Lời Hứa Của Giản Trì

Chương 27: Vở kịch nhân sinh




Editor: June_duahau

So với màn đối thoại có chút nặng nề của Cốc Trì và Kỳ Dược Minh, trọng tâm cuộc nói chuyện giữa Giản Nặc và Tân Duệ cũng không nhẹ nhàng gì.

"Tân Duệ, cô có thể giúp tôi tìm hiểu một chút vụ án di chúc của nhà họ Cốc bốn năm trước là như thế nào không?" Giản Nặc thu lại ý cười nhàn nhạt trên gương mặt, lộ ra vài phần nghiêm túc, khiến cho Tân Duệ bất giác nhớ đến sự sắc bén của cô ấy ở trên tòa.

"Cốc Trì định kháng án sao? Sao tôi không nghe thấy Nhược Minh nói gì?" Tân Duệ ngạc nhiên.

"Không phải. Tôi phải đeo bám rất lâu anh ấy mới đồng ý xin rút hồ sơ gốc ra. Nhưng cô cũng biết trình tự công việc rất phức tạp cần mất một khoảng thời gian, tôi nghĩ nếu nhờ quan hệ có thể biết sớm một chút." Giản Nặc không đoán ra lí do vì sao Cốc Trì tình nguyện mua lại Trúc Hải cũng không định lật lại bản án này, cô tin tưởng rằng pháp luật có thể bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mỗi người, cô cảm thấy nhất định phải thông qua luật pháp để buộc Nguyên Nghị phải trả lại tất cả những gì vốn thuộc về nhà họ Cốc. Mặt khác cô thực sự lo lắng, sợ Cốc Trì sẽ tìm cách nào đó để trả thù Nguyên Nghị, cô không muốn anh xảy ra nguy hiểm gì.

"Trước khi Cốc Trì về nước tôi và Nhược Minh cũng có nói về việc này, hình như Cốc Trì vốn không muốn kháng án." Biến cố năm ấy của nhà họ Cốc, Tân Duệ cũng không biết được nội tình, cô cũng từng hỏi qua Kỳ Dược Minh, nhưng anh rõ ràng không muốn nói nhiều về chuyện này, chỉ nói tự Cốc Trì có tính toán riêng của mình, thân là bạn bè, bọn họ chỉ cần ra mặt đúng thời điểm hỗ trợ là tốt rồi, những cái khác, không cần phải hỏi nhiều, càng không cần nhiều lời.

"Tôi biết Thiệu Nghị lúc anh ta còn học đại học, nghe ba tôi nói quan hệ giữa ba mẹ anh ta không được tốt lắm, anh ta vẫn luôn sống trong kí túc của trường, sau này thì ra nước ngoài một thời gian, ước chừng khoảng hơn một năm, sau đó trở về, đoán chừng chắc là tiếp nhận Trúc Hải. Mà tôi cũng không biết vì sao anh ta lại không màng đến vi phạm pháp luật chiếm đoạt tài sản nhà người khác, cũng sẽ không vô duyên vô cớ làm ra việc đó, nhất định là có nguyên do." Khiến cho người ta không thể không nghĩ đến biến cố khác, Giản Nặc đã suy nghĩ rất nhiều giả thuyết nhưng vẫn không tài nào xâu chuỗi tất cả những sự kiện đó lại một cách hợp lí, cô thậm chí có đoán rằng Nguyên Nghị vốn không phải do ba anh ta sinh ra, mới dẫn đến việc ba anh ta vừa qua đời đã liền sửa tên sang họ mẹ, như thế chẳng lẽ anh ta là người nhà họ Cốc sao? Rốt cuộc có quan hệ gì với ba Cốc Trì? Tới đây, Giản Nặc không dám suy nghĩ tiếp nữa, càng nghĩ càng cảm thấy sự tình quá mức rối rắm, đương nhiên cô cũng không dám hỏi thẳng Cốc Trì, sợ chạm đến nỗi đau chôn sâu trong lòng anh.

Tân Duệ vốn cũng rất hiếu kỳ với vụ án này, bây giờ biết được Giản Nặc và Nguyên Nghị lại quen biết nhau từ trước khiến cho cô không khỏi cảm thấy hứng thú, thêm nữa trong việc này Kỳ Dược Minh chắc chắn đứng về phía Cốc Trì, vì thế cô liền thủ thỉ với Giản Nặc: "Chờ tôi đi tìm hiểu chút thông tin rồi sẽ nói lại với cô sau."

Nhận được sự đồng ý của Tân Duệ, Giản Nặc nghịch ngợm nháy nháy mắt: "Trước tiên đừng để cho Minh Minh nhà cô biết được, miễn cho Cốc Trì lại nói tôi."

Nghe thấy cô gọi Kỳ Dược Minh là Minh Minh, Tân Duệ liền bật cười, giơ tay ra dấu OK, "Đây là bí mật của hai chúng ta, kiên quyết không để cho Trì Trì biết."

Hai cô gái tuổi tác xấp xỉ nhau cứ như vậy đạt thành nhận thức chung, quyết định trước tiên cứ âm thầm tìm hiểu tình tiết vụ án trước, sau đó lại thương lượng đối sách tiếp theo. Chỉ có điều, không ai nghĩ tới trong lúc Tân Duệ còn đang bận rộn ngược xuôi vì Giản Nặc, lại có người giành trước một bước biết được chuyện năm đó, mà sự thật đủ để khiến cho Giản Nặc sụp đổ.

Chuyện vụ án tạm thời dừng ở đây, lúc hai cô trở lại phòng riêng, Cốc Trì và Kỳ Dược Minh cũng đồng thời đình chỉ đề tài về Nguyên Nghị và Tiếu Bằng, hai người đàn ông vô cùng hứng trí mà chúc rượu nhau. Giản Nặc và Tân Duệ thấy tâm trạng bọn họ dâng cao như vậy, rất hiểu chuyện mà không ngăn cản, chỉ âm thầm ngồi bên chăm sóc, thi thoảng gắp thức ăn cho bọn họ, miễn đừng có say đến bất tỉnh là được rồi. Ăn cơm tối xong, bốn người lại ở lại Câu Lạc Bộ trên nước của Trúc Hải hóng mát một lát, sau đó mới vui vẻ kết thúc màn hội ngộ này.

Lúc chỉ còn lại hai người bọn họ, Giản Nặc vô cùng thân thiết kéo cánh tay Cốc Trì tản bộ trong rừng trúc.

"Cái giá 1 tỷ hai nghìn vạn không phải quá cao sao, em nào có dễ bị chiều hư như vậy hả?" Giản Nặc đã biết chuyện anh vì cô bị thương mà cùng liên thủ với Đan Thục Khê đâm sau lưng nhà Tiêu một đao.

Cốc Trì lơ đễnh cong môi cười, dang tay ôm chầm lấy bờ vai cô, một lúc sau mới lên tiếng: "Bao năm qua, anh chưa làm được gì cho em cả, nếu lúc này trơ mắt nhìn em bị người ta bắt nạt mà vẫn thờ ơ, vậy cũng quá úy khuất cho em rồi." Có thể là nói hơi quá, nhưng nghĩ đến Tiếu Bằng không coi ai ra gì, dù bất luận thế nào Cốc Trì cũng không cho phép kẻ nào bắt nạt cô gái của anh.

Giản Nặc nghe xong cảm thấy chóp mũi cay xè. Cô không hề oán trách anh, nhưng anh vẫn còn canh cánh trong lòng 4 năm không từ mà biệt đó. Yêu thương dành cho anh cuối cùng cũng được đáp lại, bất luận là tình cảm hay trái tim cô, đã hoàn toàn chìm đắm trong biển tình rồi!!!

"Nhưng mà em chỉ bị trẹo chân một chút, cũng không thể hoàn toàn trách hắn ta, chủ yếu là em không quen mang giày cao gót, cho nên cũng không bị uất ức gì. Hơn nữa Ôn Nhu cũng không chịu thiệt thòi gì."

Giản Nặc bản tính thiện lương, cho dù bản thân là người bị hại, cô cũng không muốn nghĩ xấu cho người khác, ít nhất là theo ý cô, trên thê giới này trong lòng mỗi người đều có một mặt tốt. Một Giản Nặc như thế, vậy mà về sau trong một lần thẩm vấn trên tòa đã để lại một màn vô cùng cảm động. Trong lúc mọi người vì cô mà đồng cảm đến rơi lệ, cô lại lựa chọn mỉm cười. Khoảnh khắc đó, cả Cốc Trì và Lạc Nghệ Hằng đều đỏ mắt. Bởi vì trong tâm khảm bọn họ đều khắc sâu hình ảnh mỉm cười của cô gái nhỏ thanh thuần mà quật cường kia.

"Nếu hắn ta thực sự có ý đó anh cũng sẽ không dễ dàng buông tha như vậy." Hơi dừng lại một chút, anh vây cô trước ngực mình, Cốc Trì hôn lên trán cô.

Cánh tay mảnh khảnh mềm mại cũng luồn vào bên trong áo anh, vòng tay ôm lấy vòng eo rắn chắc ấy, Giản Nặc cảm động đến nghẹn ngào: "Em sẽ tự mình chăm sóc bản thân thật tốt, anh đừng lo lắng." Anh đã quá khẩn trương rồi, cái loại cảm giác được người mình yêu thương quý trọng này khiến cho trái tim Giản Nặc tràn ngập ấm áp cùng ngọt ngào. Một người đàn ông như vậy, một Cốc Trì như vậy, làm sao cô có thể không yêu không thương cho được?!

Cốc Trì siết chặt vòng tay ôm cô hơn: "Về nhà thôi, cẩn thận không bị nhiễm lạnh!" So với những người con gái khác, Giản Nặc cũng xem như là thích vận động, tố chất thân thể cũng coi như chấp nhận được, nhưng anh luôn cảm thấy thân thể này nhỏ nhắn mảnh mai quá mức, khiến anh đau lòng không thôi.

Giản Nặc thuận miệng "ừ" một tiếng, rồi từ từ nhắm hai mắt lại, vùi sâu đầu vào trước ngực anh không chịu nhúc nhích. Cốc Trì xoa xoa đầu cô, cong môi cười, để mặc cô tùy ý, lẳng lặng ôm cô đứng dưới khóm trúc.

Tình cờ có nhân viên làm việc đi qua nơi này, nhìn thấy ông chủ cùng một cô gái trông như luật sư Giản đang đứng ôm nhau ở đó, trong lúc người đó không biết lên lễ phép lên tiếng chào hỏi một cái hay là làm bộ như không nhìn thấy gì cứ thế đi ngang qua, liền nhìn thấy gương mặt mang ý cười của Cốc Trì nhìn qua, vì thế người đó cũng mỉm cười, sau đó cúi đầu vội vàng bước nhanh chân rời đi, rất sợ làm quấy nhiễu đến chuyện tốt của ông chủ.

Nửa giờ sau, Cốc Trì mới cõng Giản Nặc trở về nhà. Cô gái nhỏ buồn ngủ nên vừa đặt xuống giường liền dính chặt lấy không chịu động, anh dỗ dành nửa ngày cô mới chịu ngoan ngoãn thay quần áo ngủ. Lúc anh nằm xuống, Giản Nặc đã bọc chăn ngủ ngon lành, dáng vẻ điềm tĩnh mà nhu thuận. Anh biết tối hôm qua cô mệt muốn chết rồi, Cốc Trì sủng ái hôn lên gương mặt trẻ con củ cô, cũng không sợ cô tỉnh lại mà kéo cô ôm vào trong ngực, ngủ thật say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.