Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 4: Hổ báo nữ lang




Hy Bình cùng Tứ Cẩu tiếp tục tiến bước trên cuộc lữ trình.
Hai người vẫn còn trong dư vị của cuộc diễm ngộ mới rồi, phát giác rằng dù truyện rực rỡ đầy sắc thái hương diễm nhất cũng không thể sánh bằng kinh nghiệm thực tế, trong não chứa đầy hình ảnh nhục thể cùng với sự nồng cháy của những nữ nhân kia.
Tứ Cẩu ý vẫn còn vương nói: "Thật sự muốn ôm lấy đôi chân xinh đẹp của Ngọc Điệp nàng ta đủ mười ngày mười đêm."
Hy Bình nói: "Nàng ta đối ngươi đích thực là đã động chân tình rồi, với ngươi thật là đẹp đôi , ngươi chuẩn bị đám cưới nàng ta không thế?"
Tứ Cẩu đáp: "Đương nhiên, ta không có gì phản đối cả, càng nhiều càng tốt."
Hy Bình trợn tròn đối mắt nhìn hắn nói: "Không nên tham lam nhé! Ngươi chẳng phải nói 1 mình có thể đấu 3 người sao? Nên giữ gìn đạn dược trong thương của ngươi cho về sau, nếu không mà lên mình nữ nhân thì chẳng khác chi con chó chết, hại ta phải xả thân bồi nữ tử, ngươi đền đáp ta thế nào?"
"Ta biết tiểu tử ngươi đã 20 năm chưa từng va chạm với nữ nhân, sự thèm muốn tự nhiên rất lớn, nên đặc biệt để ngươi ăn cho no, tránh ngươi quay đầu kêu lão huynh ta không đủ trình độ." Tứ Cẩu mặt tỏ vẻ bất lực: "Vả lại ta phải giữ gìn tinh lực để đối phó với Lan Hoa tiểu yêu tinh thôi."
Hy Bình vừa nghe mặt liền tỏ vẻ hưng phấn, hỏi: "Lan Hoa?"
Tứ Cẩu la to: "Hy Bình, biểu tình của ngươi thế là sao? Ta cảnh cáo ngươi, Lan Hoa đích là người tình trong mộng của ta, ta đã thầm yêu trộm nhớ nàng trong suốt 3 năm trời, ngươi không thể hoành đao đoạt ái."
Hy Bình cười khổ nói: "Ta là loại người như vậy sao?"

----------------------------------------

Ngày hôm sau, Hy Bình cùng Tứ Cẩu tới Viễn Dương tiêu cục ở tại Phượng Tiên thành, hai người đi thả bước trên con đường rộng, tỏ vẽ hết sức mãn ý.
Đột nhiên từ phía sau bỗng nghe tiếng ngựa phi cùng tiếng người la, quay lại, sắt mặt đại biến.
Lúc này, ba cỗ tuấn mã đang phi thẳng tới trước mặt, không còn thể nào mà lách mình được nữa. Tứ Cẩu ngay lúc đó trong tay bỗng xuất hiện 1 thanh kiếm, nhanh chóng chém vào chân trước của con ngựa đi đầu, thân người dựa thế nhanh chóng lùi về phía sau.
Bị kiếm chém mất đi chân trước con ngựa đầu té ngã, nữ tử trên thân ngựa không phòng bị, thuận thế hướng về phía Tứ Cẩu bay tới, Tứ Cẩu ngay lập tức ném kiếm đi, giương hai tay ra đón lấy nữ tử đang bay đến.
Hy Bình né mình tránh khỏi phía trước vó ngựa trong tức thì, hữu quyền theo phản xạ đánh ra phía bên "Bành!" một tiếng trúng ngay cổ con ngựa đi giữa, một chiêu làm cho con ngựa té nằm trên đất.
Nữ lang trên ngựa nhanh chóng nhảy khỏi lưng ngựa, phóng thẳng lên trời rồi nhẹ đáp xuống trước mặt Hy Bình, quát hỏi: "Tiểu tử dơ bẩn, sao ngươi dám cả gan giết chết tọa kị của ta?"
Hy Bình chú mắt nhìn chăm chăm vào ngọn quyền của mình, đơn giản không tin đây có thể là sự thật, hắn có thể 1 quyền giết giết một con ngựa, đối với hắn quả là điều kì diệu. Nghe tiếng la hét giận dữ của nữ lang, Hy Bình rời mắt khỏi ngọn quyền của mình, nhìn về nữ nhân trước mặt, thần tình ngây dại.
Nữ nhân này cao gần bằng hắn, khuôn mặt mĩ lệ lại thêm một thân thể xinh đẹp khỏe mạnh, làn da đen tuyền bởi bộc lộ nhiều dưới ánh dương quang quả thật mê nhân, toàn thân trên dưới sung mãn vẽ đẹp đầy dã tính, nàng ta giống như một con báo cái đang phát nộ, song nhãn xinh đẹp đang trừng mắt nhìn vào hắn, đôi môi đầy cảm tính thật khiến cho người muốn nếm.
Hy Bình nhìn thẳng, liếm đôi môi khô, đứng ngay ngốc tại đó không biết làm gì.
Nữ nhân đang được đỡ giận dữ la to: "Tử cẩu, sao còn chưa buông ta ra, còn muốn ôm đến khi nào?"
Tứ Cẩu đáp: "Thiên hoang địa lão."
Hy Bình đối diện nữ nhân ghé mắt qua nhìn Tứ Cẩu, nói: "Tứ Cẩu, mấy ngày rồi chưa gặp, cái miệng ngươi trở nên trơn tru nhỉ, nhưng đừng bỏ Lan Hoa ra nhé!"
Tứ Cẩu rụt rè nói: "Ấy, tiểu thư."
Ngay lập tức bỏ Lan Hoa ra, hắn bất cẩn dùng hữu thủ sờ mặt nàng ta, bèn đưa mũi tới trước ra sức ngửi, hét lên 1 tiếng to: "Thơm!"
Bị hắn khinh bạc thiếu nữ dậm chân la: "Tử Cẩu, ngươi dám khi phụ ta, ta không thèm lí tới ngươi nữa."
Tứ Cẩu không để ý tới sự mắng chửi giận dữ của nàng ta, đi về phía Hy Bình nói với nữ nhân bên cạnh: "Tiểu thư, hắn là hỏa bạn (bạn ăn cùng mâm) từ nhỏ đến lớn của tiểu nhân."
Nữ lang hỏi: "Hỏa bạn của ngươi thì có thể vô lễ đối với ta sao?"
Tứ Cẩu đáp: "Tiểu thư - -"
Hy Bình ngắt lời: "Gì mà vô lễ chứ? Con ngựa của cô chút nữa là đã dẫm lên người ta rồi, ta không thể tự vệ sao?"
Nữ lang tự hồ không nghĩ Hy Bình dám cãi lại mình, thuận tay rút kiếm ra, chỉ về phía Hy Bình nói: "Ngươi, ngươi - - ta phải giết ngươi!"
Tứ Cẩu kinh hãi, ngăn phía trước mặt Hy Bình, cười cầu tài nói: "Tiểu thư, người đại nhân đại lượng, đừng hạ mình xuống cùng cấp với hắn."
Nữ lang không để ý tới Tứ Cẩu, hướng về Hy Bình: "Tiểu tử, xuất chiêu!"
Tứ Cẩu nói: "Tiểu thư, người sợ rằng phải thất vọng rồi, hắn không có võ công, làm thế nào mà xuất chiêu?"
Nữ lang mặt lộ vẻ không tin, đổi sắc mặt hỏi: "Ngươi nói hắn không có võ công, vậy hắn làm thế nào mà có khả năng 1 quyền đấm ngã ngựa?"
Tứ Cẩu hai tay vẫy ra, đáp: "E rằng chuyện đó hắn cũng không minh bạch, tiểu nhân chỉ biết hắn thiên sinh thần lực, đánh nhau thuộc loại nhất lưu."
Nữ lang chú mục nhìn về Hy Bình ở phía sau Tứ Cẩu, thấy Hy Bình cũng đang chú mắt nhìn mình, bất giác nghĩ rằng đấy là lời khiêu khích, tâm trung bỗng sinh ra 1 cảm giác cường mãnh muốn chinh phục nam nhân bất kham này.
Nàng ta quay mắt nhìn về Tứ Cẩu nói: "Trừ phi hắn phải xin lỗi ta, về sau làm việc như ngựa cho ta, nghe theo lệnh của ta!"
Hy Bình vừa nghe, giận điên lên, thân thể cường tráng bước lên trước mặt nàng ta, hét to: "Ta cưỡi cô thì có!"
Hy Bình chản nản ngồi lên phía trước cái bàn, nhìn Tứ Cẩu trước mặt không ngừng ngửi ngón tay, nói: "Ngươi đã ngửi cả ngày rồi, thơm cũng bị ngửi thành hôi."
Tứ Cẩu hít một hơi sâu, nói: "Ba năm, trong suố ba năm, ta lần đầu được ôm nàng ta, lần đầu được sờ gương mặt nàng, ngươi không biết ta hưng phấn thế nào đâu! Trước đây chỉ có thể ngắm nàng ấy từ xa, không có nhiều cơ hội nói chuyện cùng nàng, hôm nay đột nhiên lại có thể ôm nàng ta vào lòng! Hy Bình, ngươi nói thử xem nàng ta đối với ta có động xuân tâm không?"
Hy Bình nói với giọng không khác biệt: "Ta chỉ thấy ngươi đang phát tình thôi."
"Nàng động xuân, ta phát tình, ta với nàng xuân tình đại tác, hòa hợp 1 phách, cân đối tuyệt vời." Tứ Cẩu hoàn toàn không để ý tới sự châm biếm của Hy Bình, hôn lấy ngón giữa còn mình, tư mình nói: "Thơm!"
Hy Bình không còn cách nào, gõ lẻn trên mặt bàn, nói đầy thương cảm: "Ta thật thảm thương, con hổ cái ấy tự nhiên lại muốn ta làm người hầu riêng, lại còn thêm chuyện sai bảo nữa, ngươi giúp ta nghĩ ra cách đi!"
Tứ Cẩu nhìn vào người nam nhân đáng tội nghiệp này, tiếp đó tiếp tục chuyên chú vào ngón tay đã sờ vào mặt của Lan Hoa, nói: "Ngươi thế là may mắn rồi, hôm nay tiểu thư đột nhiên thay đổi tính nết, không dùng kiếm đâm tám mười lỗ trên người ngươi, ngươi vậy phải tạ thiên tạ địa rồi, phục thị tiểu thư có gì phải ngại? Hơn nữa, tiểu thư còn hấp dẫn hơn Lan Hoa, hey! Nhưng không có sự ôn thuận khả ái như Lan Hoa của ta. Oh, Lan Hoa!"
Hy Bình không thể chịu đựng được nữa, chưởng 1 phát vào ngón tay của Tứ Cẩu, cười to: "Ta là nam nhân, nếu để nữ nhân kêu đi gọi lại, còn gì mặt mũi nữa chứ?"
Tứ Cẩu vội vàng để ngón giữa vào cạnh bên miệng, dụng lực thổi, nói: "Đi, đi, đi! Gì không thuộc về Lan Hoa hãy theo gió bay đi, chỉ để lại hương của Lan Hoa mà thôi." Kế quay lại phẫn nộ nhìn Hy Bình, nói: "Nàng ta là tiểu thư, chúng ta tự nhiên là người hầu, sao ngươi kêu ta giúp ngươi? Mặt khác, ta đã cầu công tử, mang 1 con ngựa tới để giải quyết."
Hy Bình như giữa hoang mạc tìm được nước, vui mừng hỏi: "Công tử?"
Tứ Cẩu giải thích: "Chàng ta là đệ đệ duy nhất của con cọp cái, khi ta vừa tới thành này, đói mù mờ trên đường, chính công tử đã giải cứu ta, ta từ đó đi theo chàng ta, bên ngoài là chủ phó, bên trong thì là hảo huynh đệ. Giờ thì vấn dề này! Có vẻ như chàng ta không dám xuất đầu."
Hy Bình tưởng như dòng nước duy nhất trong sa mạc đã tiêu thất, hỏi: "Vì sao thế?"
Tứ Cẩu đáp: "Nhân vì chàng ta so với chúng ta thì cũng sợ thư thư mình."
Hy Bình thấy không còn cách nào, không giận dữ hỏi: "Vậy là thế nào? Cự tuyệt từ bỏ hi vọng! Chúng ta hiện tại đi tìm chàng ta."
"Ta giờ chỉ muốn nằm trên giường hồi tưởng Lan Hoa thôi, cùng nàng làm 1 giấc hảo mộng, ngày mai ta sẽ đi với ngươi lần nữa!" Tứ Cẩu đứng lên, hướng về chiếc gường bước tới, đột nhiên quay đầu lại nói với Hy Bình: "Ngươi không cần phải lo lắng, khả năng rằng con cọp cái đã quên con người ngươi rồi."
"Hoàng Hy Bình, tiểu thư gọi ngươi." Giọng nói nhu hòa của Lan Hoa đột nhiên vang lên ở bên ngoài, trong tai Hy Bình, chẳng khác tiếng sét, khiến cho cả thế gian đột nhiên trở thành bụi phấn.
Tuy nhiên, Tứ Cẩu đã tuyên bố ngủ vừa nghe thanh âm của Lan Hoa, chẳng khác chi chó đói ngửi thấy mùi xương, không kể gì hậu quá phóng qua ngoài cửa, ngay lập tức biết mất khỏi phòng.
"Lan Hoa!" Tứ Cẩu nhanh chóng ngậm miệng lại, đứng trước nữ nhân khiến hắn thần hồn điên đảo, nhấy thời không biết nói gì.
Lan Hoa mím miệng, quay sang một bên, như không nhìn thấy hắn, chỉ la lên: "Hoàng Hy Bình, ra đi!"
Tứ Cẩu băn khoăn, gãi đầu nói: "Nàng thật sự không để ý đến ta sao? Ta, ta xin lỗi nàng! "
Lan Hoa gọi tiếp: "Hoàng Hy Bình - -" Nàng ta thấy Hy Bình đầu cúi chán nản bước ra khỏi phòng, bèn dừng lại, sau lại tiếp tục: "Tiểu thư gọi ngươi, đi theo ta."
Nói xong, không thèm lí tới khuôn mặt u khuất của Tứ Cẩu, quay người nhẹ nhàng bỏ đi.
Hy Bình nhìn thấy bạn thân đau thương vì tình cảm, hốt nhiên nghĩ rằng mình cũng không quá thảm thương, tâm tình phấn chấn, nói với hắn: "Tứ Cẩu, ta đi với Lan Hoa đây, ngươi hãy mơ cho tốt vào nhé! Lan Hoa ôi, thơm!"
Hy Bình không thể nghĩ rằng khuê phòng nữ nhân lại hấp dẫn như thế, nhưng cũng thấy thích mùi hương này, hít sâu vào, vội bắc chước lời Tứ Cẩu: "Thơm!"
Trong phòng ba nữ nhân thấy bộ dạng hắn, bất giác cười vang lên, nhánh hoa khẽ rung nhẹ, khiến Hy Bình sững sỡ, quên mình là ai.
Sau khi ba nữ nhân cười xong, tiểu thư hỏi: "Ngươi có biết ta gọi ngươi làm gì không?"
Song nhãn mĩ lệ tràn đầy chiến ý chú mục nhìn vào Hy Bình, như thể trước bất tri mặt chợt ngây ra, nàng ta trong tâm thực sự muốn cười lên, một cảm giác dị dạng dâng tràn từ trong tâm.
Hy Bình không biết nữ nhân này sẽ đòi hỏi những gì từ mình, nhưng chàng chắc chắn rằng không sợ sự vô lễ một cách đáng yêu của nàng ta. Khi chàng thấy nụ cười phóng túng của nàng ta, thêm cái nét đẹp khỏe khoắn hữu biệt khác với nữ nhân bình thường, trong tâm hắn bỗng sinh ra 1 ham muốn muốn chinh phục nự nhân này, để nàng ta phải cần xin sự thương xót của hắn.
Hy Bình nghĩ rằng đấy quả là 1 ý hay, khuôn mặt tuấn mĩ trở nên thư giãn, khóe miệng lộ ra 1 nụ cười khó nhận biết, song nhãn chăm chú quan sát kĩ càng nữ nhân kiêu ngạo này, nhu thể 1 thợ săn đang quan sát con mồi trước khi ra tay.
Ba nữ nhân quan sát nam nhân không kiềm chế này, cảm thấy hắn đột nhiên trở nên bình tĩnh, hơn nữa nguy hiểm.
Tiểu thư mặt đột nhiên hồng lên nói: "Ngươi vẫn chưa trả lời ta."
Hy Bình đáp: "Thậm chí nếu cô kêu ta liếm những ngón chân hôi thối của cô …"
Tiểu thư giận dữ cắt lời hắn: "Ngươi mới bốc mùi!" 
Hy Bình cố ra vẻ trầm tư, tự nói một mình: "Làm sao cô ta biết nhỉ, không lẽ cô ta đã bí mật liếm ngón chân mình!"
Tiểu thư giận dữ hét lên: "Hoàng - - Hi - - Bình!"
"Đây!" Hy Bình làm như vừa giật mình tỉnh lại, nhìn vào mĩ nữ đang phát nộ phía trước, phát giác rất hoan hỉ khi thấy nàng ta tự mình kích nộ.
Tiểu thư đột nhiên đang giận chuyển sang cười, nói: "Ta kêu ngươi tới đây sớm là để liếm ngón chân cho nhân gia, giúp ta mang giày, từ ngày hôm nay đến khi ta chết, ta kêu ngươi làm gì, ngươi phải làm đấy!"
Hy Bình điếng người.
Một bàn tay mềm mại vạch trên khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, chủ nhân của bàn tay lên tiếng: "Ngươi hãy quay về trước, bình minh thì hãy tới đây. Đừng có trễ đấy!"
Hy Bình theo lời rời phòng tiểu thư, nhưng vẫn không thể ngừng nghĩ về những gì tiểu thư đối với hắn - - như thể bị nàng ta phi lễ. Hắn vẫn đang tiếp tục tìm cách sắp xếp để phi lễ đối với nàng ta lại, để khôi phục lại tôn nghiêm của 1 nam nhân.
Thế thường, chỉ có nam nhân phi lễ với nữ nhân, ở đâu mà nữ nhân lại phi lễ với nam nhân?
Sau khi Hy Bình đi, thiếu nữ mĩ lệ kiều nhu ngồi bên cạnh nãy giờ vẫn chưa lên tiếng nói: "Sư tỉ, tỉ thực sự muốn hắn liếm ngón chân tỉ sao?"
"Chỉ để hắn biết rằng Lôi Phượng ta không phải là dễ trêu!" Tiểu thư nhìn theo hướng Hy Bình bỏ đi, nói 1 cách tàn nhẫn.
Thiếu nữ đột nhiên minh bạch mọi chuyện, cô biết rằng trong tâm của người sư tỉ kiêu ngạo này không thể tĩnh lặng được nữa, trong tâm trung của nữ nhân mục hạ vô nhân này dần dần bị nam nhân vửa gặp xâm chiếm mà tự mình không biết.
Thiếu nữ thở dài nói: "Sư tỉ, lỗi là ở chúng ta, cũng không nên trách hắn."
Lôi Phượng cười nói 1 cách kì lạ: "Oh? Bích Nhu, không ngờ muội lại xin khoan dung cho hắn, thích hắn rồi phải không?"
Bích Nhu đỏ mặt nói: "Muội đâu nào?"
Lôi Phượng sờ khuôn mặt 2 má đỏ hồng của Bích Nhu, nói: "Không nên xấu hổ, hắn đích xác là có tư cách là tình địch ghê gớm nhất với đệ đệ ta."
"Muội không có!" Bích Nhu nhúi đầu vào ngực Lôi Phượng, bất y địa tát kiều đạo, trong tâm thực tế lại nghĩ: "Nếu không có Lôi Long, ta liệu có thích hắn không?"
Lan Hoa cũng nói thêm vào: "Tiểu thư, tiểu tì cũng nghĩ rằng là chúng ta không đúng."
Lôi Phượng: "Thế nào? Lan Hoa, ngươi không để ý tới ước muốn của Tứ Cẩu à, muốn làm mĩ nhân cứu anh hùng ư? Ngươi quả cũng đa tình, không biết rồi sẽ cưới ai đây, Tứ Cẩu hay Hoàng Hy Bình?"
Lan Hoa vội lấy 2 tay che mặt, giậm chân nói: "Tiểu thư!"
Lôi Phượng giọng tỏ vẻ kinh hãi: "Ngươi muốn kết hôn với ta? Không thể được, không thể được, ngươi phải đi tìm nam nhân mớ thích đáng!"
Tam nữ đột nhiên cùng cười lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.