Lời Hứa

Chương 42: 42: Hẹn Hò Đột Xuất





Diệu Đình ngưng bặt câu nói khi thấy Amanda há hốc miệng nhìn mình kinh ngạc.

Cô chống chế:
- Không có...ý tớ không phải vậy.
- Vậy là cả đêm qua có người không được ngủ rồi nên khiến ai kia chân còn run lẩy bẩy.

Eo ôi...thật đáng nể và khâm phục anh ấy thật.
- Không phải như vậy...cậu đừng cố mà giễu cợt tớ.
- Vậy thì cậu nên ăn uống đầy đủ vào, đảm bảo những đêm sau nữa sẽ đều như vậy đấy.
- Thật hả?
- Cậu thật đáng yêu Đình ạ...thôi cứ tận hưởng đi.

Tớ sẽ kê thuốc bổ cho cậu để sẵn sàng phục vụ chàng nhé!
Amanda tỏ ra bí hiểm, ngồi lên thành ghế của cô ra giọng giảng giải:
- Khi yêu ấy, cậu cũng nên chủ động một chút.

Anh ấy đẹp đúng không?
Diệu Đình gật đầu xác nhận:
- Vào tay tớ thì sẽ ăn sạch sẽ anh ấy nên tớ bảo này, cậu cũng nên yêu anh ấy như cái cách anh ấy yêu cậu.

Đàn ông mà, họ như một đứa trẻ cũng cần được vỗ về và vuốt ve đấy nên cậu hãy tự nhiên, gạt bỏ dây thần kinh xấu hổ đi mà yêu anh ấy một cách cuồng nhiệt nhất, càng nhiệt tình càng tốt.
- Vậy sao?
Khuôn mặt Diệu Đình cứ há hốc ngạc nhiên nghe bạn nói.
- Tất nhiên rồi, cậu cứ thử đi, đảm bảo anh ấy sẽ hạnh phúc phát điên cho mà xem.

Đặc biệt nên kích thích họ, yêu đương nồng nhiệt vào.

Trên giường mà chỉ đơ ra như khúc gỗ, chỉ hưởng thụ thì lâu dần đối phương sẽ chán.

Khi được anh ấy hôn hay kích thích cậu có thấy h@m muốn của mình hừng hực không?

Diệu Đình ngơ ngác gật đầu cái rụp.
- Vậy thì anh ấy cũng thế.

Bà cô của tôi ơi, trên giường mà làm gái ngoan thì bà xây miếu thờ mà ở đừng có quan hệ tình dục nữa.

Cố lên nhé! Cần gì tớ sẽ dạy cậu.
Diệu Đình đơ người một hồi, nhìn bạn mình rồi lại nghĩ đến Trí Thành mà đỏ mặt.

Đúng lúc ấy, điện thoại gọi đến là anh khiến cô giật mình như kẻ trộm.
- Thiêng dã man, nàng vừa nhắc thì chàng đã gọi.
Diệu Đình ra hiệu cho Amanda ra khỏi phòng nhưng cô gái đó nhất định cứ bám dính lấy đòi hóng.

Diệu Đình đứng dậy, đẩy bạn ra khỏi phòng đóng cửa lại mới nghe máy:
- Em nghe anh ơi!
- Em ăn chưa? Bây giờ anh qua đưa em đi ăn nhé!
- Anh bảo hôm nay sẽ bận lắm cơ mà, đã xong việc rồi sao?
- Không, anh nhớ em quá nên qua gặp ăn trưa cùng, tranh thủ gặp em một lát rồi về làm việc.

Bây giờ là giờ nghỉ trưa mà?
Nghe anh nói, tim Diệu Đình cứ như muốn nhảy ra ngoài mà reo vang.
- Vâng, vậy anh qua viện nhé!
Diệu Đình tắt điện thoại, mỉm cười hạnh phúc một mình.

Ngồi trên ghế, cứ xoay đi xoay lại, bật cười nhìn vào tấm ảnh của cả hai.
Căn giờ anh đến, Diệu Đình chạy vèo xuống cổng bệnh viện đón.

Trí Thành đỗ xe vào làn, xuống đến nơi, khoác vai cô âu yếm:
- Bác sỹ xuống tận đây đón người yêu có hơi quá không nhỉ?
- Em đón anh đâu, tiện xuống có việc nên ra đây thôi.
- Ừ vậy coi như không chủ đích đón mà vô tình đón nhỉ?
Diệu Đình khoác tay anh đi vào trong.

Amanda vừa nhìn thấy đã chạy vèo lại:
- Ăn trưa cùng được không? Tớ tìm cậu nãy giờ đấy.
- Cậu không cho tớ tự do được à?
- Không được, tớ đang ghen với anh Thành của cậu đây.

Tự dưng nẫng mất cậu của tớ.
Trí Thành mỉm cười:
- Hôm nào rảnh, cô rủ cả bạn trai đi, chúng ta đi ăn tối cùng nhau nhé!
- Ok đặc vụ.

Bữa trưa hôm nay tôi mời nhé!
- Mời cơm bệnh viện ư? Thật là có lòng quá!
Cả ba phá lên cười, bước vào căng tin, khá nhiều con mắt đổ lên người đàn ông đi bên cạnh Diệu Đình.

Hôm nay anh còn mặc cả quân phục nữa nên có hơi nổi bật:
- Lần sau cậu không nên đưa anh ấy đến chỗ đông người như này, đãi mắt người khác lắm.
Diệu Đình giơ tay che mặt Trí Thành đi, yêu cầu anh ra bàn ở góc ngồi đợi hai người lấy đồ:
- Anh ra kia ngồi, lần sau thì mặc thường phục đi nhé!
- Tại anh từ cơ quan đến, giờ nghỉ trưa rất nhanh còn thay đồ nữa thì chẳng còn thời gian cạnh em nữa.
Diệu Đình liếc xéo anh, kéo Amanda đi lấy đồ ăn, nhìn những ánh mắt của phụ nữ nhìn Trí Thành lại thấy khó chịu.
- Hai người cho tôi ăn chung với.

Bác sỹ khoa thần kinh đến bên cạnh rủ rê.

Amanda thẳng thừng từ chối:
- Hôm nay chúng tôi có khách rồi.
Vị bác sỹ nọ mặt nghệt ra vô cùng khó hiểu nhưng khi nhìn thấy người đang ngồi trên bàn phía cuối phòng đã chợt hiểu ra:
- Sao anh ta cứ ở đây mãi thế? Đi đâu cũng gặp là sao?
Diệu Đình lạnh lùng lên tiếng:
- Anh ấy là người yêu tôi thì sao lại không được ở đây?
- Cô không nên yêu một đặc vụ đâu, anh ta chẳng có gì thú vị hơn một bác sỹ cả.
Amanda quay ra bật cười:
- Anh nghĩ mình thú vị sao? Nếu cho chọn giữa ế và anh thì tôi sẽ chọn đáp án 1 đấy.
Diệu Đình lấy xong đồ ăn đi về phía Trí Thành, anh ghé vai cô hỏi thăm:
- Vị bác sỹ kia thích người yêu anh hả?
- Em không biết, sao anh không hỏi anh ta?
- Vậy để anh đi hỏi, nếu đúng sẽ cảnh cáo luôn nhé! Cấm bén mảng lại gần người yêu anh nếu không thì biết hậu quả đấy.
Diệu Đình kéo tay anh ngồi xuống.
- Thôi, anh ngồi im đây cho em nhờ.

Cả nhà ăn nhìn anh còn chưa đủ sao mà còn gây thêm chú ý nữa.

Em không thích anh ta đâu.
Đặt đồ ăn đến trước mặt Trí Thành xong thì Amanda cũng mang đồ ăn về tới nơi.

Cô lẩm bẩm chửi thề:
- Anh ta nghĩ gia thế giàu có sẽ được cậu để mắt sao mà kênh kiệu thế?
- Dù sao thì anh ta cũng là lựa chọn của nhiều cô gái đấy chứ? Chẳng qua không phải gu của mình thôi.
Amanda ghé tai cô thì thầm:
- Gu của cậu cũng là của nhiều người đấy.
- Hai người không nên thì thầm to nhỏ để nói xấu người khác đâu, đặc biệt là nói về người đang có mặt ở đây.
Diệu Đình huých vào hông anh nhắc nhở:
- Không có tật sao anh phải giật mình, ăn nhanh còn về làm việc, không phải anh rất bận sao?
- Tuân lệnh bà xã.
- Anh bắt đầu linh tinh rồi đấy.
Trí Thành mỉm cười âu yếm, bỏ đồ ăn cho Diệu Đình xong mới bắt đầu ăn.
Amanda than thở:
- Hai người có cần làm người khác chết chìm vì ghen tị không vậy?
- Ăn đi, ngồi đấy mà nói linh tinh.

Sau bữa ăn, Trí Thành vẫn cố nán lại mặc cho Diệu Đình đuổi về làm việc.
- Anh chỉ ở lại một lát nữa thôi...năm phút đủ để uống nước.
- Nhớ là năm phút thôi đấy, anh ngồi đi em đi lấy cafe.
- Anh không muốn uống.
Diệu Đình trợn mắt, nhìn anh nổi xung:
- Vậy thì anh về đi cho em làm việc.

Sắp đến giờ em khám cho bệnh nhân rồi.
- Nhưng anh không muốn về, hay chiều nay xin nghỉ ở đây xem em làm việc nhé!
Diệu Đình nhìn anh trân trân, ngồi vào lòng anh thí:
- Về làm việc đi, tối gặp nhau mà, đặc vụ của chúng ta đang bị tình cảm chi phối nhiều quá rồi đấy.
Anh ôm ghì lấy Diệu Đình, dụi mặt vào ngực cô một cách thoải mái:
- Vậy cho anh ôm vài phút sẽ đi.

Tối nay mấy giờ em về?
Diệu Đình quàng tay ôm anh, tay mân mê nghịch những sợi tóc ngắn ngủn:
- Xong ca trực là 11h, chúng ta sẽ đến quán ăn Việt lần trước ăn, em sẽ gọi điện cho cô ấy trước được chứ?
- Ừ, ăn gì cũng được, anh còn tranh thủ thưởng thức thứ khác hấp dẫn hơn là ăn tối.
Diệu Đình biết bị anh trêu đùa thì đẩy mặt anh lên, xoa xoa má anh đỏ ửng:
- Càng lúc anh càng nhây đấy.

Thôi về đi cho em làm việc.
Trí Thành rướn người hôn lên môi cô mới đứng dậy.
- Anh về đây, tối anh mà qua muộn cũng phải đợi đấy, không được rời khỏi bệnh viện khi chưa có anh đón, nhớ đấy.
- Em biết rồi, anh về đi.

Trí Thành đành tạm biệt Diệu Đình, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Ba chiếc xe đi vào trong bệnh viện, họ định mở cửa xe đi xuống thì một người lên tiếng:
- Có đặc vụ FBI ở đây, vào trong kiểm tra đi trước khi đưa đại ca xuống..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.