Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

Chương 30: Phiên ngoại 2 – Cô tướng quân & Long Tiểu Thiên Tài




Tâm tình của Cô tướng quân gần đây không được tốt, thứ nhất là bởi người hắn đang để ý vẫn còn trong bộ dáng kia, thứ hai là vì hắn sắp lên đường ra chiến trường rồi.

Bây giờ phải làm sao đây a… Cô tướng quân đi qua đi lại trong thư phòng, người nọ là thiên kim chi khu (thân thể đáng giá nghìn vàng), hơn nữa lại còn rất được sủng ái, tất nhiên không thể đi cùng hắn, nhưng phiền phức trước mắt là thần chí người nọ rõ ràng đang có vấn đề, có gọi đại phu cũng không có gì khởi sắc, nếu mà cứ để người nọ dùng trạng thái này mà hồi cung… Hắn thật sự rất lo lắng a.

Vì thế, mấy ngày hôm trước, hắn đã gọi tiểu thái giám kia đến nói bóng nói gió, tỉ như Thánh Thượng và Thái hậu đối với Vương gia là vô vàn sủng ái a, lại tỉ như nếu để bọn họ biết được tình hình hiện nay của Vương gia, tất nhiên sẽ tịch thu tài sản, giết cả nhà y để trị tội a. Tiểu thái giám kia vừa nghe vậy liền quỳ xuống, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, không ngừng van xin hắn cứu mạng.

Sau đó, hắn liền đỡ y dậy, dặn dò vài câu.

Tiểu thái giám nhất thời cảm động đến rơi nước mắt, hành lễ rồi hồi cung báo cáo với Thánh Thượng, Vương gia cùng tướng quân nhất kiến như cố (vừa gặp liền như quen biết đã lâu), hiện giờ tướng quân sắp viễn chinh, Vương gia thật sự không nỡ nên quyết định ngủ lại Tướng quân phủ, hảo hảo chè chén một phen.

Đương kim hoàng thượng cũng biết đệ đệ nhà mình có ý tứ đối với Cô tướng quân, liền không có chút hoài nghi nào, vung tay lên, chuẩn.

Vì thế, Cô tướng quân cùng tiểu thái giám tạm thời gánh lấy tội danh khi quân chưa bị phát hiện, yên lặng nhìn người duy nhất có thể cứu mạng bọn họ —— Long Tiểu Thiên Tài.

Chỉ cần người này lành bệnh, bọn họ liền có thể tính mạng vô ưu.

Long Tiểu Thiên Tài từ lúc biết chính mình tạm thời sẽ không phải chết trở đi, cực kỳ nhàn nhã trôi qua hai ngày, được người hầu hạ đến nơi đến chốn, hơn nữa vị Cô tướng quân kia còn phi thường nhân từ cho phép cậu ra khỏi phòng, khiến cậu nhất thời cảm động đến rơi nước mắt, tuy cuộc đối thoại và tình hình khi ấy tương đối kỳ quái ——

Một ngày nọ, sau khi dùng điểm tâm, Long Tiểu Thiên Tài nhìn Cô tướng quân trầm mặc ngồi ở ghế trên, chậm rãi cọ tới, gượng cười, “Cái gì kia, Cô y… Khụ, Cô tướng quân a, tôi có thể thương lượng với anh một chuyện không?”

Cô tướng quân rất là vừa lòng với chuyện người này chủ động nói chuyện với hắn, liền gật đầu, “Cứ nói đừng ngại.”

“Chính là vầy, anh muốn tôi chơi mặc cổ trang, tôi không ý kiến, chỉ là muốn hỏi phạm vi trò chơi là chỉ trong căn nhà này, hay là cả bên ngoài nữa? Anh đừng nên hiểu lầm, tôi không phải định chạy trốn, càng không có gan đó… Ha ha…” Long Tiểu Thiên Tài nói không ngừng, đồng thời cũng không quên cẩn thận quan sát sắc mặt của người kia, lấy lòng cười, “Tôi chỉ là nghĩ, nơi này không có TV, máy tính với di động, không khỏi quá buồn chán. Anh cũng biết tôi dùng máy tính quen rồi, một lúc không chạm vào nó là cả người khó chịu, cho nên tôi nghĩ, nếu anh chỉ muốn chơi trong căn nhà này, thì… có thể đem notebook đến đây cho tôi không, dù không thể lên mạng, tôi chơi trò gỡ bom trên máy cũng được a… Có thể không?”

“…” Cô tướng quân không nói gì, bàn tay đang cầm chén trà cũng run run. Đầu tiên, hắn có thể khẳng định, người này đang nói chắc chắn là tiếng người, tiếp theo hắn còn có thể khẳng định, người này nói chính là ngôn ngữ phổ thông của bọn họ, cuối cùng hắn càng có thể khẳng định, người này nói từng chữ từng chữ, hắn đều có thể nghe rõ ràng. Thế nhưng a… tại sao ghép chúng lại thì trở nên vô cùng khó hiểu như vậy?! Đây lại là vì sao? Chẳng lẽ vì hắn đọc sách vẫn chưa đủ nhiều cho nên mới nghe không hiểu?!

Long Tiểu Thiên Tài lại cho rằng người ta đang cân nhắc đề nghị của mình, liền đi xung quanh phòng ngắm nghía, cuối cùng cảm khái một tiếng, “Ai, buổi tối đốt nến đã khiến tôi rất ngạc nhiên rồi, không nghĩ đến còn có chuyện đáng ngạc nhiên hơn. Tôi nói chứ anh cũng quá chuyên nghiệp a? Nguyên một cái nhà, ngay cả một cái ổ điện cũng không có, làm y như thật, quả là không tồi đâu. Tòa nhà này đúng là có thể dùng để quay phim cổ trang, ừm, nếu anh cho tôi đem notebook đến đây, thuận tiện nhớ lắp thêm cái ổ điện, không thì cũng không xài được,” Cậu nói không ngừng nghỉ, cuối cùng làm bộ dạng nịnh nọt cọ lại gần người kia, “Vậy, anh nghĩ thế nào rồi?”

Ta cần suy nghĩ cái gì… hay chuyện gì sao? Sao ta lại không biết? Cô tướng quân run rẩy đặt chén trà xuống, vẫn giữ nguyên khuôn mặt bình tĩnh không chút biểu tình. Hắn đến nay, đã trải qua rất nhiều trận chiến, đều là chiến thắng trở về, đối với sinh tử cũng đã sớm nhìn thấu triệt, cũng từng nghĩ tới mình sẽ chết trận nơi sa trường, nghĩ tới tương lai thành thân với một hiền thê, con cháu cả sảnh đường, hắn luôn luôn cho rằng, thê thảm nhất bất quá là Thánh Thượng vung tay lên, đưa Vương gia chỉ phúc vi hôn (gả) cho hắn, nhưng cho đến hôm nay hắn mới phát hiện hắn sai rồi, mười phần sai!

Hắn còn có thể thảm hại hơn nữa!

Long Tiểu Thiên Tài nhìn nhìn thần sắc của Cô Thần, “Làm sao vậy… Có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng ra đi?”

Ngươi muốn bản tướng quân nói cái gì?! Cô tướng quân quay đầu nhìn, trầm mặc không nói, bi phẫn nơi đáy mắt lại dị thường rõ ràng. Long Tiểu Thiên Tài vẫn là thực am hiểu sát ngôn quan sắc, liền biết không còn hy vọng gì được chạm đến notebook nữa, nháy mắt sụp xuống, buồn bực mà nói, “Vậy được, tôi biết rồi.”

Khóe mắt cô tướng quân không khỏi run rẩy, ngươi biết cái gì? Vì sao lại có vẻ như rất thất vọng? Bản tướng quân đã nói gì đó sao? Ngươi như thế này… hoàn toàn không liên quan gì đến bản tướng quân đúng không? Đúng không?

Long Tiểu Thiên Tài ai ai dạo quanh phòng một vòng, lại cọ tới gần Cô Thần, hỏi, “Được rồi, chúng ta quay lại chủ đề đầu tiên. Phạm vi trò chơi của của anh rộng bao nhiêu? Nếu không chỉ trong căn phòng này, vậy… tôi có thể đi ra ngoài đi dạo không? Phơi nắng một chút cũng được a…”

Cô tướng quân hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay, tuy vẫn không hiểu phần lớn, nhưng câu cuối cùng hắn đã hiểu rồi, rốt cục cũng có câu hắn có thể nghe hiểu a! Hắn đường đường là Đại tướng quân đã chinh chiến nơi sa trường, gặp qua sinh tử, giết chóc vô số, lại vì nghe hiểu người nọ nói gì mà kích động đến run cả người, lệ nóng doanh tròng.

Long Tiểu Thiên Tài nhìn nhìn hai mắt sung huyết của đối phương, lập tức ôm đầu lui đến góc sáng sủa, run run vươn tay, cách không khí an ủi Cô tướng quân, “Kia, đừng tức giận… Đừng tức giận… Tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi, kỳ thật không ra ngoài cũng không sao… Ha ha…”

Cô tướng quân lập tức đứng lên, bước đến kéo y dậy.

Khuôn mặt Long Tiểu Thiên Tài lập tức trắng bệch, “Đừng… Đừng giết tôi…”

Cô tướng quân run rẩy lôi y ra ngoài, đứng ở trong sân, tận lực hòa ái vỗ vỗ vai y, nói, “Đến, chúng ta ra ngoài rồi, ngài tùy tiện dạo, muốn đi đâu thì đi,” Cuối cùng còn bỏ thêm một câu, “Mạt tướng biết ngài muốn ra ngoài dạo.” Ý là ta nghe hiểu a, nghe hiểu rồi a.

Long Tiểu Thiên Tài bị Cô tướng quân vỗ thiếu chút nữa gãy xương, vội vàng nhảy né qua một bên, cảm kích nói, “Cảm ơn a, anh thật đúng là người tốt.”

Cô tướng quân khụ một tiếng, cực lực khống chế tâm tình của mình, cho rằng đây là một thời cơ tốt để bồi dưỡng tình cảm.

Long Tiểu Thiên Tài nhìn chung quanh, mở lớn miệng hỏi, “Anh rốt cuộc là thích cổ trang đến mức nào a?”

“…” Cô tướng quân lại hoa hoa lệ lệ nghe không hiểu.

Long Tiểu Thiên Tài liếc Cô tướng quân một cái, chậm rãi đi về phía trước, “Nói chứ anh diễn cũng giỏi thật nha, trước kia rõ ràng không phải mặt than thế này. Anh có ý định đi Hollywood thử không, tự mình diễn tự mình chơi không bằng trực tiếp làm nó thành phim, anh thấy thế nào?”

“…”

Long Tiểu Thiên Tài nhìn Cô tướng quân một lát, sau đó yên lặng tiếp tục đi vòng quanh, Cô tướng quân vẫn theo sát phía sau. Long Tiểu Thiên Tài đi dạo khắp nơi, cuối cùng đi đến một vùng sân trống, nhìn về phương xa thì ngoài một tòa cổ lâu ra, chẳng thấy bất cứ một tòa nhà cao tầng nào cả. Cậu nghĩ, không lẽ tòa thành này nằm ở tận ngoại ô? Nhưng tòa cổ lâu đằng xa kia là sao?

Nếu như có thể ra ngoài xem thì tốt rồi a…

Cô tướng quân trầm mặc nhìn y, thấy y cứ nhìn chằm chằm vào đại môn tướng quân phủ, liền phân phó quản gia mở cửa ra.

Long Tiểu Thiên Tài nhất thời hai mắt tỏa sáng nhìn cánh cửa kia, cậu đã lâu chưa nhìn thấy người bình thường nào rồi. Cậu theo bản năng cho rằng, bên ngoài sẽ có du khách đi ngang qua, thế nhưng sự thật chứng tỏ cậu hoàn toàn sai lầm, sau khi cửa mở ra, những người đi ngang đều mặc y phục cổ trang.

“…” Cậu cứng ngắc quay đầu nhìn Cô tướng quân, vẻ mặt ngạc nhiên đến cùng cực, “Lôi Nham vì tôi… chế tạo nguyên một tòa cổ thành?!”

“…” Cô tướng quân cũng bắt đầu để ý đến vấn đề “Lôi Nham” là ai.

Long Tiểu Thiên Tài sụt sịt mũi, “Anh ta rốt cuộc muốn làm gì a…” Cậu yên lặng tìm một chỗ ngồi xuống, ngẩn người nhìn bầu trời bao la xanh thẳm phía trên.

Cô tướng quân do dự một chút, đi qua ngồi xuống bên cạnh y, hai người đều trầm mặc không nói lời nào.

Long Tiểu Thiên Tài nhìn lên không trung, thật lâu mới thầm thở dài, chỉ lên bầu trời, “Đến cả một cái máy bay cũng không có, chẳng lẽ gần đây không có đường hàng không nào sao? Không lâu nữa có khi tôi sẽ quên luôn cuộc sống hiện đại là cái dạng gì, không lẽ Lôi Nham chính là muốn cho tôi trở về tự nhiên làm người vượn cổ à? Quả nhiên đủ biến thái!”

“…”

Long Tiểu Thiên Tài vỗ vỗ bờ vai của người bên cạnh, nói, “Quên đi, ngài cứ tiếp tục mặt than, tôi quay về ngủ đây.”

Cô tướng quân trầm mặc nhìn y rời đi, liền gọi một gia đinh tới, ra hai mệnh lệnh, một là tìm kiếm người tên “Lôi Nham”, hai là tìm kiếm một loại chim tên “máy bay”, sau đó, hắn quay về thư phòng… đi đọc sách.

Mà bây giờ, Cô tướng quân cùng tiểu thái giám đã phạm tội khi quân đang trầm mặc nhìn vị Vương gia đang chạy qua chạy lại trong tiểu viện.

“Bản tướng quân ngày mai phải mặc giáp ra trận rồi.”

Tiểu thái giám khóc, “Nô tài ngày mai phải cùng Vương gia hồi cung rồi.”

Thật lâu sau, hai người liếc nhau một cái, rồi tiểu thái giám “bùm” một tiếng, quỳ xuống, Cô tướng quân chỉ có thể thầm thở dài.

Ngày thứ hai, Cô tướng quân cầm ấn soái viễn chinh, Hoàng đế tự mình đến đưa tiễn. Đương kim thiên tử nhìn chung quanh một chút, hỏi, “Hạo Hạo đâu rồi?”

Cô tướng quân đáp, “Hồi bẩm bệ hạ, Vương gia hồi cung rồi, nói là không muốn đến tiễn đưa…”

Đương kim thiên tử cười không nói, thầm nghĩ đệ đệ nhà mình sợ ly biệt thương cảm nên mới không tới a? Nghĩ vậy liền gật đầu, cũng không hề hoài nghi.

Cô tướng quân sau đó liền lên đường ra trận. Khi hắn vừa ra khỏi kinh thành, một chiếc xe ngựa đã đứng sẵn trên quan đạo, bên trong chính là Long Tiểu Thiên Tài đang mê man vì trúng thuốc mê. Cùng lúc đó, đương kim thiên tử về đến hoàng cung, sai người dội nước lạnh gọi tỉnh tiểu thái giám, hỏi đệ đệ nhà mình đang ở đâu.

Tiểu thái giám nhất thời thống khổ rơi lệ, nói là Vương gia bất chấp tất cả trà trộn vào đội ngũ theo tướng quân đi viễn chinh, nô tài muốn ngăn cũng ngăn không được.

Đương kim thiên tử nhất thời long nhan đại nộ (tức giận), nhưng tính tình đệ đệ nhà mình ra sao, hắn cũng rất rõ ràng, chỉ có thể sai người truyền tin, bảo tướng quân nhất định phải hộ y chu toàn.

Vì thế, hai vị đã phạm tội khi quân, nay lại thêm một tội, hữu kinh vô hiểm vượt qua ải này.

Long Tiểu Thiên Tài là bị xe ngựa lắc tỉnh. Cậu vén màn nhìn xung quanh, nhất thời liền choáng váng, “Oa… Đây cũng quá đồ sộ đi…”

“Ngài tỉnh rồi?” Cô tướng quân cưỡi ngựa đến gần, hỏi.

Long Tiểu Thiên Tài lăng lăng gật đầu, ánh mắt vẫn là không theo binh lính trên người dời, “Ngươi đây là muốn đi đánh giặc sao?”

Cô tướng quân gật đầu, “Đúng vậy.”

“Oa, hệt như thật vậy…” Long Tiểu Thiên Tài hưng phấn, “So với chơi trên game còn vui hơn a.”

“…” Cô tướng quân im lặng, như đã thành thói quen.

“Này, có đối thủ không?” Long Tiểu Thiên Tài tiếp tục hưng phấn hỏi, “Lợi hại không?”

Cô tướng quân nói, “Dân tộc du mục luôn luôn hung hãn.”

“Thiết, hung hãn thì đã sao,” Long Tiểu Thiên Tài nói thầm, “Anh phái người đốt thảo nguyên của bọn họ, bọn họ còn đánh gì được nữa? Sống như thế nào còn thành vấn đề nữa là.”

Cô tướng quân đột ngột quay đầu nhìn y, vẻ mặt ngạc nhiên.

Long Tiểu Thiên Tài sờ sờ mũi, “Nhìn tôi làm gì, anh chọn lúc có gió mạnh, cho một mồi lửa là vạn sự đại cát rồi, thật sự không được thì vẫn còn cách khác nha, anh từng chơi game chưa vậy? Ý tôi là thể loại game chiến thuật… Di? Dừng xe! Mau dừng xe!” Nhìn thấy một thứ cách đó không xa, cậu lập tức kêu lên.

Cô tướng quân không biết y muốn gì, nhưng vẫn bảo đội ngũ dừng lại. Long Tiểu Thiên Tài lập tức chạy đến gần, nơi đó có một cái đình nhỏ, một cái đình tương đối nổi danh. Cậu nhớ rõ cậu đã từng đến đây tham quan, thế nhưng, cậu nhớ cảnh vật xung quanh nó hoàn toàn khác a!

Cậu cứng ngắc quay đầu nhìn đội ngũ đằng sau cùng vị tướng quân đang cưỡi ngựa đến gần, nhất thời nghĩ đến một khả năng, một khả năng có thể giải thích tất cả những điều bất thường mấy ngày nay… Cậu rốt cục cũng có gan đưa tay kéo thử trang phục và đạo cụ trên người —— tóc giả sao có thể cảm thấy đau được, vậy nên cậu lập tức sụt sịt mũi, yếu ớt hỏi, “Anh, anh, anh nói tôi là Vương gia?”

Cô tướng quân ngẩn ra, “Ngài nhớ ra rồi?”

Long Tiểu Thiên Tài tiếp tục yếu ớt nói, “Vậy… Anh có thể nói lại tỉ mỉ mọi chuyện cho tôi được không?”

Cô tướng quân trầm ngâm một chút, xoay người xuống ngựa, cùng y bước lên mã xa, phân phó đội ngũ tiếp tục đi, rồi mới bắt đầu nói.

Long Tiểu Thiên Tài choáng váng, “Trời ạ, thì ra thật sự là xuyên không, nói vậy, chân thân kỳ thật rất có thể đã đến hiện đại, ách… Mình nhớ hiện tại bản thân còn đang ở viện an dưỡng… Nếu cậu ta tự nhận bản thân là Vương gia…”

Long Tiểu Thiên Tài kéo kéo khóe miệng, “Là thật sự sẽ bị xem như bệnh nhân tâm thần a… Bất quá Lôi Nham có lẽ vẫn sẽ phái người tiếp tục giết cậu ta… Ai da, cậu ta so với mình còn thảm hơn nha… Di di, không đúng, mình bây giờ là Vương gia, không ai dám giết mình nữa, mình hoàn toàn có thể sống vui vẻ ở thế giới này a…”

Long Tiểu Thiên Tài lầm bầm nói không ngừng, Cô tướng quân chỉ có thể trầm mặc, đưa tay bóp trán.

Long Tiểu Thiên Tài quay đầu nhìn Cô tướng quân, hỏi, “Theo như ngươi nói hắn… Nga, ta là nói, trước kia ta rất thích ngươi?”

Cô tướng quân chấn động, gật đầu, “Đúng vậy, trước kia mạt tướng cũng không để ý, hiện tại lại… Mạt tướng cũng không hiểu tại sao.”

Long Tiểu Thiên Tài nói, “Ta biết ngươi bị sao.”

Cô tướng quân lập tức ngẩng đầu nhìn y.

Long Tiểu Thiên Tài đồng tình vỗ vỗ vai hắn, “Ngươi đây là tiện a… Điển hình đáng khinh a…”

Cô tướng quân lập tức cứng đờ.

Long Tiểu Thiên Tài nhìn thần sắc của hắn, hơi nâng cằm, “Sao, ngươi muốn làm gì?! Lão tử bây giờ là Vương gia, ngươi dám động ta một chút thử xem, lão tử để Hoàng huynh đem ngươi kéo ra ngoài, tìm người cưỡng gian ngươi một trăm lần tin không? A? Ngươi có tin hay không?”

Cô tướng quân nhất thời thống khổ ôm đầu.

Long Tiểu Thiên Tài hài lòng, “Thế giới này sao lại tốt đẹp đến thế? Nga ha ha ha… Di, không đúng,” cậu lập tức run lên, “Ngươi, ngươi, ngươi đây là muốn đi đánh giặc?” Thật sự đánh giặc a, cậu sợ chết a a a!

Cô tướng quân nhìn sắc mặt tái nhợt của y, nói, “Mạt tướng sẽ hộ Vương gia chu toàn.”

“Quỷ tin ngươi a!” Long Tiểu Thiên Tài kêu lên, “Tướng quân như các ngươi a, ngu trung a, hữu dũng vô mưu a, mấy loại đó ta thấy trên TV nhiều rồi, đến lúc đó ai cứu ai còn không biết đâu! Ta muốn về làm Vương gia của ta, ăn uống no say còn có thể ôm mỹ nữ, ngươi thả ta về ngay.”

Ôm mỹ nữ… Cô tướng quân bất vi sở động, lấy một phong thư ra, “Vương gia, hoàng thượng bảo mạt tướng hộ ngài chu toàn, cũng bảo ngài đi chiến trường lịch lãm một lần. Ngài muốn kháng chỉ sao?”

“Ta… Ta sát a…” Long Tiểu Thiên Tài nổi giận, “Xã hội phong kiến, chế độ quân chủ chuyên chế cái gì đáng ghét nhất a a a!”

“…”

“Được, ngươi không cho ta về đúng không?” Long Tiểu Thiên Tài giận, “Ta đây liền chỉnh chết ngươi, đoạt toàn bộ chiến công của ngươi! Cho ngươi xuống âm phủ còn hối hận đến mức muốn đi chàng tường a a a!”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.