Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 675




CHƯƠNG 675

Mạnh Ngọc thở dài, vẻ mặt buồn chán: “Giai Nhi không muốn ở lại bệnh viện, cô ấy thừa lúc tôi không chú ý, lén đi xuống khoa mắt hỏi thăm tình hình của cô ấy khi nào có thể xuất viện được. Sau khi nghe trả lời đã có thể xuất viện là lập tức bảo tôi dẫn cô ấy về đây.”

“Sau đó thì sao?” Sắc mặt Đường Hạo Tuấn âm u khó coi.

Mạnh Ngọc xoa xoa huyệt thái dương: “Sau đó tôi không đồng ý, Giai Nhi bèn cầu xin tôi. Tôi không lay chuyển được cô ấy, sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì nên chỉ đành làm vậy thôi. Xin lỗi Hạo Tuấn.”

Hai mắt Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta: “Cậu có biết làm thế sẽ đem lại điều gì đến cho gia đình tôi không?”

“Tôi biết, thái độ vừa rồi của Tống Vy tôi cũng hiểu được.” Mạnh Ngọc cười khổ.

Anh ta thật sự rất hối hận, lỡ đâu Giai Nhi và Tống Vy lại nảy sinh chuyện gì thì anh ta cũng coi như là kẻ châm ngòi.

Nhưng mà bây giờ có hối hận cũng chẳng làm gì được, đã đưa người đến tận đây rồi.

“Mạnh Ngọc, câu còn yêu Giai Nhi không?” Trong lúc Mạnh Ngọc đang âm thầm than thở, Đường Hạo Tuấn đột nhiên hỏi một câu.

Mạnh Ngọc sửng sốt: “Sao cậu lại đột nhiên hỏi như vậy?”

“Trả lời tôi.” Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm anh ta.

Ánh mắt Mạnh Ngọc thoáng động, cuối cùng gật đầu: “Ừ, nếu như không yêu thì tôi cũng sẽ không chỉ vì cô ấy cầu xin là mềm lòng đồng ý ngay.”

“Đã vậy thì nhanh chóng theo đuổi cô ấy đi.” Đường Hạo Tuấn bưng ly nước lên nhấp một ngụm.

Mạnh Ngọc thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi: “Theo… theo đuổi?”

“Không phải cậu yêu Giai Nhi sao?” Đường Hạo Tuấn liếc xéo anh ra.

Mạnh Ngọc hoảng hốt xua tay: “Yêu, nhưng tôi không thể nào theo đuổi cô ấy được, hơn nữa cô ấy không thích tôi.”

Nói ra những lời này, đáy mắt Mạnh Ngọc có chút ảm đạm.

Đường Hạo Tuấn lại nói: “Cậu yêu Giai Nhi, cô ấy có biết không?”

“Tôi không biết nữa.” Mạnh Ngọc lắc đầu: “Tôi chưa từng thổ lộ với cô ấy cho nên không xác định được là cô ấy có biết hay không?”

“Nếu vậy thì cậu cứ trực tiếp thổ lộ tình cảm của mình với Giai Nhi. Cô ấy có biết thì cậu mới có cơ hội thành công.” Đường Hạo Tuấn hờ hững nói.

Nội tâm Mạnh Ngọc hơi dao động, nhưng rồi lại nghĩ đến điều gì đó, lắc đầu: “Không được đâu. Người Giai Nhi yêu là cậu, dù tôi có thổ lộ tâm tư thì cô ấy cũng sẽ từ chối thôi. Hơn nữa tôi không muốn khiến cô ấy phải khó xử hay không vui.”

Tình yêu đối với anh ta là như thế, yêu một người chỉ cần hy vọng cô ấy vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi.

Không nên chỉ vì tình cảm của mình mà khiến cho đối phương phải bối rối, khó xử.

Đường Hạo Tuấn cười khẩy: “Nhu nhược. Chính vì cậu không bao giờ thổ lộ lòng mình, cũng không mạnh dạn chút nào nên cậu mới không có được Giai Nhi. Chỉ cần cậu quyết đoán thêm một chút, cứng rắn thêm một chút thì có lẽ kết quả đã khác rồi.”

Nghe vậy, Mạnh Ngọc ngượng ngùng vuốt chóp mũi.

Được thôi, anh ta thừa nhận, ở mảng tình cảm anh ta có phần nhu nhược, không dám bước tới.

Nhưng mà, nếu như anh ta cứng rắn thêm chút nữa, có thật Giai Nhi sẽ đồng ý ở bên anh ta không?

Mạnh Ngọc cụp mí mắt xuống, trầm tư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.