Lưu Manh Hoàng Phi

Quyển 2 - Chương 16




Hoàng đế ngẩn người một lúc mới phát hiện Đan Hoành đã ra tới cửa tẩm cung, liền ra lệnh cho hai thị vệ.

“ Mau theo quý phi nương nương, trẫm phải biết được hắn đi đâu, hảo hảo coi chừng hắn, nếu như Hoành khanh mà bị mất mội sợi tóc trẫm sẽ xử các ngươi tội chết”.

Hai thị vệ lĩnh chỉ đi theo Đan Hoành.

Ninh Bình khó hiểu nhìn căn phòng một mảnh hỗn độn, rồi lại nhìn khuôn mặt suy sụp tinh thần của Hoàng đế.

“ Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì?”

Hoàng đế cúi đầu chiêu một ngụm trà.

“ Không có chuyện gì, chỉ là gia sự của trẫm mà thôi, thế nhưng xem ra lại khiến ngươi bận bịu rồi, Hoành khanh xem ra nhất định đòi xông ra cửa cung, ngươi mau phân phó thuộc hạ ngăn cản hắn nhưng không được đả thương hắn biết không?”

“Cái này vi thần minh bạch, thế nhưng Hoàng thượng, việc ở đây phải giải quyết thế nào cho ổn?”

Ninh Bình nhìn tẩm phòng trống không, trong bụng thầm đại thán thể lực sung mãn của Đan Hoành.

Hoàng đế đứng lên đi ra phía cửa ra lệnh cho bọn nô tài:

“ Chuyện mà các ngươi nghe thấy ngày hôm nay, không ai được nói ra, đem mọi thứ bày biện lại nguyên trạng, nếu có kẻ tò mò hỏi thì cứ nói là hôm nay quý phi nương nương sai các ngươi làm vệ sinh tẩm cung của trẫm là được”.

Hoàng đế quay lại Ngự thư phòng lo chuyện quốc sự và trông ngóng tin tức của Đan Hoành.

Ngay khi Ninh Bình từ trong tẩm cung đi ra tới cửa, một thủ hạ của y đã vội vã chạy tới.

“Tổng quản, quý phi nương nương đã chạy về phía lãnh cung, chúng thuộc hạ và quý phi nương nương có giao đấu, Hoàng thượng liệu có trách tội chúng thuộc hạ?”

“Không, Hoàng thượng sai người ngăn hắn lại”.

“Vậy thì may quá, mà, quý phi nương nương sức khỏe thật là lớn, trông coi cửa cung lâu như vậy quả thật chưa thấy vị phi tần nào ỷ thế như thế này, dám đòi xông ra ngoài hoàng cung, rốt cuộc là tại làm sao?”

“Đây là gia sự của Hoàng thượng, Hoàng thượng và nương nương cãi nhau, các ngươi mau trở lại trấn thủ cửa cung, ta đi tìm nương nương.”

Lại nói về Đan Hoành, sau khi từ tẩm cung chạy gia, vì muốn ra ngoài cung nên hắn chạy tới cửa hoàng cung ở phía nam Nam Cung môn.

Có điều hoàng cung đâu phải muốn ra là có thể ra?

Bọn thị vệ nhìn thấy một nữ nhân tóc tai bù xù chạy tới, đương nhiên sẽ xông ra ngăn cản, mà Đan Hoành hỏa khí đang bộc phát, vì vậy hoàn toàn không khách khí mà động thủ đánh thị vệ.

Sau đó có hai thị vệ chạy từ tẩm cung ra, hô to:

“ Cẩn thận động thủ, không được làm quý phi nương nương bị thương”.

Hai tên thị vệ tiếp đó đi đến, khuyên Đan Hoành trở lại cung, nhưng hiện hắn tức giận như vậy, đương nhiên sẽ không nghe theo hai tên thị vệ mà tiếp tục động thủ.

Bọn thị vệ sau khi biết được thân phận của Đan Hoành, đương nhiên khi động thủ có phần kiêng dè, không còn cách nào khác liền vây Đan Hoành lại, đóng chặt cửa cung, rồi phải mấy người chạy đi tìm Ninh Bình.

Đan Hoành đứng ở đây, thấy rằng có động thủ đánh nữa thì cũng vô dụng, nhưng hắn cũng không muốn đứng đây đợi người ta tới bắt, bởi vậy mới hô to:

“Ta không đánh nữa, các ngươi tránh ra cho ta”.

Bọn thị vệ tự động tách ra, tạo thành một đường thông vào trong cung.

Đan Hoành nhìn trái, nhìn phải, nếu đi về phía bên trái là quay lại hoàng cung, nơi ở của Hoàng đế và các phi tần, còn nếu chạy về bên phải chính là lãnh cung, chi bằng hắn cứ chạy qua đó, rồi sẽ từ từ tìm đối sách sau.

Khi Ninh Bình tới nơi, biết Đan Hoành đã vào trong lãnh cung, nhưng hắn gọi mãi mà chẳng có ai lên tiếng, đành đi vào tìm, nhưng suốt nửa ngày trời cũng không tìm thấy bóng dáng Đan Hoành đâu.

Còn hai tên thị vệ được Hoàng thượng phái theo sau Đan Hoành, một tên đứng coi ngoài cửa lãnh cung, còn một tên theo Đan Hoành vào trong lãnh cung, thế nhưng Ninh Bình thấy y mặt mũi trắng bệch, run rẩy nói rằng sau khi vào lãnh cung, y mất dấu Đan Hoành.

Ninh Bình bèn ra lệnh cho cả hai tên đứng ngoài bảo vệ cửa lãnh cung, đồng thời ra lệnh cho thủ hạ vây bốn phía của lãnh cung, tăng cường canh phòng, sau đó mới đi tìm Hoàng đế, quyết tâm hỏi cho rõ khúc mắc ở trong lòng y, tuy rằng Đan Hoành hay ngoạn nháo, nhưng vẫn biết đúng mực, thật không hiểu sao lần này lại làm ra cái dạng như vậy?

Đan Hoành nằm trên xà nhà, nghe tiếng Ninh Bình gọi, thế nhưng hiện tại hắn không muốn gặp ai cả, chỉ muốn hảo hảo suy nghĩ một chút, nhìn bốn phía toàn bụi là bụi,Đan Hoành bèn vắt người trên xà nhà, hắn chả thèm quan tâm quần áo có bị dính bẩn không nữa, dù sao mặc bạch y không phải là do hắn thích.

Ninh Bình quay lại Ngự thư phòng cầu kiến Hoàng đế , từ lúc bước vào cửa y không nói một câu, chỉ im lặng nhìn Hoàng đế.

Hoàng đế nhìn Ninh Bình, biết y muốn hỏi chuyện gì, bèn cho mọi người xung quanh lui ra.

“Ngươi muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, nhưng trước hết cho trẫm biết Hoành khanh hiện tại đang ở đâu? Có ổn không?”

“Ta đã cho người tăng cường phòng vệ trong và ngoài cung rồi, Đan Hoành hiện tại không có chuyện gì, nhưng hắn chui vào lãnh cung nhất quyết không chịu ra, Hoàng thượng, rốt cuộc ngài và hắn xảy ra chuyện gì?”

Để tránh không khí ngượng ngập, Hoàng đế giơ tay cầm chén trà, chiêu một ngụm rồi mới nói:

“ Là việc nhà của trẫm, ngươi không cần biết cũng được”.

“Cũng tốt, vậy vi thần muốn xin nghỉ”.

“Xin nghỉ? Chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì sao? ”

“Vi thần chỉ không muốn ở đây, đứng nhìn hai người gây chuyện thành ra cớ sự như thế này, có muốn quản cũng không quản được, chỉ có thể vây người, giữ ở trong cung, vốn không phải là biện pháp giải quyết vấn đề, hơn nữa, Đan Hoành vốn tính tình bộc trực, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, nếu hôm nay Đan Hoành tư tưởng không thông, nhất định sẽ lại tiếp tục nháo sự, khi đó cá chết lưới rách, đều không phải là kết quả mà thần đệ muốn chứng kiến, thần đệ xin cáo lui”.

“Đứng lại, trẫm cũng đâu muốn như vậy, trẫm chẳng qua chỉ muốn sủng hạnh ái phi của trẫm, chẳng lẽ như vậy cũng là sai sao? Trẫm tuy ít ham muốn, nhưng không có nghĩa là không có, từ lần trước, ngươi giúp trẫm khuyên nhủ hắn trở về, cũng đã trăm ngày rồi, trẫm không hề tìm phi tần thị tẩm (cái vụ em Hoành phát hiện anh gọi người thị tẩm ý, rồi em tức giận, nên Ninh Bình phải khuyên em ý =)) ), trẫm đang đợi, đợi Hoành nhi tự nguyện, thế nhưng khi thực sự có cơ hội rồi, trẫm giận mình thể lực không bằng người ta, Tiểu Tuyền Tử lúc này mới nghĩ ra một chủ ý ngu xuẩn, đó là hạ dược vào thức ăn của Đan Hoành, coi như là vì trẫm, trẫm biết sau đó Đan Hoành nhất định tức giận, thế nhưng việc gì làm thì cũng đều đã làm cả rồi, trẫm biết làm sao?”

“Hoàng thượng, những lời này ngài đừng nói với thần, hãy nói với Đan Hoành, biết đâu hắn sẽ hiểu và thông cảm?”

Ninh Bình hai bàn tay siết chặt, trong lòng một trận đau nhức, tại sao y lại đem chính ái nhân của mình đẩy vào lòng của người khác?

Thế nhưng một người vừa là quân chủ, vừa là huynh đệ của y, một người là người trong lòng của y, thế nhưng y lại không dám nói ra, hiện giờ y bị kẹt giữa hai người, thật không biết y nên giữ hay buông bỏ? Tuy rằng trong lòng thầm quyết tâm thành toàn cho bọn họ, thế nhưng ngực lại đau đớn thế này, chuyện gì bọn họ cũng kiếm y để kể, chuyện của bọn họ thì bọn họ hãy tự đi mà giải quyết đi, hiện tại y chỉ muốn kiếm một chỗ nào đó, hảo hảo chữa vết thương lòng.

Hoàng đế nhìn quanh Ngự thư phòng vắng vẻ, Tiểu Tuyền Tử đi rồi, Ninh Bình cũng đi, cả Đan Hoành cũng không tới tìm y nữa, trong phòng ngồi ngây ngốc một mình cảm giác bi ai thế này đây?

“Các ngươi đều đi hết đi! Một đám không có lương tâm, việc của trẫm trẫm tự đi giải quyết”.

Đêm khuya thanh tĩnh, Hoàng đế âm thầm mang theo hai người thái giám thuộc Đan viện đi tới lãnh cung,đồng thời mang chút thức ăn cho Đan Hoành.

Dù tự nhủ thầm trong lòng nhưng y không phải hoàn toàn không chút lo sợ, thế nhưng nếu không đối mặt thì không thể giải quyết được.

Đi tới cửa lãnh cung, Hoàng đế để hai người thái giám đứng ngoài chờ, còn chính mình mang theo đồ ăn đi vào lãnh cung, dù qua rất nhiều gian phòng, gian nào cũng đầy bụi và mạng nhện phủ kín, thế nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng Đan Hoành đâu.

Y thử gọi vài tiếng:

“ Hoành khanh, ngươi ở đâu a? Trẫm mang bữa tối tới cho ngươi đây, ta nghĩ chúng ta cần nói chuyện, chẳng lẽ ngươi nghĩ cả đời này sẽ trốn ở đây quyết không gặp trẫm sao? Có nghe thấy trẫm nói không? Nếu nghe được thì ngươi hãy lên tiếng đi.”

Ở một gian phòng nhỏ, phiến cửa chợt hé mở ra, bên trong truyền ra tiếng nói rầu rĩ của Đan Hoành:

“ Ngươi vào đi, chúng ta nói chuyện”.

Hoàng đế đi vào, cố mở căng mắt để nhìn xem Hoành khanh của y hiện tại đang đứng đâu thì nghe thấy tiếng nói của Đan Hoành vọng từ trên đầu y xuống:

“Ngươi nói trước hay ta nói trước?”

“Hoành khanh, ngươi có việc muốn nói với trẫm sao? Vậy ngươi hãy nói trước đi”.

“Ta muốn xuất cung”.

“ Ngươi hãy bỏ ý định đó đi, trẫm quyết không để ngươi rời đi, đặc biệt là sau sự việc tối hôm qua”.

“Vậy chúng ta còn gì để nói?”

“Trẫm muốn nói để ngươi hiểu trẫm, ngươi ghét việc tối qua tới như vậy sao? Là trách trẫm đã hạ dược ngươi? Trẫm cũng không muốn như vậy, chỉ là trẫm muốn sủng hạnh ái phi của trẫm, chẳng lẽ như vậy có gì sai sao? Trẫm tuy rằng ít ham muốn nhưng không có nghĩa là không có, từ sau cái ngày ngươi tức giận lần đó, tính đến nay đã một trăm ngày rồi, trẫm không hề tìm một phi tần nào để thị tẩm, trẫm đợi, đợi ngươi tự nguyện, thế nhưng ngươi có cho trẫm cơ hội không? Tiểu Tuyền Tử thấy trẫm vô cùng phiền muộn, lúc này mới nghĩ ra một chủ ý ngu ngốc, đó là hạ dược vào đồ ăn của ngươi, trẫm biết ngươi sẽ rất tức giận, nhưng việc thì cũng đã xảy ra rồi, ngươi mau nói đi, trẫm phải thế nào thì ngươi mới chịu tha thứ cho trẫm?”

“Ta….”

“Nếu ngươi muốn nói ngươi xuất cung, rời xa trẫm, trẫm nhất định không đồng ý, lúc này đây, trẫm cảm thấy rất tịch mịch, ngươi chính là ngọn nguồn niềm vui của ta, ta yêu ngươi, muốn chạm vào ngươi, nếu như ngươi giận ta vì ta đã hạ dược, thì ta xin lỗi ngươi, thế nhưng nếu ngươi không tha thứ cho ta là vì ta chạm vào ngươi, ta cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể nói rằng ta sẽ không hối hận, ta sẽ cùng ngươi dây dưa cả đời, tới một ngày nào đó ngươi nhất định tha thứ cho ta .”

“Ai~~~~~~! Sao trông điệu bộ ngươi giống như ta đang khi dễ ngươi vậy? Dù ngươi là hoàng đế thì ta cũng vẫn cảm thấy không cam lòng, tuy việc xảy ra tối qua là việc sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, có điều ta vẫn nghĩ là ngươi không dám làm như vậy, ta vốn nghĩ là ta thượng, mà dù sao, cái kẻ hại ta không phải là ngươi, ngươi đáp ứng ta ba điều kiện, ta sẽ bỏ qua chuyện tối qua”.

“Hảo! Chỉ cần ngươi có thể tha thứ cho trẫm, thì dù là điều kiện gì trẫm cũng nhất định đáp ứng ngươi.”

“Thứ nhất, đem Tiểu Tuyền Tử ra đây, ta nhất định phải cho y biết tay!”

“Cái này…Được! Thế nhưng ngươi chắc là không định lấy mạng y chứ?”

“Chỉ chính y một trận mà thôi, ngươi thấy hối hận rồi sao?”

“Không! Quân vô hí ngôn”.

Hoàng đế thầm mặc niệm trong lòng, Tiểu Tuyền Tử, trẫm biết ngươi là kẻ trung quân, vì hạnh phúc của trẫm, ngươi hãy chấp nhận hy sinh đi, sau này trẫm nhất định đền bù cho ngươi.

“Thứ hai, kể từ hôm nay trở đi, nếu ta không đồng ý thì không được chạm vào ta.”

“Hảo!”

Y thầm nghĩ, trước đây Đan Hoành không muốn, y liệu có thể chạm vào người hắn?

“Thứ ba, ta muốn một đạo mật chỉ để ta có thể xuất cung khi nào ta muốn.”

“Hảo! Bất quá ta có điều kiện, mỗi lần xuất cung ngươi phải mang theo bốn thái giám, không được cắt đuôi bọn họ, hơn nữa phải trở về trước bữa tối. ”

“Thành giao.”

Đan Hoành nhảy từ trên xà nhà xuống, cầm lấy đồ ăn Hoàng đế mang tới, đặt mông ngồi xuống cái ghế phủ đầy bụi gần đấy, bắt đầu đánh chén.

Đan Hoành thầm nghĩ, chuyện tối hôm qua thôi thì cứ coi như bị rắn cắn đi, hơn nữa về sau hắn cũng sẽ vô cùng thoái mái, không bị bó buộc như trước nữa, tự do muôn năm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.