Ly Hôn: Cô Dâu Tái Giá

Chương 10: Đừng Đi




Nhóm dịch: Fulybook

Nguồn:

Tề Thiên Ngạo đưa tay cản cô lại, cười nhạt một tiếng, mắt hơi rũ xuống lạnh lùng nhìn rõ tất thảy nói: “Vào toilet chỉnh trang lại chút đi.”

Lạc Tư Mạn gật đầu, cắn khóe môi, khuôn mặt đã đỏ bừng, cô nhanh chóng quay người đi về phía toilet...

Tề Thiên Ngạo lười biếng tựa trên ghế sa lon, khóe môi nở nụ cười thú vị, Lạc Tư Mạn, càng ngày chơi càng vui rồi!

“Triệt!” Cô gái tựa trên vách tường lạnh lẽo, ánh mắt vừa tóm được bóng dáng quen thuộc cô liền lao nhanh tới kéo lấy cánh tay anh, quay người đẩy cánh cửa phòng nghỉ ra, rầm một tiếng, nhốt hai người vào trong bóng tối.

Lúc giọng nói yếu ớt mang theo sự triền miên gọi ra miệng, Lạc Tư Mạn nước mắt đã rơi như mưa!

Tiêu Quang Triệt không kịp phòng bị đã bị cô kéo vào trong phòng nghỉ này, chút ánh sáng lờ mờ rọi lên mặt Lạc Tư Mạn, trên khuôn mặt còn có nước mắt óng ánh, môi anh khẽ run rẩy mấy lần, cuối cùng không nói gì, quay người định kéo cửa phòng ra...

“Triệt, đừng đi...”

Lạc Tư Mạn bổ nhào qua, giống như con thiêu thân lao vào lửa. Cô ôm Tiêu Quang Triệt từ sau lưng, siết chặt eo anh, khuôn mặt hơi lạnh chậm rãi dán lên sóng lưng thẳng tắp của anh...

Cơ thể Tiêu Quang Triệt hơi cứng lại, trong bóng tối truyền đến tiếng nghẹn ngào của cô. Tiêu Quang Triệt chậm rãi cúi đầu, ánh mắt rơi lên ngón tay cô, chiếc nhẫn kia nằm trên ngón áp út của cô, đâm vào mắt anh...

“Vì sao? Mạn Nhi? Vì sao?”

Anh quay người, trong đôi mắt u buồn chứa đầy lạnh lẽo và khó hiểu. Ngón tay anh bóp chặt chiếc cằm tinh xảo của cô, éo đôi mắt ướt át của cô nhìn chằm chằm mình: “Vì sao em phản bội anh lên giường với người đàn ông khác? Vì sao mang theo người tình xuất hiện trước mặt anh? Vì sao mang theo vẻ đáng thương như người chịu oan ức nhìn anh? Vì sao em lại thấp hèn như vậy?”

Lực của anh càng lúc càng lớn, Lạc Tư Mạn cảm thấy hô hấp của mình dường như dừng lại. Không khí trong phổi bị rút sạch, cô không thể thở nổi, sắc mặt dần dần nghẹn đỏ lên, cô chỉ có thể liều mạng lắc đầu, trong lòng thì gào thét...

Triệt, không phải như vậy, không phải... Người em yêu chỉ có anh, cả đời này chỉ có anh, chỉ có anh...

Gương mặt lắc lắc, những giọt nước mắt của cô ào ào rơi xuống. Tiêu Quang Triệt bỗng nhiên cười lạnh, gương mặt vốn thanh tú trở nên khát máu tàn nhẫn. Anh trở tay đẩy cô lên tường, hai mắt đầy vẻ âm trầm và tàn bạo khó hiểu: “Lạc Tư Mạn... Nếu biết cô là người như vậy, sớm biết cô tệ hại đến thế, tội gì tôi phải chờ cô bao nhiêu năm như vậy. Nếu tôi muốn cô sớm một chút hôm nay cũng sẽ không thua thảm như vậy, có đúng không?”

Lạc Tư Mạn lập tức mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc không thốt nên lời nhìn chiếc váy trên người dã bị hắn hung hăng xé rách, da thịt trắng nõn lộ ra ngoài không khí, hơi run rẩy...

“Triệt...” Cô bất lực nhìn hắn, không khí đột ngột lọt vào lồng ngực khiến cô chỉ nghẹn ngào ngắn ngủi, định mở miệng nói gì đó...

“Triệt, anh đang ở trong đó à?” Giọng Lạc Vi Mạn bỗng nhiên vang lên, Lạc Tư Mạn lập tức mở to hai mắt nhìn, cô chợt bịt chặt miệng, hoảng sợ nhìn Tiêu Quang Triệt, thậm chí không nhớ đến chuyện che đi bờ ngực trần trụi của mình...

Tiêu Quang Triệt chậm rãi thả cô ra, ngón tay tà mị nâng cằm cô lên, cúi đầu, cánh môi gợi cảm mang theo ý cười lạnh lẽo hôn lên môi cô: “Mạn Nhi, đừng sợ, anh sẽ còn tìm em.”

Anh quay người, bước từng bước ra ngoài, Lạc Tư Mạn kinh ngạc nhìn bóng lưng của anh, Triệt... Em vẫn là Mạn Nhi của anh sao, vẫn có thể là Mạn Nhi của anh sao?

“Darling, anh hơi khó chịu nên đi nghỉ ngơi một chút, bây giờ chúng ta ra ngoài thôi!” Giọng nói của Tiêu Quang Triệt dịu dàng truyền đến từ phía xa. Lạc Tư Mạn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cắn môi, anh đối xử với Lạc Vi Mạn dịu dàng như vậy sao...

Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, cơ thể nhỏ bé bất lực ngồi liệt trên sàn nhà, Triệt...

“Vẫn còn dư vị của cái hôn ban nãy sao?” Ở trong góc căn phòng, nơi có tia sáng ảm đạm bỗng nhiên có một người đàn ông chậm rãi đứng lên. Bóng dáng cao lớn tạo thành cái bóng mờ mờ trên mặt đất, hắn đi đến trước mặt cô gái đang ngây người kinh ngạc...

Khóe môi nở nụ cười như ma quỷ kéo cô gái gần như trần truồng lên. Khi hắn nhìn thấy gương mặt kinh hoảng cùng sợ hãi, còn cả ý chống cự rõ ràng của cô gái thì hắn không thể nhẫn nhịn được nữa quay người đặt cô dựa sát vào vách tường...

“Mèo con của tôi, nhanh như vậy đã không chịu được cô đơn đi ôm ấp yêu thương rồi?”

Tề Thiên Ngạo nhẹ nhàng mút vành tai của cô, bàn tay lớn di chuyển xuống dọc theo đường cong uyển chuyển của cô, khi đến vòng eo mảnh mai của cô thì hung hăng kéo mạnh cô vào trong lòng mình...

“Tôi không có mà, thả tôi ra...” Lạc Tư Mạn bất lực giãy dụa, trên người cô còn có hương vị của Triệt, còn vết tích của Triệt...

“Mơ à... muốn kháng cự tôi!” Tề Thiên Ngạo cười lạnh, bờ môi khát máu di chuyển xuống, hôn lên cánh môi mềm của cô...

“Không muốn...” Lạc Tư Man bất lực rên rỉ, tấm lưng trắng nõn bị đẩy sát vào vách tường, cùng với động tác thô lỗ của hắn bị ma sát cho đau đớn thấu tận tim…

Cô lại không hề cảm nhận được, trong đầu cô từ đầu đến cuối chỉ lượn lờ một câu...

Mạn Nhi, anh sẽ còn tìm em...

Lạc Tư Mạn tuyệt vọng nhắm mắt, cô hận người đàn ông giờ phút này đang chiếm hữu cô muốn chết, hắn khiến cô càng ngày càng bẩn thỉu, càng ngày càng cách xa Triệt...

“Món đồ nhỏ! Gọi tên anh đi!”

Tề Thiên Ngạo tà ác hung hăng va chạm, dục vọng đầy trong đáy mắt hắn, còn có cả tia đố kỵ và không cam lòng không thể nói ra thành lời!

Lạc Tư Mạn cắn chặt môi, không thể phủ nhận, hắn đúng là cao thủ trên giường. Cơ thể của cô bị hắn dẫn dắt càng trở nên mẫn cảm, thế nhưng cho dù cảm giác sung sướng ập tới, cô cũng thề là sẽ không để mình kêu lên tên của hắn...

“Đáng chết!” Tề Thiên Ngạo đột nhiên rút khỏi cơ thể cô. Một giây sau, hắn đưa tay quay ngược người cô đẩy lên tường, hai tay siết chặt vòng eo cô xâm nhập thẳng vào cơ thể cô không chút khách khí...

“Đàn bà ấy mà, tôi sẽ khiến em phải cam tâm tình nguyện kêu tên tôi!”

Hắn khát máu nghiến răng nghiến lợi, chưa từng có người phụ nữ nào mà Tề Thiên Ngạo hắn không chinh phục được!

Tra tấn cọ xát, Tề Thiên Ngạo thành thạo trêu đùa sự mẫn cảm của cô, hắn biết rõ, phụ nữ vào thời điểm này cần cái gì nhất!

Nhanh mãnh liệt, cảm giác phô thiên cái địa đánh tới, cuối cùng Lạc Tư Mạn không thể nào ức chế được cắn chặt môi rên rỉ một tiếng...

“Gọi tên tôi, gọi Ngạo...” Tề Thiên Ngạo cắn vành tai của cô, khi nhẹ nhàng thổi hơi nóng, hắn va chạm mạnh với cơ thể cô khiến cô mê man rên rỉ thành tiếng rồi lại rút ra lần nữa: “Tôi sẽ cho em...”

Người đàn ông này tà ác đến mức khiến người ta muốn chết! Hắn cười tà thì thầm, giống như chuyện này không liên quan gì đến hắn!

Thần trí Lạc Tư Mạn hơi hốt hoảng cắn môi, không biết chuyện gì xảy ra, cô đột nhiên thốt lên: “Tề... Thiên, Ngạo!”

Cùng với tiếng hét gần như thở dốc của cô, hắn điên cuồng cuốn cô vào một cảm giác vào phô thiên cái địa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.