tiểu thư: dịu dàng, thuần khiết.( làm gì cũng đẹp không à!). Tối hôm qua nó thức trắng đến một giờ đêm mới ngủ được do tức giận nên bây giờ dù đã là sáu giờ nhưng nó vẫn còn muốn ngủ tiếp. Cũng may hôm nay là chủ nhật và nó có hẹn với cô ở hiệu sách vào lúc 7giờ 30 phút chứ không phải là bây giờ nên nó còn rất nhiều thời gian để ngủ! ( thế đã là gì, em còn nướng tới tít bảy giờ vào hôm dược nghỉ cơ mà!)

Ở dưới nhà, bà quản gia đang cùng những cô người hầu khác đang chuẩn bị bữa sáng. Món ăn được làm theo đúng phong cách sang trọng nhưng không quá cầu kì làm bất cứ ai nhìn thấy cũng đều muốn phi đến để ăn ngay.

-----------------------------------------

Tại một công ti thời trang cũng có tiếng tại Đài Loan, một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi đang xem một bản sao hợp đồng giữa công ti thời trang style và công ti đá quý white&black. Đứng cạnh ông ta là bà vợ chừng 45 tuổi và cô con gái chừng 17 tuổi đang mỉm cười khoái trá. Ông ta gấp bản hợp đồng lại và cười lớn. Hình như ông ta đang toan tính điều gì đó vô cùng xấu xa. Ông ta lấy điện thoại ra gọi cho một kẻ giấu mặt nào đó:

- Có việc cho cậu làm rồi đấy!

- Tiền không thành vấn đề!

- Ok, tùy cậu. Hoàn thành sớm nhất có thể cho tôi!

''Ha ha ha''... tiếng cười lại càng vang lớn hơn nữa. Cô con gái đứng cạnh ông ta mỉm cười:

- Con sẽ đợi tin tốt từ ba! (*t/g: tin tốt cái khỉ mốc, ta mong tin xấu ập tới vì mấy người chắc cũng chẳng phải người tốt!*cô ta: im ngay đồ miệng xui xẻo! Chưa đánh răng à?*t/g: ha ha, cô là đồ đui, hôm nay tôi viết truyện buổi chiều chứ có phải sáng đâu mà đánh răng!*cô ta: tức lòi ruột)

----------------------------------------------------------

*Tại nhà hắn:

Hắn đang say sưa ngủ trên chiếc giường ga xám, chăn cũng xám nốt thì Nhất Nam tới giật tung chăn hắn lên. Hắn ngơ ngác ngồi dậy, nhìn bản mặt hắn ngái ngủ trông nó ngu và xấu không chịu được. Hắn hỏi anh:

- Sáng rồi à? (không sáng thì đêm người ta qua nhà anh làm gì?)

- Ờ, dậy đi!

- Biết rồi!- rồi lại nằm xuống ngủ tiếp.

Anh tròn xoe mắt nhìn hắn, đây là kiểu gì đây? Bảo ''biết rồi'' xong lại nằm xuống ngủ là sao? (*t/g: thì là...ngủ!*anh: trời nói thế tôi cũng nói được!)

Anh lấy gối phang hai phát vào đầu hắn ( anh làm cho hắn ngu rồi), hắn lại bật giậy, năm phút sau tỉnh hẳn hắn chui vào nhà tắm vscn rồi trở ra. Hắn quở anh:

- Ông đến phá giấc ngủ của tôi đấy à?

- Ờ hôm qua ai hẹn tôi sáu giờ 30 tới nhà ông chơi game cơ! (trẻ con quá!)

- À, chơi thôi! (ông này cũng trẻ con nốt!)

- Hôm qua Mỹ Hà tức cậu lắm đấy!

- Kệ cô ta... ha ha bổn thiếu gia đây đã kiến cho cô ta biết dám không biết điều với Trương Mạnh Quân sẽ như thế nào!

- Cậu thật là!

- Thôi đi chơi game thôi!

Haiz... hắn thật đúng là....(*t/g: hết từ để nói rồi!*anh: thế mà cũng đòi viết văn à?*t/g: kệ tui!)

----------------------------------------------------------------------

* tại hiệu sách:

Nó ngái ngủ bước vào bên trong. Trên một chiếc bàn tiện nghi nhất, Ngọc Mai đang ngồi đợi nó vẫy vẫy cánh tay gọi nó vào chỗ của cô. Nó bước vào, mỉm cười nhẹ:

- Đợi mình lâu chưa?

- Mình vừa mới tới!

- Vậy hả? Hì hì, vậy mình đi chọn sách đi!

- Ừ, chọn ''cho tôi xin một vé đi tuổi thơ'' của Nguyễn Nhật Ánh ấy, hay, hot lắm!

- Ok!

''Thịch'' cái cảm giác này là gì đây? Nó chợt thấy bất an quá, không lẽ sắp có chuyện gì xảy ra? (*t/g: chuyện gì sắp xảy ra vậy chị?*nó: cô viết nội dung chuyện lại còn đi hỏi tôi diễn biến truyện thế nào à?*t/g: ừ nhỉ!*nó: ''rầm'' ngất xỉu)

Nhưng rồi nó nhanh chóng gạt bỏ cái cảm giác ấy đi và tiếp tục chọn sách với cô. Hôm trước nó cũng nghe giới thiệu về cuốn ''cho tôi xin một vé đi tuổi thơ'' của Nguyễn Nhật Ánh rồi, chắc là hay lắm đây! ''Đây là linh cảm thôi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!'' - nó tự nhủ với mình như vậy, mặc dù nó vẫn khá lo lắng!

----------------------------------------------------------------

*buổi tối tại công ti nhà nó:

Một tên con trai bịt kín mít từ đầu tới chân như đóng phim Ai Cập đang lẻn vào phòng bảo vệ. Hắn ta ngắt nguồn hệ thống camera và gắn thiết bị nghe trộm lên đèn pin của bác bảo vệ rồi trốn trong ngách nhỏ. Bác bảo vệ cầm đèn pin chuẩn bị đi khóa các phòng lại. Ông tới gần căn phòng mật kiểm tra khóa. Lúc này vì cứ nghĩ không có ai nên bác bảo vệ buột miệng nói ra mật mã mở cửa''6867''. Tên bịt mặt nhếch môi cười, gắn thiết bị nghe trộm quả không uổng, hắn đã biết được thông tin hắn cần nhất. Sau khi chắc chắn bác bảo vệ đã rời đi, hắn ta nhấn số 6867 vào khóa rồi mở cửa. Đột nhập thành công, bây giờ công việc của hắn chỉ còn phải đi lấy thông tin mật. Hắn mở két đựng thông tin mật, việc phá khóa đối với hắn là chuyên nghiệp nên mở khóa không làm khó được hắn, chỉ khóa mật mã thì hắn bó tay. Hắn cầm bản thiết kế đá quý mới lạ chưa có trên thị trường ra. Thứ cần lấy đây rồi! Hắn rút điện thoại ra gọi cho người đàn ông kia:

- Đã lấy được thứ cần lấy, chuẩn bị tiền cho tôi đi, tới đây!

Hắn cúp máy, trong lúc chờ đợi người đàn ông kia tới, hắn lẻn vào phòng bảo vệ bật lại hệ thống camera. Đúng là vụ làm ăn may mắn bởi vì bác bảo vệ đã đem chiếc đèn pin kia về đây thay cái khác do hết pin *hắn định lấy đèn pin để soi nhưng hết pin nên lấy đèn điện thoại soi thì thấy thiết bị nghe trộm*( đúng là vụ làm ăn may mắn!) nên hắn có thể dễ dàng thu hồi thiết bị nghe trộm và công việc của hắn đã trót lọt giờ lại càng trót lọt hơn.

Hắn hoàn thành công việc, lẻn ra khỏi công ti và đến chỗ chiếc xe đen đang chờ hắn.

- Của ông đây!- hắn nói

Sau đó hắn nhận một sấp tiền từ tay ông ta rồi chuồn mất. Ông ta lái xe đi, nhìn bản thiết kế ông ta cười lớn (đồ mắc dịch!). Bất cứ ai đi qua xe ông ta cũng đều nghe thấy tiếng cười gian xảo hòa cùng tiếng gió(cười vừa thôi rách mồm đấy!) . Ông ta vô cùng hài lòng vì kế hoạch đã thành công một nửa. Chiếc xe phóng đi vào một ngã ba, mất hút cùng dòng xe. Ông ta đang toan tính gì và có lợi hay hại cho gia đình nó, mời các bạn đón xem chap tiếp theo!

Có chỗ nào không hợp lý các bạn thông cảm nha!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.