Loạn Thế Giang Hồ

Chương 45: Là anh không xứng! ! !




Thệ Thủy Vô Trần gần đây trôi qua rất là phiền não.

Kể từ khi cầu hôn thất bại ngày đó, lại bắt đầu mọi chuyện không thuận.

Rõ ràng chỉ kém một bước ngắn như vậy! Nàng rõ ràng phải đáp ứng … Nhưng là cái nam nhân cao ngạo không ai bì nổi kia từ trên trời giáng xuống làm trò trước mặt hắn, đem nàng mang đi!

Hắn không có chút phương pháp xử lí nào ngăn lại!

Tỉ mỉ bày ra cầu hôn, hao hết tâm tư cho nghi thức hết thảy cũng trở thành trò khôi hài! Trận này nguyên là 1 bức tranh cầu hôn hoàn mỹ vạy mà kết trong trong nụ cười hả hê của người chơi khác Đại vũ nhục! Hắn là tuyệt đối sẽ không quên 1 màn sỉ nhục này!

Nhưng là hắn là không muốn hết hy vọng…

Hắn tin chắc khi chưa có được đáp án chính xác hắn vẫn là có cơ hội. Cho nên hắn mới nghĩ hết mọi phương pháp đem nàng hẹn ra ngoài, cố gắng vãn hồi…

Nhưng là tại sao hắn liên tiếp phát ra đi tin tức cũng vô âm tín chứ? Hỏi Hạ Đào Đào nha đầu kia cũng bắt đầu ấp úng, gần đây thậm chí thối lui ra khỏi Bang Thệ Thủy tránh né mình… Chẳng lẽ Khinh Hàn thật không muốn để ý tới hắn? Nàng hôm nay… Sẽ đến sao?

Trong Hạnh Hoa lâu, Thệ Thủy Vô Trần lộ ra vẻ đứng ngồi không yên thỉnh thoảng đứng lên, thỉnh thoảng ngồi xuống thần sắc vô cùng lo lắng, hắn nâng lên chén trà còn không đưa đến khóe miệng vừa lập tức để xuống. Trà thơm đã lạnh hắn nhưng một ngụm cũng không còn uống vào.

Tâm tình thiêu đốt hắn, không biết cử động của mình đã trở thành tiêu điểm của người chơi có trong Hạnh Hoa trong lâu.

Đang khi Thệ Thủy Vô Trần thứ nhiều lần lòng như lửa đốt ngồi xuống vừa đứng lên thì một người của bang Thệ Thủy bước dồn dập đi tới, cung kính bẩm báo nói:

“Bang chủ, Lạc Tuyết tới.”

“Thật sao?” Thệ Thủy Vô Trần vui mừng được từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, trên mặt không che dấu được kích động, hắn kiềm chế kích động trong lòng hướng ngoài cửa nhìn lại, quả nhiên thấy thân ảnh màu trắng ở cửa vào xuất hiện.

“Khinh Hàn…” Thệ Thủy Vô Trần nhanh chóng nghênh đón, nhưng nụ cười của hắn ở một giây sau hoàn toàn cứng tại khóe môi.

Đó là bởi vì…

“Dạ, em còn tưởng rằng anh sẽ không để cho em tới.” Một tiếng cười của nữ thanh thúy như chuông bạc truyền lọt vào trong tai trở thành châm chọc thế nào

“Bất quá, không phải là đến 1 mình…”

Tiếp theo là một giọng nam trầm ổn

“Có mấy lời vẫn là cùng nhau nói rõ ràng cho tốt.”

“Cũng đúng.”

… Xuất hiện ở cửa vào thân ảnh màu trắng không phải là một mà là…2 người.

Dạ Thanh Hàn!

Thệ Thủy Vô Trần trong lòng cả kinh, mặc dù trên mặt vẫn duy trì cười ôn hòa , nhưng ánh mắt đang đánh giá đối phương thủy chung không có nửa phần thiện ý. Cái người ngồi Chu Tước đem nàng mang đi, mang đến cho hắn vũ nhục lớn thế nào… Lại cũng tới!

Cạch cạch!

Bốn phía nhất thời vang lên một tiếng chiếc đũa rơi khỏi chén.

“Trời ạ! Ta có phải hay không hoa mắt? Dạ Thanh Hàn làm sao sẽ xuất hiện ở chỗ này?”

“Dạ Thanh Hàn, Lạc Tuyết Khinh Hàn, Thệ Thủy Vô Trần… Oa! Có trò hay để nhìn!”

” A! Kết quả không cần nhìn cũng có thể đoán được sao? Hai công tranh giành một thụ, cường công thắng!”



Hạnh Hoa lâu luôn luôn an nhàn giờ phút này thế nhưng loạn, mà mọi người ngoài kinh ngạc thì tầm mắt vội vàng quăng hướng trên người ba vị nhân vật chính kia

Bốn mắt nhìn nhau vốn hẳn nên đụng ra kịch liệt tia lửa nhưng là Dạ Thanh Hàn đáy mắt cũng là một mảnh lạnh lùng, hiển nhiên đối với Thệ Thủy Vô Trần chẳng thèm ngó tới.

Mặc dù trong lòng trăm vị sôi trào, Thệ Thủy Vô Trần vẫn rất có phong độ hướng Dạ Thanh Hàn mỉm cười:

“Không biết thì ra là đệ nhất cao thủ cũng tới, chiêu đãi chậm trễ, vốn cho là chỉ có 1 người Khinh Hàn…” Kia ý tứ rõ ràng là âm thầm châm chọc Dạ Thanh Hàn không mời mà tới, đặc biệt phá hư chuyện tốt của người khác.

“Ta chỉ theo phu nhân đi làm nhiệm vụ, nhận được tin cúa Thệ Thủy bang chủ vừa vặn đi ngang qua nơi đây cho nên ‘Cố ý’ đi vào hỏi thăm một tiếng.” Dạ Thanh Hàn không chút khách khí đáp lễ nói, hai tròng mắt khẽ nheo lại, xẹt qua ánh vẻ lạnh như băng.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cũng biết hắn tuyệt đối là một người thâm tàng bất lộ. Chẳng qua là không nghĩ tới hắn vì ép Khinh Hàn đáp ứng cầu hôn mà cả loại chiêu hèn hạ kia cũng nghĩ ra, mà hôm nay hắn lại càng không ngừng “Quấy rầy” Khinh Hàn… Cho nên lúc Khinh Hàn tự nói với mình là Thệ Thủy Vô Trần hẹn cô ấy nên hắn mới rất quyết đoán đồng ý cùng nàng cùng đi gặp. Đối với người như Thệ Thủy Vô Trần sớm đi đoạn tuyệt hậu hoạn thì tốt hơn.

Thệ Thủy Vô Trần nụ cười cứng tại khóe miệng, suýt nữa nghiến răng nghiến lợi. Quả nhiên là đối thủ khó dây dưa! Nói ba xạo dễ dàng đánh lui về… Nhưng hắn vẫn hết sức miễn cưỡng bảo trì nụ cười:

“Ồ? Dạ huynh đệ cùng Khinh Hàn sư muội tình cảm thật tốt …” Một giây sau hắn lời nói xoay chuyển cố ý kéo dài tiếng nói

“Nhưng là Dạ huynh đệ có biết hay không Khinh Hàn ở trên thực tế có bạn trai ?”

Nếu như hắn không có nhớ lầm, hắn từng tận mắt thấy Mộ Khinh Hàn cùng nhân vật phong vân Phong Kỳ Dạ ở cạnh nhau. Hơn nữa còn bị Phong Kỳ Dạ lời nói có thâm ý cảnh cáo hắn một lần… Mặc dù thực tế so với trong trò chơi phiền toái hơn, nhưng là địch nhân và thường thường chính là đối phó với địch nhân dùng địch nhân thật là công cụ quá tốt…

“Thì ra là ngươi còn nhớ rõ… Bất quá lần trước ta thật giống như đã nói qua Khinh Hàn sau này ta sẽ chiếu cố, không muốn phiền toái đến ngươi.” Dạ Thanh Hàn giọng nói lạnh nhạt, phảng phất cái trái bom Thệ Thủy Vô Trần ném ra nổ dưới nước nữa quá thường.

Nghĩ người khác một phen lại bị người khác phản kinh ngạc, Thệ Thủy Vô Trần chính là một ví dụ rõ ràng. Dạ Thanh Hàn một phen này làm hắn không thể tin trợn tròn cặp mắt, nói không ra lời:

“Ngươi…” Hắn chính là Phong Kỳ Dạ? Dạ Thanh Hàn chính là Phong Kỳ Dạ… Tại sao hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới điểm này… Hắn hoàn toàn thua sao? Không… Còn không…

Mộ Khinh Hàn ở một bên nhìn hai người mồ hôi lạnh đổ liên tục , nhưng hoàn toàn không nhúng vào . Thệ Thủy Vô Trần không phải là có lời gì nói với nàng sao? Làm sao thành cùng Dạ Thanh Hàn đối chọi gay gắt…

Thệ Thủy Vô Trần cũng hiển nhiên nghĩ tới điểm này, liền tranh thủ tầm mắt thay đổi đến trên người Mộ Khinh Hàn, một lần nữa mỉm cười:

“Ta có lời muốn cùng Khinh Hàn sư muội, không biết Phong sư huynh có thể hay không tránh xuống.”

Dạ Thanh Hàn hết sức nhạy cảm chú ý tới hắn đối với mình gọi đã thay đổi, nhưng vẫn không chịu: “Có lời gì cần phải tránh? Nói thẳng là được rồi.”

“Này…” Thệ Thủy Vô Trần bị làm khó! Hắn nhìn Mộ Khinh Hàn một cái, vừa nhìn Dạ Thanh Hàn một cái sắc mặt rất khó coi !

“Nếu không có nói, vậy chúng tôi cáo từ!” Dạ Thanh Hàn lạnh lùng cười một tiếng, kéo Mộ Khinh Hàn xoay người muốn đi.

“Đợi một chút!” Thệ Thủy Vô Trần bỗng dưng tỉnh ngộ , trong mắt hiện lên một tia gấp gáp hắn vội vàng mấy bước chạy đến trước mặt hai người ngăn cản đường đi của bọn họ

“Dạ Thanh Hàn, ta có lời muốn cùng ngươi nói.”

“Ngươi nói.” Dạ Thanh Hàn khó được khi nhẫn nại.

Thệ Thủy Vô Trần không sợ hãi chút nào chống lại ánh mắt lạnh của Dạ Thanh Hàn ngừng lại rồi nói:

“Xin tiếp nhận khiêu chiến quang minh chính đại một cuộc PK!”

Vừa mới dứt lời chung quanh lập tức vang lên một mảnh tiếng ồn ào, còn có người kích động hét rầm lên.

Ở trong Loạn thế PK cũng không ít cách nhưng cũng là ngầm tiến hành. Mặc dù “Quang minh chính đại” PK không giảm cấp bậc, nhưng là loại PK này liên quan đến thể diện vinh dự cho nên rất ít người chọn lựa làm như vậy. Cho nên bây giờ khó được có một cuộc PK thế này, và có đệ nhất cao thủ tham dự mọi người làm sao có thể không kích động?

Dạ Thanh Hàn mặt không chút thay đổi

“Tại sao ?”

Thệ Thủy Vô Trần ánh mắt rùng mình, lần đầu tiên thu hồi nụ cười dối trá:

“Ta thích Khinh Hàn! Ta muốn với ngươi cạnh tranh! Cho nên người thua vĩnh viễn không được đến gần Khinh Hàn!”

Đối mặt với Thệ Thủy Vô Trần tuyên chiến, Dạ Thanh Hàn dưới khóe miệng dâng lên một tia cười khinh miệt, trong mắt lại càng không che dấu chút châm chọc nào. Hắn cũng không có đồng ý hoặc cự tuyệt, chẳng qua là nhàn nhạt nói mấy chữ:

“Ngươi – không – xứng!”

“Ngươi …” Thệ Thủy Vô Trần bị Dạ Thanh Hàn cuồng vọng nói hắn cắn răng cố gắng trấn định hỏi

“Tại sao?”

Dạ Thanh Hàn lãnh cười ra tiếng: “Từ khi ngươi nói ra lời vừa rồi thì ngươi cũng không có tư cách này .”

“Ngươi đem Khinh Hàn là cái gì? Vật phẩm sao? Nói thì sẽ cho sao? Khinh Hàn là người, cô ấy có quyết định của mình, cũng không phải một câu nói tùy tiện của ngươi có thể !” Dạ Thanh Hàn nhìn chăm chú vào mắt Thệ Thủy Vô Trần nổi lên hàn ý, giọng nói mặc dù bình thản nhưng khắp nơi đâm điểm yếu của đối phương

“Cho nên… Loại người như ngươi, căn bản không xứng với Khinh Hàn!”

“Ta…” Bị lời nói sắc bén không cho lối thoát làm cho Thệ Thủy Vô Trần không thể nào phản bác! Sắc mặt của hắn một trận hồng một trận xanh, cũng khó mà duy trì nụ cười ôn hòa mà lộ ra vẻ dữ tợn.

Chung quanh đột nhiên bộc phát ra một trận vỗ tay ào ào, càng làm cho Thệ Thủy Vô Trần không đất dung thân!

Ở nơi này trong tiếng động lớn, tiếng ồn ào Mộ Khinh Hàn trong lòng đột nhiên dâng lên cảm động, nhưng còn chưa tới kịp nói chuyện, đã bị Dạ Thanh Hàn lôi kéo hướng ngoài cửa đi:

“Khinh Hàn, chúng ta đi!”

“Hả?”

Nhìn hai người biến mất ở cửa Hạnh Hoa lâu, Thệ Thủy Vô Trần sắc mặt trắng bệch, hai tay từ từ siết thành quả đấm, ở trong lòng hắn lửa giận sôi trào, hồi lâu không có xuất hiện hệ thống thông báo vang lên!

[Hệ thống]: Chúc mừng người chơi Liễu Tinh Ly thành công thành lập Hoa Hạ đầu tiên là “Lưu Tinh thành”, phần thưởng danh vọng + 3000, Danh hiệu thành chủ đệ nhất. Bởi vì là người chơi thứ nhất xây thành, hệ thống có phần thưởng đặc biệt cho người chơi có thể lấy bất cứ thứ gì có trong tòa thành nếu cần.

[Thế giới] : Chúc mừng người chơi Liễu Tinh Ly thành công thành lập Hoa Hạ đầu tiên là “Lưu Tinh thành”, phần thưởng danh vọng + 3000, Danh hiệu thành chủ đệ nhất. Bởi vì là người chơi thứ nhất xây thành, hệ thống có phần thưởng đặc biệt cho người chơi có thể lấy bất cứ thứ gì có trong tòa thành nếu cần.



Liên tiếp vang lên mấy lần thông báo làm cho Thệ Thủy Vô Trần sắc mặt trở nên càng thêm âm trầm, hắn một quyền hung hăng rơi đến mặt bàn!

“Đáng giận!”

Tại sao ngay cả xây thành bị người ta đoạt trước chứ? Trước là người mình yêu mến, sau đó là xây thành…Dạ Thanh Hàn, Liễu Tinh Ly… Hắn sẽ không bỏ qua !

“Hắc hắc, này tiểu tử là sao tức giận như thế?” Đang khi Thệ Thủy Vô Trần bực mình không dứt thời điểm, một thanh âm mang theo vài phần giảo hoạt đột nhiên truyền đến bên cạnh.

Thệ Thủy Vô Trần theo mắt thoáng nhìn phát hiện chỗ ngồi bên cạnh thế nhưng toát một lão đầu! Cơn giận còn sót lại không tiêu hắn tức giận trừng mắt nhìn đối phương một cái nói:

“Chuyện liên quan gì đến lão chứ? “

“Ha ha, làm sao không liên quan tới ta? Ngươi không phải là muốn báo thù sao?” Lão đầu không nói tiếp mà cười hì hì rót một chén trà cho mình, đưa tới trước mũi khoa trương ngửi một lần, vừa tự cười nói

“Không hổ là Hạnh Hoa lâu, ngay cả trà cũng là thơm như vậy.”

Thệ Thủy Vô Trần vừa nghe 2 chữ ”Báo thù” lập tức biết trong lòng vừa động, vội vàng ngắm nhìn bốn phía một vòng. Phần lớn những người tại Hạnh Hoa lâu xem náo nhiệt sớm đi theo Dạ Thanh Hàn rời đi cho nên cũng không có chú ý tới hắn. Cho nên hắn vội vàng hướng lên trước đối với lão đầu kia cười lấy lòng nói:

“Lão nhân gia, ý của ngài là…”

Lão đầu nhấp một miếng trà thơm, than thở lên tiếng, hướng hắn cười nhạt nói:

“Ha hả, thay đổi nhanh vậy? Thu hồi khuôn mặt tươi cười dối trá của nhà ngươi, chiêu này đối với ta vô dụng!”

Thệ Thủy Vô Trần ngượng ngùng cười một tiếng, hết sức khó xử

“Lão nhân gia, mới vừa rồi là ta không tốt…”

Lão đầu không nhịn được phất phất tay, cắt đứt lời hắn, trực tiếp nói vào chủ đề:

“Thôi thôi, lão đầu ta không rảnh khách sáo với ngươi. Chỗ này ta có một nhiệm vụ có thể giúp ngươi báo thù, ngươi đón không?”

“Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?” Thệ Thủy Vô Trần sửng sốt, nghi ngờ hỏi.

“Làm sao ngươi nhiều lời như vậy chứ? Nhận rồi sẽ biết? Một câu nhận hay là không hả?” Lão đầu cau mày làm làm ra một bộ không nhịn được.

Thệ Thủy Vô Trần suy tư chốc lát, cuối cùng hạ quyết tâm cắn răng một cái:

“Tốt! Ta đón!”

“Tốt lắm! Ha ha, tiểu tử, ta quả nhiên không có tìm lộn người!” Kèm theo là một trận tiếng cười lớn, Thệ Thủy Vô Trần chỉ nghe “Đinh” một tiếng

Đinh!

[Hệ thống]: người chơi Thệ Thủy Vô Trần đón nhận nhiệm vụ liên hoàn 5 : Chia rẽ 4 thành.”

Chia rẽ 4 thành sao?

Đang vùi lấp ở trong nhiệm vụ bị khiếp sợ Thệ Thủy Vô Trần cũng không có chú ý tới lão đầu ở một bên âm hiểm lẩm bẩm tự nói:

“Hừ, đồ tức phụ lại dám đùa ta, thật vất vả mới thoát khỏi con mèo khó dây dưa kia. Ai…Đồ nhi ơi đồ nhi… không nên trách sư phụ mang đến phiền toái cho con… Hắc hắc…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.