Lốc Xoáy

Chương 10: Làm Phiền






Mặc dù chuyện này rất kỳ quái, cách giải quyết cũng rất kỳ quái, nhưng Bạch Lộ cũng không tốn quá nhiều thời gian để suy nghĩ về nó, bởi vì hiện tại vẫn còn một việc quan trọng hơn, đó là cậu em trai Tiểu Thiên sắp thi đại học.

kỳ thi tuyển sinh đại học.

Mà tâm trạng của cô, cùng với các bậc phụ huynh trong kì thi đại học đều giống nhau, vừa mong đợi vừa lo lắng, nói cuộc sống hàng ngày của cô khó ăn khó ngủ cũng không quá.Cuối tháng 7 tiểu Thiên gọi điện thoại tới, giọng có chút uể oải, “Chị à, Thanh Hoa thật không dễ chơi." Không chờ cô mở miệng an ủi, hắn lại hưng phấn tuyên bố: "Em muốn đi tìm chị.""Còn rất may, em đậu đại học Hải Dương.""Em tính toán hiện sẽ đi, làm quen môi trường trước, thuận tiện đi kiếm việc làm trang trải sinh hoạt phí."Sau khi em trai được thỏa sức tưởng tượng nói xong, Bạch Lộ trong lòng rất vui vẻ, nhưng cũng có một nỗi lo không thể giải thích quanh quẩn trong lòng.Buông điện thoại xuống, cô im lặng hồi lâu, trong đầu hồi tưởng những chuyện đã xảy ra nửa năm qua, cứ như vậy, cô càng không thể rời khỏi nơi này.Chỉ mong rằng, những chuyện đó thật sự qua đi.Đột nhiên trong đầu xuất hiện một khuôn mặt, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt thâm trầm, chóp mũi phảng phất mùi rượu nhàn nhạt....Bạch Lộ lấy lại tinh thần, thì ra cô đang đứng trước kệ để rượu, trước mắt là từng dãy Ngũ Lương Dịch rượu Phần Lão Diếu, cô tùy tiện cầm lấy một chai, ngửi ngửi, không phải mùi này.Bất giác nhớ lại khoảng khắc ngắn ngủ trong lòng người đàn ông kia.

Lúc đó thật sự là đau đến bị điên rồi, người kia bắt lại liền không tránh đi, cứ như vậy đem cánh tay cô bẻ trở lại, làm cô chật vật không chịu nổi vừa xấu hổ vừa bất lực, túm rơm cứu mạng đi khắp nơi.Mà hình ảnh kia mỗi lần hồi tưởng lại đều thiếu chân thực.

Không thể tưởng tượng được cô lại có thể ở gần một người đàn ông suýt chút dìm chết mình, lại còn ôm nhau.

Chính là, ở một khoảnh khắc nào đó, cánh tay và lồng ngực của anh dựng lên như một thế giới, khiến cô cảm thấy an toàn ...Bạch Lộ vội vàng lắc đầu ngăn cản dòng suy nghĩ của mình.

Tất cả những ký ức liên quan đến người đó đều tồi tệ.

Đều là đau khổ, chật vật, xui xẻo cùng tai nạn.Giây lát lại nghĩ đến một khuôn mặt khác, tràn đầy tinh thần phấn chấn, phảng phất giọng nói trong trẻo vang vọng bên tai.


Như mặt trời, như đại dương xanh.Từ khi gặp anh, lại có thêm một lý do để cô ở lại thành phố này.Nghĩ đến đây, Bạch Lộ đình chỉ một chút, vẫn là nghĩ đến hiện thực đi.

Em trai cô nói muốn đến đây, đầu tiên cần phải giải quyết vấn đề chỗ ở.Tục ngữ nói, xe đến trước núi ắt có đường.

Nghe nói cô muốn thuê nhà, Đại Hùng vỗ ngực nói chuyện này để cho anh.

Ngày hôm sau, cô liền thu dọn toàn bộ đồ đạc chuyển đến nhà mới, căn hộ một phòng nằm ở vị trí khá tốt.

Đại Hùng nói đây là căn hộ không dùng tới của một người bạn, coi như giúp xem phòng ở, tiền thuê nhà chỉ lấy tượng trưng.Bạch Lộ thụ sủng nhược kinh, tò mò chạy tới nhìn ban công nhỏ, Đại Hùng và Tiểu Tĩnh trao đổi ánh mắt một cái.

Chiếc bánh từ trên trời rớt xuống cũng không phải chuyện dễ gặp, thật ra đây chính là báo đáp cô chuyện lần trước.Một tuần sau, Bạch Lộ ra ga tàu hỏa đón Tiểu Thiên.Sau bữa ăn, Đại Hùng lái xe chở bọn họ đi ngắm biển.Đối với người chưa từng rời quê đi xa như Tiểu Thiên mà nói, biển thật sự rất lạ lẫm.

Trên đường trở về, Tiểu Thiên thở dài xúc động: "Nơi này đẹp quá.

Chờ em có năng lực, nhất định phải đưa bố mẹ và chị cả tới đây chơi." Sau đó hắn khát khao nói: "Có thể mua được một căn nhà cạnh bờ biển liền càng tốt."Lúc nãy bọn họ đi dọc bãi biển, nhìn thấy xa xa có những căn biệt thự độc đáo, đẹp như tranh vẽ, Tiểu Thiên cảm khái nói, người sống ở đây mỗi ngày đều có thể nhìn thấy biển, thật hạnh phúc.Bạch Lộ nghĩ, có thể mang ba mẹ tới đây chơi mấy ngày thì thật tốt.

Lúc này cô căn bản không tưởng tượng được, sau này cô sẽ thực sự sống trong một căn biệt thự rộng lớn vậy.Nhân sinh, chính là như vậy, vô vàn khả năng có thể xảy ra, tốt, xấu khó mà xác định.Dự án cao ốc Thế Mậu do Trình Úc tự mình chủ trì.

Hắn theo học chuyên ngành thiết kế kiến trúc tại một trường đại học.

Sở dĩ công trình này nhất định phải có được, một phần là vì lợi ích của công ty, mà phần còn lại là vì hiện thực hóa mong muốn của bản thân hắn,để lại một dấu ấn mang tính biểu tượng và không thể phai mờ tại thành phố này.Vì lý do này, hắn tham gia vô số bữa tiệc xã giao, thường xuyên cùng tổ thành viên hạng mục thảo luận chi tiết vấn đề đến đêm khuya.

Hôm nay trở về hơi sớm một chút, vừa bước vào cửa, liền ngửi thấy một mùi hương xa lạ.

Nhìn xuống, có một đôi giày cao gót buộc dây màu đen ở cửa.

Hắn cau mày, đổi giày đi vào, xuyên qua phòng khách, mở cửa phòng ngủ, chân mày lúc này nhíu càng chặt.

.Trên giường có một cô gái đang nằm, tóc đen như thác nước rủ xuống che nửa gương mặt, trên người mặc váy ngủ tơ tằm màu đen hơi mỏng, thân thể trắng tuyết mềm mại như ẩn như hiện, toát ra hơi thở thanh xuân không ngăn cản nổi.

thấp thoáng thân ảnh trắng như tuyết, toát ra hơi thở thanh xuân không gì cản nổi.


Nhìn thấy hắn, cô gái sửng sốt, chân trần xuống giường đi tới, thanh âm cung kính nói: "Ngài đã trở lại?"Hắn mặt vô cảm nói: "Ai đưa cô tới?"Cô gái dường như giật mình, run rẩy trả lời: "Là Đồng ca."Biết ngay là hắn, Trình Úc liền nhấc điện thoại gọi: "Chuyện này là sao?"Bên kia cười hì hì nói: "Lão đại, đây là tâm ý của em, anh liền vui lòng nhận a.

La tiểu thư anh không chịu chạm vào vì sợ phiền toái, người này thì tuyệt đối không có việc gì, hơn nữa còn rất sạch sẽ."Hắn ta giễu cợt: “Cậu chuyển nghề làm ma cô từ khi nào vậy?"Còn không phải vì thân thể anh suy xét sao? Lúc nào cũng vậy thật không khoa học..."Trình Úc nghiến răng cúp điện thoại, quay đầu đối diện với đôi mắt của cô gái, con ngươi đen láy, đôi mắt nhướng lên, khuôn mặt to bằng bàn tay, cằm nhọn hoắt, cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.

Hắn hơi trầm ngâm, bước lên sô pha, cởi áo khoác đặt sang một bên rồi ngồi xuống.Cô gái dường như là được ngầm đồng ý, đi theo, ngoan ngoãn quỳ xuống thảm dưới chân anh, ngẩng đầu lên, đôi mắt như ầng ậng nước, nhu nhược động lòng người, mang theo một chút dụ hoặc như có như không.Trình Úc nới lỏng cà vạt, không vui hỏi: "Cô muốn gì?"Cô gái hai má ửng hồng một chút, nhẹ giọng hỏi: "Ngài nghĩ muốn cái gì?"Trình Úc không lên tiếng, chỉ nhìn cô, ý vị không rõ.Sự im lặng kéo dài khiến không khí căng thẳng như dây cung, làm những người khí thế mỏng manh ngăn cản không được.

Cô gái thầm hít một hơi, đưa tay ra rồi run rẩy trèo lên khóa thắt lưng của hắn, nhưng không tháo ra mà dán vào lớp vải trượt xuống.Cô có một đôi tay đẹp, rất thích hợp để chơi dương cầm, đương nhiên, cũng thích hợp để làm chuyện này.

Trượt đến một chỗ, nhẹ nhàng bao lại, sau đó lực đạo mềm mại nhẹ nhàng mát xa, đồng thời ngẩng đầu lên, trong ánh mắt vừa rồi còn ngây thơ khẩn trương, lúc này càng thêm mê hoặc, từng đợt sóng chảy, giống như một con mèo.Trình Úc cảm thấy hoa mắt, phẳng phất như thấy được hai khuôn mặt chồng lên nhau, đầu dây thần kinh bỗng chốc run lên.

Tuy nhiên, cảm giác mất mát kia chỉ thoáng qua, lại nhìn kỹ, vẫn là mèo con quyến rũ.

Hắn nghe thấy thanh âm mình có chút hoảng hốt hỏi: "Cô tên gì?"Môi anh đào khẽ mở, "Nguyệt Nguyệt".

Sau đó cô cúi đầu, dùng môi thay thế tay, hôn lên.-----Tiểu Thiên là người thuộc phái hành động, ngày hôm sau liền ra ngoài tìm việc làm.

Nhờ vào việc học tại một trường đại học danh tiếng cùng việc thông thạo trong giảng dạy, hắn dễ dàng tìm được một công việc gia sư bán thời gian trong một trường luyện thi cùng ngày hôm đó.Đi làm được một tuần, sau khi nhận được phần tiền lương đầu tiên, hắn liền đến một cửa hàng quần áo ở nội thành, mua về một chiếc váy màu xanh ngọc.

Bạch Lộ nhận được phần quà đắt tiền này, khiếp sợ cảm động rất nhiều, sau lại oán trách hắn tiêu xài phung phí.

Tiểu Thiên không để bụng nói, dù sao dạy toán lý hóa ở cao tam kiếm được rất nhiều tiền, dạy vài ngày liền có thể kiếm tiền trở lại.

Ngược lại chị hắn đang ở tuổi này, nên thường xuyên mặc quần áo đẹp.Thời gian này Tô Triệt gọi điện thoại đến hai lần, nghe nói em trai cô đến, nói nhất định phải mời cậu ăn cơm.

Kết quả mỗi lần hẹn gặp đều bởi vì có nhiệm vụ đột ngột mà phải hủy bỏ.

Thẳng tới khi Tiểu Thiên khai giảng, kết thúc khóa huấn luyện quân sự, lời hứa của Tô Triệt mới được thực hiện.Nhoáng cái hai ba tháng không gặp, Tô Triệt thay đổi rất nhiều, da đen đi một chút, ánh mắt cũng sắc sảo hơn, giống như tùy tiện đảo mắt qua một đám người liền có thể lôi ra một người xấu.Tiểu Thiên rất tò mò về nghề nghiệp của hắn, hỏi đông hỏi tây, Tô Triệt kiên nhẫn trả lời, thỉnh thoảng kể một hai tình huống hài hước khi đang xử lý vụ án.

Nhìn hắn dáng vẻ phấn chấn cười sảng khoái, Bạch Lộ cảm thấy kỳ thật hắn cũng chẳng thay đổi gì, thật tốt.Giữa lúc Tô Triệt đi ra ngoài nghe điện thoại, Tiểu Thiên nói: "Chị ơi, anh trai này so với Đại Hùng tốt hơn nhiều.

Nếu anh ấy có thể làm anh rể em, em sẽ giơ hai tay hai chân ủng hộ." "Bạch Lộ vội vàng nhìn thoáng qua phương hướng cửa, thấp giọng khiển trách: "Em đang nói cái gì vậy? Đại Hùng đã có bạn gái.""Vậy Tô đại ca có không?""Cái này, chị cũng không biết.""Cái kia nếu có cũng không sao, trai chưa vợ gái chưa chồng đều có cơ hội." Tiểu Thiên nói như là chuyện đương nhiên."Đừng nói nữa," Bạch Lộ ánh mắt ảm đạm, "Căn bản không thể nào."Tiểu Thiên biết cô đang nghĩ gì, thu hồi ý cười nói: "Chị ơi, không cần dùng con mắt trần tục đánh giá chính mình.


Người thích chị đương nhiên sẽ thấy chị tốt."Bạch Lộ không trả lời, nghĩ thầm những quyển sách cậu đọc quá lý tưởng hóa.Lúc Tô Triệt quay lại, thấy hai chị em biểu tình quái dị, buồn cười hỏi: "Hai chị em đang nói chuyện gì, thần thần bí bí?"Tiểu Thiên nói: "Tô đại ca, em có thể hỏi anh một vấn dề không, anh có....."Bạch Lộ vừa nghe liền thấy không đúng, nhanh chóng ở dưới gầm bàn dẫm lên chân hắn một cái, Tiểu Thiên chưa nói xong câu liền a ui kêu lên.

Tô Triệt cầm đũa lên, hỏi: "Có cái gì?"Hiểu Thiên trợn tròn mắt, "Có từng giết ai chưa?"Tô triệt sửng sốt, sau đó nói: "Bây giờ thì không, tương lai chắc sẽ có.

Làm cảnh sát hình sự thì điều này là không thể tránh khỏi."Bạch Lộ lập tức lo lắng hỏi: "Như vậy không phải rất nguy hiểm sao?"Tô Triệt hờ hững cười, "Không sao, nghề này có tính chất như vậy, anh đã sớm chuẩn bị tinh thần từ ngày quyết định trở thành cảnh sát."Tiểu Thiên trộm nhìn chị mình một cái, liền bị cô trừng mắt trở về, đành phải ngoan ngoãn dùng bữa.Bạch Lộ trong lòng hoảng hốt, trong đầu phát lại những cảnh đánh nhau của mấy bộ phim cảnh sát đã xem, bất giác thay khuôn mặt tươi cười thờ ơ trước mặt thành khung cảnh khó lường của mưa đạn ...!Sau đó, liền bắt đầu ăn mà không biết mùi vị gì.Cơm nước xong xuôi, Tô Triệt đưa Tiểu Thiên trở lại trường học, sau đó đưa Bạch Lộ trờ lại phòng cho thuê.

Sau khi Tiểu Thiên bắt đầu đi học, Đại Hùng nói rằng người bạn của hắn tạm thời sẽ không sử dụng căn nhà này, cô liền tiếp tục ở lại xem như trông coi ngôi nhà.

Hắn còn nói ở đây có phong tục nhà lâu không có người ở thì không tốt.

Về phần tiền, cùng kẻ có tiền quá so đo cũng đối với bọn họ vũ nhục.Bạch Lộ cảm thấy trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi hai người ở cùng nhau, những lời nói đó giống với thời điểm giao thông tan tầm, tắc nghẽn.Một trận tí tách đánh vỡ sự yên tĩnh trong xe, hóa ra là trời mưa.

Nhìn cần gạt nước đong đưa qua lại trước mặt, Bạch Lộ thầm nghĩ trận mưa này lớn một chút, con đường này dài một chút thì tốt rồi.Nhưng dù con đường có dài bao nhiêu thì cũng có điểm kết thúc, huống chi con đường này cũng không hề dài.Tô Triệt không có ô, lấy áo đồng phục từ ghế sau đưa cho cô, "Mặc cái này vào, đừng để cảm lạnh."Bạch Lộ mặc bộ váy mới mua, cánh tay trần trụi lúc này thật lạnh.

Cô thoái thác nói không cần, Tô Triệt liền trêu ghẹo; "Bộ váy đẹp như vậy đừng làm hỏng.

Dù sao quần áo của tôi cũng bẩn, dính vài giọt mưa cũng không sao."Bạch Lộ không lay chuyển được hắn, đành phải ngoan ngoãn mặc nó vào.Trước khi đi, cô chần chừ một chút vẫn là nói ra: “Anh nhớ chú ý an toàn”.Tô Triệt nói: "Yên tâm đi, khi còn bé thầy bói nói rằng mạng anh rất lớn, mọi việc đều có thể gặp dữ hóa lành, cho nên mẹ anh mới đồng ý cho tôi làm cảnh sát."Hắn nói xong, nhếch miệng cười, đôi mắt sáng ngời, trông rất tự hào.

Không biết có phải thật hay không, nhưng dù sao Bạch Lộ cũng được trấn an không ít.Sau ngày hôm đó Tô Triệt lại bận lên, Bạch Lộ gọi điện thoại trả lại quần áo, người nọ nói trước cứ để ở nhà cô, tín hiệu bên kia không tốt, liền cúp máy sau vài câu nói.

.Bạch Lộ lấy chiếc áo cảnh phục đã giặt sạch sẽ gấp bỏ vào túi giấy, suy nghĩ một chút liền lấy ra, làm phẳng các vết gấp, dùng mắc áo treo vào tủ.

Bên cạnh là quần áo của cô, áo thun và áo sơ mi mùa hè nhiều màu, mà ở giữa mọc ra một chiếc áo cảnh sát sừng sững trông như cây tùng đứng giữa một bụi hoa.

Giống như chủ nhân của nó, vững trãi, ngay thẳng.Nghĩ tới lần trước đi ăn cơm hắn nói đùa, thích tôi mặc cảnh phục sao?Cô trong lòng lặng lẽ trả lời, Đúng vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.