Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 39: Các hiển thần thông




Sau khi về đến Thần Đao Môn, Lãnh Như Băng bị Đỗ Manh Manh gọi qua, trên đường, hai thư muội thảo luận chuyện hồ đồ của Tiểu Nguyệt với Hy Bình, chịu không xiết thổn thức.
Tứ Cẩu bị Ngọc Điệp quấn cuộn nói chuyện tình, hắn cũng thích thú bị nàng ta quấn cuộn.
Hoa Tiểu Ba cùng Độc Cô Minh truy tìm mĩ nữ khắp nơi, hai người qua đủ cơn ghiền tay, không ngừng kêu thống khoái.
Biện Mệnh Tam Lang ở bên ngoài an bài chỗ ở cho đệ tử mới tới, lại không có chung chạ với bọn nữ đệ tử nữa ---- nhất định phải lưu chút tinh lực đối phó Lãnh Tinh Oánh, chiến đấu đệ nhất ma.
Lãnh Tinh Oánh bỗng nhiên thêm nhiều nữ nhi như vậy, khỏi nói bao nhiêu vui sướng! Để chúng nữ vây bên cạnh bà ta, bà ta liền nói này nói nọ kéo đông giật tây, nó đến chúng nữ ai ai cũng mặt hồng tai đỏ, tự nhiên không thể là lời tốt gì.
Lãnh Tinh Oánh thấy Tiểu Nguyệt ở một bên lặng lẽ không nói, kéo nàng ta qua, nói: "Tiểu Nguyệt, không vui vẻ ư? Có phải nhớ nam nhân không? Muốn a di giới thiệu vài người cho hài tử không?"
Chúng nữ cười đùa.
Tiểu Nguyệt nũng nịu nói: "Tiểu Nguyệt còn nhỏ mà!"
Lãnh Tinh Oánh phì cười nói: "Hài tử còn nhỏ? Điểm nào nhỏ chứ?" Tay bà ta hướng tới ưỡn nhọn trước ngực Tiểu Nguyệt chộp qua, Tiểu Nguyệt kinh hãi kêu một tiếng, té vào trong lòng bà ta, bà ta thuận tay vuốt ve đồn bộ mười phần đàn hồi của Tiểu Nguyệt, nói: "Còn muốn lừa a di? Vừa nhìn liền biết hài tử không phải xử nữ, mau chóng khai thật ra, là ai đoạt đi đồng trinh của hài tử?"
Hy Bình nghe được chỗ này cực kì không thoải mái, tựa như bị người ngay ngực kích một quyền khó chịu, hắn một mình đi ra khỏi phòng.
Ở viện tử đứng rất lâu, tâm tình mới từ từ khôi phục bình tĩnh, đột nhiên nghe được từ sau lưng truyền lại thanh âm của Tiểu Nguyệt -
"Đại ca!"
Hy Bình quay người, thấy được cặp mắt đau buồn long lanh lại rơi lệ, không tự giác đưa tay qua lau nhẹ, nặn ra vẻ tươi cười hỏi: "Nguyệt Nhi, vì sao khóc nhiều thế?"
Tiểu Nguyệt giơ bàn tay nhỏ nắm chặt bàn tay lớn của Hy Bình vì nàng lau lệ, nói: "Đại ca thương Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi không khóc."
Tay Hy Bình bị nàng ta giữ, không rút về được, không rút về lại càng không thể, cả người hắn không dễ chịu, nói: "Nguyệt Nhi, muội đi xem Tuyết Nhi tỉnh chưa?"
Tuyết Nhi sau khi từ Võ Sanh Nguyên quay về, liền bị Tiểu Nguyệt dẫn về phòng ngủ, bởi vậy Hy Bình có một lời như thế, hoàn toàn là hi vọng đánh phá cục diện cù triền này, hắn phảng phất cảm thấy thái độ của Tiểu Nguyệt gần đây đối với hắn khác lạ.
Tiểu Nguyệt vẫn là không thả tay hắn ra, trái lại nắm càng chặt hơn, nàng ta khẩn cầu: "Đại ca cùng Tiểu Nguyệt đi được chứ?"
Hy Bình thấy trong mắt nàng ta lấp lánh nước mắt vòng quanh, đáp: "Ừ!"
Tiểu Nguyệt vui sướng kéo tay hắn, hết sức phấn khởi đi tới hướng phòng nàng ta, giống như thời thơ ấu, nàng ta kéo tay hắn chạy trong núi …
Thời gian bắt đầu gì, đêm tối đối với con người mà nói, biến thành sung mãn nguyên tố thần bí cùng sung động khó hiểu.
Chúng nữ Lan Hoa cùng Lôi Phượng đặc biệt bỏ không thời gian một đêm cho Tư Cẩu cùng Hy Bình, để bọn họ vỗ về xa cách với Hồ Điệp Thất Cơ.
Tứ Cẩu vừa đến phòng, liền không thể chờ đợi được bò đến trên người Ngọc Điệp, cắn xé không ngừng.
Ngọc Điệp nói, Tử Cẩu, đừng nôn nóng (cần) sắc, chúng ta lâu thế này không gặp, tối nay thiếp là của chàng, cùng thiếp nói chuyện trước.
Tứ Cẩu một mặt xé rách y phục nàng ta, một mặt thở hổn hển nói: "Chuyện gì?"
Ngọc Điệp giận dữ nói: "Chúng ta đã lâu không trùng phùng, chàng dù sao nói vài câu nói tình ngọt ngào dỗ dành người ta chứ?"
Thực là không rõ phong tình.
Tứ Cẩu đã lột đi y phục trên người Ngọc Điệp, đang chuẩn bị xé quần dưới thân của nàng ta, nghe được Ngọc Điệp muốn hắn nói lời âu yếm, thét to nói: "Ngọc Điệp, thơm!"
"Đây chính là lời ân ái của chàng sao? Thiếp cảm thấy giống như một con chó đói bày tỏ với khúc xương, chàng thực không thể tình thi họa ý chút sao?" Ngọc Điệp vặn xoay thân eo như rắn, hai tay bắt đầu cởi y phục cho Tứ Cẩu, nàng ta là một nữ nhân thành thục, không phải nữ hài ảo tưởng 17 18 tuổi, nàng ta hiểu rõ lời âu yếm nữ nhân đòi hỏi nhất là nam nhân yêu thích của mình mạnh mẽ xâm chiếm.
Ngọc Điệp lật người ép vào Tứ Cẩu, đôi tay cởi đi chiếc quần của hắn, nhưng lại bị Tứ Cẩu vịn ngã trên giường, lần nữa ép chặt nàng ta, nói: "Trước khi nàng cởi đi quần của ta, ta nhất định phải cởi nàng, ở trên sự việc này, Tứ Cẩu ta trước giờ không làm chuyện buôn bán lỗ lã!" Tay hắn liền xé đi quần của Ngọc Điệp, lại bởi vì kĩ thuật chưa quá quan, hay là không có cởi qua quần nhỉ?
Tuy hắn cùng thân trần của nữ nhân đánh nhau đã có một đoạn lịch sử rất dài, nhưng cởi quần, giống như còn là đêm động phòng của Tứ Cẩu hắn. Đêm động phòng của hắn với kĩ nữ Tiểu Hồng, ôi, đó là người ta cởi trần trụi nằm trên giường mời gọi hắn, đến nỗi đêm mưa xuân phong nhất độ với Lan Hoa, cũng là Lan Hoa mê mê hồ hồ cầm quần của mình hồ đồ cởi đi.
Một đoạn thời gian rất dài về sau, mãi đến lúc này đêm nay, khi hắn cùng Lan Hoa hoan hảo, Lan Hoa cùng Oanh Thúy đều có thể cởi đến lõa lồ nằm trên giường đợi hắn uy mãnh đi tới, nếu không, hắn luôn nói đêm qua quá mệt đêm nay nghỉ ngơi, lưỡng nữ đành phải tiên hạ thủ vi cường, cởi trần ở trong phòng đợi hắn, xem hắn còn dám lâm trận lui lại không? Đến thời điểm này, Tứ Cẩu chỉ đành đem miễn chiến bài của hắn ta ném lên trên đất, hung hãn giậm hai cước, sau đó, mới đến trên người lưỡng nữ kêu gào tỉnh giấc cùng trọng chấn uy mãnh của hắn!
Ngọc Điệp giận dữ nói: "Tử Cẩu, chàng cho cùng được hay không? Còn nói trước giờ thì không làm chuyện lỗ vốn? Thiếp thấy chàng trước giờ chính chưa có cởi qua quần của nữ nhân?"
"Ai nói?" Tứ Cẩu sợ nhất người khác nói hắn chưa có cởi qua quần nữ nhân, hắn đã có hai, không, là ba nương tử, thế nào có thể để người nói hắn trước giờ chưa cởi qua quần của nữ nhân? Tuyệt đối không được! Hắn dùng lực trê đầu quần của Ngọc Điệp liền xé, đem quần của Ngọc Điệp xé rách, hì hì cười ngốc.
Ngọc Điệp tức giận nói: "Tử Cẩu, chàng, chàng, chàng lại xé quần của thiếp sao?"
Tứ Cẩu nói: "Ngọc Điệp, ta không phải cố ý, nếu nàng ấm ức, cũng cầm quần của ta xé nát, như thế nàng liền không thể lỗ vốn rồi."
Ngọc Điệp nói: "Ai muốn xé quần của chàng?"
Tứ Cẩu vội vàng nói: "Vậy ta ngài mai bồi thường một cái mới cho nàng, nàng biết nhà Tiểu Ba rất có tiền, ta là sư phụ của hắn, hắn có thể không cho chút tiền ta dùng sao? Nàng muốn màu sắc gì? Ừ, ta thích màu trắng, mặc trên người của nữ nhân, khiến người vừa nhìn liền nghĩ tới thì cổ (mông) trắng cùng nải tử (nhũ) trắng của bọn họ, thực đã!"
"Thiếp thích màu đen, để các người những nam nhân hiếu sắc này nhìn chỉ có thể nghĩ đến thế giới ôn nhu màu đen phía dưới của người ta!" Nàng ta liền muốn đem chiếc quần nát cởi ra, lại bị Tứ Cẩu đè tay nàng ta, nói: "Ta lần này nhất định cởi hết quần của nàng!" Hắn cầm tay của Ngọc Điệp ra, liền kéo chiếc quần nát đó xuống dưới, trong miệng nói: "Ngọc Điệp, nâng chân cao một chút, phải, thì như thế, nàng xem, nàng đừng ép chân chặt như vậy, ta liền có thể thuận lợi cởi đi quần nát của nàng, không phải rất ôn nhu sao? Không đủ tình cảm sao?"
Tứ Cẩu nhìn thấy quần lót của Ngọc Điệp, là màu đen kinh điển, nghĩ thầm, đồ lẳng lơ này quả nhiên là thích màu đen, trong trong ngoài ngoài đều là màu đen, khà, màu đen đại biểu gì nhỉ? Màu đen chính là cái động đó của nữ nhân, trong đêm tối đặc biệt mê người, là tập hợp mộng tưởng của nam nhân đối với nữ nhân. Ủa, không ngờ Tứ Cẩu ta cũng có chút tư tưởng khả ái như vậy, không thẹn là tiểu cẩu cẩu khả ái của Lan Hoa.
Hắn cầm quần đen trong tay ném đến một bên, cười dâm nói: "Ngọc Điệp, lần này đến lượt sa cân (khăn sa) thần bí đó của nàng, nàng thích cái ví von này của ta chứ? Sa cân tam giác khả ái nhá, vén ra đi, để ta nhìn khuôn mặt khả ái sa cân che!" Tứ Cẩu tựa như một thi nhân lưu lãng ôn nhu niệm tình thi của hắn, tay của hắn lại giống như một nông phu thô lỗ dùng lực trên quần lót của Ngọc Điệp liền xé, sau đó chăm chú nhìn chỗ đó của Ngọc Điệp ngây ngốc nói không ra một câu, cái gì thế? Đây rốt cuộc là một chuyện thế nào, hắn không thể là đang cưỡng dâm ấu nữ chứ? Dường như không phải da!
Tứ Cẩu kinh hồn hơi chút bình tĩnh nói: "Ngọc Điệp, nàng thế nào đem những lông đen khả ái đó của nàng đều nhổ rồi?" Nàng ta không phải thích màu đen ư? Vì sao lại nhổ trừ màu đen khả ái của nàng ta thế? Tứ Cẩu cảm thấy đột nhiên không hiểu nữ nhân.
Ngọc Điệp đỏ mặt, đáp: "Không phải nhổ, là cạo! Sau này vẫn có thể mọc ra, thiếp là cạo vì chàng, Tử Cẩu! Người ta tuy đã từng trải qua rất nhiều nam nhân, nhưng người ta chỉ muốn từ giờ về sau chỉ với chàng thôi, bởi vậy lập thệ làm người lại từ đầu, đây chính là minh chứng! Nam nhân các chàng có thể cạo sạch đầu làm lại từ đầu, chẳng lẽ không cho phép nữ nhân quét sạch phụ đạo bọn thiếp tòng đạo tố khởi (làm lại đạo) sao?"
Tứ Cẩu cười ha hả nói: "Ngọc Điệp, tốt, tốt, tốt một cái tòng đạo tố khởi (làm lại đạo), bất quả đạo (đường) này của nàng cũng hơi rộng rãi, như quả là xử nữ chi đạo thì càng tuyệt vời. Khà, Ngọc Điệp, chúng ta đêm nay liền tòng đạo tố khởi!" Hắn ném quần lót trong tay, cúi đầu chui vào trong bẹn của Ngọc Điệp, dùng mặt hắn ma sát âm bộ của Ngọc Điệp, Ngọc Điệp bị da mặt hắn làm đến ngứa ngáy, không tự giác quay xoay đồn bộ (mông), chợt cảm thấy đầu lưỡi của Tứ Cẩu duỗi nhập vào trong âm đ*o của nàng ta, trái phải liếm quét âm thần (môi) của nàng ta, hai chân của nàng ta cong lên, kẹp chặt đầu chó của Tứ Cẩu, đồng thời rên rỉ nói: "Tử Cẩu, chàng liếm nhẵn người ta, chàng chậm chút, người ta ngứa, ờ, tốt!" 
Tứ Cẩu mở hai chân nàng ta, tiếp tục vận động giải phóng đầu lưỡi của hắn, ở trong động huyệt của Ngọc Điệp thi triển hết phong thái của nó, giống như Tôn Ngộ Không ở Thủy Liêm Động chơi đùa côn khỉ.
Ngọc Điệp xuân tình nổi lên, sau khi rên rỉ một hồi, nói: "Tử Cẩu, phải vào chính đề rồi!"
Tứ Cẩu ngẫng mặt lên, nói: "Tới liền, Ngọc Điệp!" Nói xong, liền cởi quần của bản thân.
Ngọc Điệp bổ nhào lên người hắn, ép vào hắn, nói: "Ngọc Điệp thiếp cũng không làm chuyện buôn bán lỗ vốn, chàng xé nát quần của Ngọc Điệp, chàng cũng phải xé của mình!"
"Xẹt" một tiếng, chiếc quần của Tứ Cẩu ứng tiếng mà xé, lộ ra quần trong căng chặt cứng của hắn, Ngọc Điệp xé quần trong của hắn xuống, nắm lấy dương căn của hắn, vuốt nắm vài cái, nói: "Còn có thể, thiếp vốn cho rằng chàng bị hai tiểu ny tử đó hút khô rồi, hiện tại xem ra còn có thể chiến đấu. Ừ, để Ngọc Điệp phục thị chàng nha!" Nàng ta chôn đầu đến trên côn th*t của Tứ Cẩu, nhẹ mở miệng, đem cả con của Tứ Cẩu ngậm trong miệng, một lên một xuống nuốt nhổ.
Tứ Cẩu thư thái kêu lên: "Ngọc Điệp, nhanh chút, nhanh chút nữa!" Hắn cơ hồ không cách nào khống chế, thầm nghĩ, không được, tiếp tục thế này, Tứ Cẩu ta không phải chưa chiến đã bại, nào còn có mặt mũi gì? Nghĩ đến thế, hắn nói: "Ngọc Điệp, phải đến lượt ta, ta muốn nàng muốn sống muốn chết!" Hắn đem Ngọc Điệp ôm kéo lên, để chiếc mông đẫy đà của nàng ta ngồi trên mặt hắn, miệng của hắn chính đối động khẩu của Ngọc Điệp, từ chỗ đó hắn nếm được chất dịch cùng mùi vị đặc thủ của nữ nhân, hai bàn tay của hắn không ngừng cầm nắn bộ ngực của Ngọc Điệp, làm nhũ phòng của Ngọc Điệp dần dần sưng lên, nhũ đầu cũng bắt đầu biến cứng biến màu.
Ngọc Điệp không chịu được khiêu khích của hắn, rên rĩ ra tiếng, cảm thấy chỗ kín của mình khoái cảm một trận, phun ra một cổ thủy lưu, nóng ào ào chảy vào trong miệng Tứ Cẩu, nàng ta kêu: "Tử Cẩu, Ngọc Điệp muốn, mau dùng gậy chó của chàng làm thiếp!"
Tứ Cẩu uống một ngụm canh, biết độ lửa vừa khớp, lật người đè Ngọc Điệp lên giường, hai chân của nàng ép trên hai vai của nàng ta, một tay cầm côn th*t của hắn liền hướng tới bên trong màu nâu của Ngọc Điệp đẩy, trong miệng niệm lời nói: "Ngọc Điệp, để nàng lần nữa nếm thử to không gì sánh được của Tứ Cẩu ta, ta phải đem cái động nhão của nàng nổ đến sóng ngàn xích, nổ đến nàng kêu mẹ!" Dương căn của hắn chìm vào động thịt của Ngọc Điệp, thí cổ (mông) một lên một xuống ép xuống, gậy th*t trong động vào vào ra ra, chiếu rọi nước bóng láng.
Ngọc Điệp ở trong rút cắm của hắn, không ngừng nhẹ nhàng rên rỉ, nói: "Tử Cẩu, của chàng nếu lại lớn hơn chút thì tốt, Ngọc Điệp sẽ có thể càng sung sướng!"
Tứ Cẩu một mặt rút kéo một mặt nói: "Ta cảm thấy của ta đã đủ lớn, chỉ là khẩu vị của nàng quá lớn, nàng không biết, Lan Hoa cùng Oanh Thúy còn chê của lão tử lớn, chỗ đó của bọn họ so với nàng nhỏ hơn nhiều, vừa chặt vừa nhiều nước, bất quá, dáng vẻ lẳng lơ của bọn họ không có hơn nàng, ta cảm thấy vẫn là với nàng sáng khoái hơn chút, bản lĩnh khiếu sàng (nói dâm?) của nàng cũng mạnh hơn bọn họ, kêu đến lòng ta đều mềm! Mẹ, kì thật nam nhân cùng nữ nhân làm chuyện này một hứng thú khác chính là nghe tiếng khiếu sàng của nữ nhân, thế này mới có thể khiến một nam nhân chân thật cảm thấy hắn là đang chinh phục thõa mãn một nữ nhân, nam nhân mới có thể cảm thấy khoái cảm lớn nhất trên thể xác và tinh thần. Ngọc Điệp, kêu, kêu lớn tiếng một chút nữa!" Hắn ra sức dùng dâm căn của hắn ra vào trơn nhẵn trong tao huyệt (tự hiểu) của Ngọc Điệp, đồng thời đôi tay nặp éo hào nhũ của Ngọc Điệp, làm Ngọc Điệp yêu kiều rên rĩ không ngừng, nước tràn động mật.
Ngọc Điệp chợt nói: "Không biết bị hắn cắm vào là mủi vị thế nào?"
Tứ Cẩu vừa làm việc vừa hỏi: "Tao (lẳng lơ) nương, nàng nói là Hy Bình sao? Ngày nào ta để hắn tới làm nàng một lần, để chân chính to bá tuyệt đó của hắn nổ nát tao huyệt này của nàng! I, trong hang của nàng lại giống như lần trước có lực hút, rất sảng khoái! Đây chính là cảm giác bọn Lan Hoa không cách nào cho ta, nhưng mối thịt nhỏ của bọn họ vừa vặn bù đắp nó. Nàng nói Hy Bình, bọn họ thì sợ cái cây đó của hắn, trước giờ không dám tưởng tượng cảm giác bị hắn đút vào là thế nào. Ngọc Điệp, tăng thêm chút lực hút nữa, ta phải tiến hành mãnh công rồi!" Hắn tăng nhanh tốc độ ra vào, cơ hồ đem eo lưng của Ngọc Điệp thậm chí ép gẫy, Ngọc Điệp ở trong ra vào của dương cụ tuy không bằng Hy Bình lại rất là thô khỏe của hắn, dần dần mê hoặc lạc mất bản thân, nghênh gặp một cái mạnh mẽ, ngoại âm của nàng gần như bị Tứ Cẩu đâm vào ép bằng. Nàng cảm thấy cao trào liền sắp tới, kêu dâm nói: "Tử Cẩu, nhanh, nhanh nữa, nô gia muốn tới!"
Tứ Cẩu cảm thấy lực hấp lực của âm đ*o nàng ta theo khoái cảm sắp gần tới của nàng tăng thêm, khiến cho độ mẫn cảm âm tiệp của hắn tăng cường, không tự kiềm chế rên rĩ ra tiếng, côn th*t một lần lại thêm một lần đâm vào thịt mềm của Ngọc Điệp …
Hai người đại chiến hơn hai thời thần, hai bên đều cực kì thỏa mãn.
Ngọc Điệp nói: "Quả nhiên tiến bộ nhiều!"
Tứ Cẩu nằm bò mềm nhũ trên bụng nàng ta, tự hào nói: "Đó là đương nhiên, Tứ Cẩu này chính là nhân vật lợi hại! À, Ngọc Điệp, nói thật lòng, mị thuật của nàng đích xác không tệ, mùi vị trên giường cùng nàng thực là không giống nhau, cực kì sảng khoái cũng cực kì mệt mỏi, mẹ, còn hay Lan Hoa với Oanh Thúy không ở bên cạnh, nếu không lão tử thực sự phải mời bang chủ. Hy Bình tiểu tử đó thực không phải cái lồng, lão tử ứng phó một mình nàng còn có chút lực bất tòng tâm, hắn lại làm sáu thư muội nàng đến gà kêu đầy trời!"
Ngọc Điệp nghe trong đêm không phiêu bạt tiếng khiếu sàng của thư muội nàng, trong lòng cũng thán phục tư thế hào hùng bất khả nhất thế ở trên giường của Hy Bình, nàng ta xoa nhẹ bờ vài của Tứ Cẩu, nói: "Chàng cũng không tệ, làm nô gia đến muốn sống muốn chết!"
Mỗi một nam nhân đều thích nghe nữ nhân nói câu này, Tứ Cẩu tự nhiên cũng không ngoại lệ, hắn cảm động cùng Ngọc Điệp miệng lưỡi triền miên một hồi, sau đó ôm thân thể đẹp đẽ mê người này, ngủ say sưa.
Đối với Độc Cô Minh cùng Hoa Tiểu Ba mà nói, đêm nay là có ý nghĩ kỉ niệm.
Bọn họ thế nào cũng không thể nghĩ được, Lãnh Tinh Oánh lại kêu bọn họ đến gian phòng của bà ta, nữ nhân diễm khuynh thiên hạ này, tuy đã hơn 40 tuổi, nhưng người từ nhỏ đã tu tập thải bổ trú nhan chi thuật, bão dưỡng đến cực tốt, trông tới thì giống như thư thư của Lãnh Như Băng.
Khiến Hoa Tiểu Ba kinh dị, thân thể bà ta hoàn mĩ đến trình độ vô hà khả kích (không thể chê được), loại thành thục cùng yêu dã (diêm dúa lẳng lơ) đó hai tiểu ny tử Xuân Thủy cùng Hạ Vũ không thể nào so sánh, Độc Cô Mình gã xử nam trước giờ chưa thấy mông trần của nữ nhân này càng là nhìn đến miệng khạc bọt trắng dương cụ giương cao.
Biện Mệnh Tam Lang sớm đã là ba con heo trần.
Lãnh Tinh Oánh giận dữ nói: "Hai tên hỗn tiểu tử các ngươi, thấy thân thể của nô gia, còn không cởi hết y phục các ngươi ra, để nô gia cũng nhìn lại của các ngươi?"
Hai người quả thực công tác liên tục - y phục trên người sàng rơi trên đất.
Lãnh Tinh Oánh trong mắt liền sáng, rất kinh ngạc mừng rỡ, dương v*t của hai người lại không nhường Dã Lang Tình Lang, cơ hồ bằng kích thước của Ngưu Lang.
Trong nam nhân trước mặt bà ta, phải tính Ngưu Lang cường tráng nhất, người này cao khỏe giống như một con trâu, bốn người vốn đã là rất cao lớn, lại chỉ đến bờ vai hắn, hắn so với Hy Bình cao vượt một cái đầu, so với Lôi Long cao vượt nửa cái đầu, bắp thịt cuồn cuộn, lộ ra có chút nặng nề.
Lãnh Tinh Oánh lại muốn một một người thân thể máu thịt, ứng phó năm nam nhân cường tráng này, thực sự phải hổ lang chi phụ vậy.
Bà ta lúc này đang không mảnh vải che thân nằm nghiêng trên giường, mặt ra ngoài, hướng về năm nam nhân xếp thành một đoàn nặn ra vẻ tươi cười thiên kiều bách mị, sau đó ngón tay nhỏ bỏ vào trong miệng cắn nhẹ một cái, lại đem đầu ngón tay dời đến trong hố lông nhẹ giật, rên rỉ một tiếng, giữa hai ngón tay liền thêm một sợi lông thô đen bóng cuộn xoắn, bà ta hướng về năm người vẫy vẫy tay, một hơi chân khí thổi qua đầu ngón tay, sợi lông liền tung bay qua, xấu hổ trốn vào trong miệng mở ra của Độc Cô Minh, lại cũng không nguyện ra ngoài.
Năm người cờ xí giơ cao, như đội viên cảm tử không màng tất cả xông thẳng, bổ nhào về miếng trắng trùi trụi trên giường.
Theo trật tự của lúc trước, một bàn do Tình Lang dùng thủ pháp khiêu tình cùng Lãnh Tinh Oánh tiến hành dạo dầu, đồng thời ôn tồn tương hảo một lượt, tiếp theo là Ngưu Lang chạy nướt rút trầm trọng mà giữ lâu, lại cuối cùng là Dã Lang kéo cắm nhanh chóng vô bì.
Biện Mệnh Tam Lang sau khi liều mất một khẩu ngạnh khí cuối cùng, cuối cùng đến lượt tân tướng tình trường Hoa Tiểu Ba vào sân, tiểu tử này đã qua chăm sóc huấn luyện của Xuân Thủy cùng Hạ Vũ, đã rất có thủ đoạn, sau chuyện Lãnh Tinh Oánh ra sức biểu dương hắn, khiến hắn so với lúc bắn tình còn phải phơi phới muốn lên tiên hơn.
Khi Hoa Tiểu Ba rơi xuống cứng nhắc, xử nam lão đại Độc Cô Minh, giết gà sắp đến, ma đao xoèn xoẹt, bò đến trên khối thịt mềm của Lãnh Tinh Oánh, tần số tim nhảy của hắn liền không thể khống chế tăng tốc lên, thử rất nhiều lần, đều không cánh nào đặt trúng mục tiêu, thương pháp có đủ phân.
Lãnh Tinh Oánh hỏi: "Ngươi là xử nam?"
Độc Cô Minh không tranh cãi mặt hồng tai đỏ, gật gật đầu thừa nhận hắn là xử nam - đối với một nam nhân mà nói, hắn mộng tưởng mỗi nữ nhân hắn gặp gỡ được đều là xử nữ mĩ lệ thuần khiết, nhưng hắn lại coi bản thân là xử nam như nỗi nhục.
Rất nhiều lúc, nam nhân yêu thích ấu trĩ với ngây thơ của nữ nhân, nữ nhân lại yêu thành thục cùng lời nói dối của nam nhân.
Lãnh Tinh Oánh yêu kiều cười lên, nắm lấy cây ban đầu của Độc Cô Minh, dẫn xà nhập động.
Độc Cô lão đại nói cho cùng là võ lâm cao thủ, bằng vào nội công cao thâm của hắn, tuy là lần đầu tiên, lại không giống lần đầu tiên của Hoa Tiểu Ba không được việc gì như vậy, hắn cùng Lãnh Tinh Oánh làm đủ nửa thời thần, kêu to đã quá, càng kiên định quyết tâm cua gái của hắn - bất luận như thế nào, ngày mai nhất định đi theo đuổi một nữ hài tốt!
Lãnh Tinh Oánh hưởng thụ năm nam nhân thô bạo lớn nhất, ngay khi năm nam nhân đều hướng về bà ta đầu hàng, ba ta nghe được tiếng kêu của Lục Cơ còn đang nói toạc ra, không nhịn được giật mình kêu lên: đã bốn thời thần trôi qua, tiểu tử này còn đang làm? Lục Cơ được chân truyền của ta, một người liền đủ đối phó năm sáu nam nhân cường tráng, làm sao đêm đối phó độc một mình hắn còn không ăn thua gì như thế? Trước giờ chưa thấy qua bọn chúng khiếu sàng kêu đến kịch liệt như thế, phải không thể là giả vờ chứ? Lại không giống giả -
Ngưu Lang từ đáy lòng nói: "Cô gia so với Man Ngưu ta đây còn phải lợi hại hơn ngàn lần!"
Độc Cô Minh ngậm nhũ đầu của Lãnh Tinh Oánh, hắn từ trong rãnh ngực của Lãnh Tinh Oánh ngẩng mặt ra, nói: "Đêm nay lại không được ngủ!"
Lãnh Tinh Oánh kinh dị nói: "Hắn không thể là mỗi đêm đều uy mãnh như thế chứ?"
Hoa Tiểu Ba không lưu tâm đáp: "Xấp xỉ rồi, nhớ đến sau khi thư thư cùng Tiểu Vũ sau khi bị thư phu làm một đêm, ba ngày mới có thể bình thường xuống giường đi bộ, thư phu này của ta năng lực ở phương diện này cùng xướng ca của huynh ấy đáng sợ như nhau, hì hì."
Lãnh Tinh Oánh linh cơ liền động, kiến nghị nói: "Chúng ta đi qua xem trộm một cái, như thế nào?"
Năm người không dám tin, hỏi: "Cái gì?"
Tình Lang nói: "Phu nhân, hắn ta là nữ tế của người đấy?"
"Nữ tế thì không thể nhìn sao? Ngươi xem, hai tiểu tử này, một là đệ đệ của nương tử của nữ tế ta, một là ca ca của nương tử của nữ tế ta, hiện giờ còn không phải cùng ta điên ương đảo phượng, không biết bao nhiêu sung sướng! Chỉ cần là nam nhân cường tráng, lão nương liền thích!" Lãnh Tinh Oánh khoác lên áo ngủ, đi ra khỏi phòng.
Năm người mặc lên chút y phục, cũng theo chân Lãnh Tinh Oánh đi đến trước phòng Hy Bình đang ở.
Lãnh Tinh Oánh ở trên giấy cửa chọc một lỗ, hí một con mắt chăm chú nhìn vào bên trong, chỉ thấy Lục Điệp, Hồng Điệp, Xuân Điệp trong Lục Cơ ngủ say trên giường, Vân Điệp cùng Vũ Điệp tê liệt ở trên đất ngón tay đều không cử động, Thủy Điệp chính đang nằm bò trên bàn, hai tay của Hy Bình ôm đồn bộ đẫy đã có thịt của nàng ta, hung hãn công kích, thí cổ của Thủy Điệp bị đẩy đến lay động không ngừng, cả người rung rung, song nhũ trắng đầy thịt trước ngực rơi trên mặt bàn, nhũ đầu hôn môi, ma sát mặt bàn, trong miệng nàng ta hồ loạn hét lên ngôn ngữ không rõ vì sao, hưng phấn đến cực điểm.
Thủy Điệp nói: "Lang, nô gia không được, muốn, muốn chết rồi, người đi tìm bọn họ, ê ồ!" 
Hy Bình ra sức đẩy tới, sau đó giữ sau trong mềm mại ướt đẫm của nàng ta, mặt của hắn vùi trong cổ lấp lánh hãn châu (mồ hôi) của nàng ta, cắn dáy tai của nàng ta, nói: "Thủy Điệp nhi, đổi tư thế được không?" Hắn kéo ra vũ khí đáng sợ đó của hắn, quay thẳng thân thể của Thủy Điệp, đem nàng ta ép trên chiếc bàn, hai tay xoa nặn thịt trắng trước ngực của nàng ta, cúi đầu xuống, miệng cắn giữ miệng của Thủy Điệp, eo của hắn liền hăng say, phần mông liền ưỡn, con mắt của Thủy Điệp đột nhiên trừng lớn, sau đó nhắm hai con mắt lại, hưởng thụ xâm phạm cường hãn của hắn ta.
Lãnh Tinh Oánh thấy được khoảnh khắc hùng tráng đó của Hy Bình, cả thể xác và tinh thần vì đó liền run, nghĩ thầm: Thứ đó của tiểu tử này quả thực người không thể có, một đời trải qua vô số người, cũng chưa thấy qua hùng căn dài thô đáng sợ như thế, vốn cho rằng thứ của Ngưu Lang là thô dài nhất trên đời, lại vẫn còn không bằng được Hy Bình, chả trách được như Lục Cơ bọn dâm phụ có qua vô số nam nhân này gặp phải hắn cũng phải giống như xử nử kêu thảm không ngừng.
Tình Lang nói: "Phu nhân, để bọn thuộc hạ cùng xem với!"
Lãnh Tinh Oánh đầu cũng không quay nói: "Các ngươi bản thân không thể chọt mấy lỗ sao? Đần độn!" Bà ta vẫn như cũ không muốn đem mục quang từ trên cơ thể hùng tráng mà hoàn mĩ của Hy Bình dời khỏi.
Năm người nghe bà ta vửa nói, cũng thầm trách bản thân quá ngu! Bọn họ đều ở trên giấy của cửa sổ đâm xuyên một lỗ, nhìn qua kết quả, không nhìn không biết, vừa nhìn liền hoảng sợ, mẹ a, còn may bản thân không phải nữ nhân, nếu không liền bị hắn làm chết.
Hoa Tiểu Ba cuối cùng minh bạch vì sao thư thư của hắn bị Hy Bình làm qua sau ba ngày mới có thể xuống giường đi lại.
Sáu người đang nhìn đến hăng say, bên cạnh truyền lại tiếng mắng nhẹ của Lãnh Như Băng: "Các người đang làm gì? Mẫu thân, người thực là chết không đổi tính, loại chuyện thẹn chết người này, người lại dẫn bọn họ tới nhìn lén? Các người -"
Sáu người quay người lại, Lãnh Như Băng thấy năm nam nhân bọn họ chẳng những chỉ mặc một chiếc quần đùi, mà đáy quần phồng lên, liền giậm chân mắng, mà áo ngủ của Lãnh Tinh Oánh căn bản đã không có buộc lại, lúc này trước ngữa mở phanh, lộ ra thân người mĩ hảo, càng là khiến Lãnh Như Băng giận dữ.
Không lâu sau, chúng nữ đều đi ra, Hoa Tiểu Ba củng Độc Cô Minh thấy được Hoa Tiểu Mạn Độc Cô Kì lưỡng nữ, cảm thấy rất hổ thẹn.
Chúng nữ lập tức lên tiếng phê phán đám xằng bậy nhìn trộm này.
Bên trong truyền ra thanh âm của Hy Bình: "Ai ở bên ngoài ồn ào?"
Mọi người liền kinh hãi, Lãnh Tinh Oánh dẫn năm con heo trần chạy về phòng, chúng nữ Lãnh Như Băng cũng lánh đến trong phòng.
Bởi vì nguyên do quá ồn ào, Lôi Long phu phụ cùng Lan Hoa Oanh Thúy lưỡng nữ cho rằng phát sinh chuyện gì, đều ra ngoài xem kết quả, đúng lúc Hy Bình xích thân lõa thể từ trong phòng đi ra, tam nữ kinh hãi kêu lên, Bích Nhu liền vùi đầu vào lòng ngực của Lôi Long, Lan Hoa Oanh Thúy lưỡng nữ không nói ra lời nhìn hắn.
Hy Bình liền ngớ ra, như gió lui về trong phòng.
Hắn vốn dĩ muốn đến phòng của chúng nữ Lôi Phượng, lại chẳng ngờ đụng phải đám người Bích Nhu, lúng túng tự nhiên là khó tránh, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, sau đấy hắn lại len lén lần mò gõ mở cửa phòng kế bên, bên trong đặc biệt bày ba chiếc giường, tự nhiên, hắn liền lại đều ngủ qua ba chiếc giường.
Lôi Long phu phụ về đến trong phòng, Bích Nhu nhẹ nhõm thở dài, nói: "Thứ đó của hắn thực dọa người!"
Lôi Long sớm đã rõ, đối với việc này liền cười nhạt, hôn Bích Nhu kinh hãi hồn còn chưa định, lại là một lượt triền miên.
Lan Hoa cùng Oanh Thúy sau khi về phòng không cách nào ngủ, nhịn không được đi tìm Tứ Cẩu.
Tứ Cẩu nghỉ ngơi hơn hai tiếng, vẫn còn có chút tâm có dư mà lực không đủ, cuối cùng ở dưới nỗ lực của toàn thể thành viên, hùng phong tái chấn, miễn cưỡng thỏa mãn nhu cầu của Lan Hoa củng Oanh Thúy, ngã trên người Lan Hoa vù vù ngủ say.
Đám xằng bậy nhìn trộm đó kinh hồn tán đảm về đến trong phòng, năm nam nhân, ai ai cũng nâng thương nóng lòng muốn thử.
Áo ngủ của Lãnh Tinh Oánh liền quăng, nằm xuống trên giường, giương mở hai chân, mặc ý cho bọn họ xâu xé.
Cùng một đêm, một gian phòng khác, Đỗ Thanh Phong phu phụ nằm trên giường, cũng là khó mà ngủ được.
Vương Ngọc Phân nói: "Thanh Phong, có thể kể cho thiếp nghe giữa chàng với Lãnh Tinh Oánh là sự việc thế nào chăng?"
Đỗ Thanh Phong ngẫm nghĩ, thở dài nói: "Đó chỉ là một trùng hợp, nàng ta khi đó bị Thi Viễn Lệnh của Địa Hoạch Môn hạ dâm độc, chính dục vọng đang bạo phát với nàng ta, ta đúng lúc gặp phải, cứu nàng ta, thế là có quan hệ củ triền không rõ ràng với nàng ta, sau chuyện ta hỏi cưới nàng ta, nàng ta không có đáp ứng, 20 năm trôi qua, không ngờ lại lần nữa gặp nàng ta, nàng ta lại thành chưởng môn của Hồ Điệp Phái. Ai, tạo hóa lộng người!"
Vương Ngọc Phân hỏi: "Chàng yêu qua ả ta chứ?"
Đỗ Thanh Phong đáp: "Một đời này của ta, chỉ yêu qua hai nữ nhân, một là nàng, một là mẫu thân của Tư Tư Độc Cô Tuyết, còn như Lãnh Tinh Oánh, ta đối với nàng ta chỉ có áy náy củng đổng tình."
Vương Ngọc Phân tin tưởng lời của ông ta, bà ta nhu hòa nói: "Thanh Phong, như quả ả ta nguyện ý lấy chàng, chàng còn thể tiếp nạp ả chứ?"
Đỗ Thanh Phong trầm mặc rất lâu, thống khổ đáp: "Ta không biết."
Vương Ngọc Phân nhẹ nhàng vỗ vai ông ta, nói: "Nếu đã như thế, thì đừng nghĩ quá nhiều, thân thể quan trọng."
"Đa tạ nàng, Ngọc Phân!" Ông ta trong tối tăm tìm đến trên môi Vương Ngọc Phân.
Vương Ngọc Phân nhiệt liệt hồi ứng, sau khi hôn xong, bà ta nói: "Thanh Phong, tối nay thỏa mãn Ngọc Phân được chứ?"
Đỗ Thanh Phong mặt lộ lúng túng, nhưng còn là nói: "Tốt, Ngọc Phân, ta thử nhé!"
Vương Ngọc Phân liền sắc mặt vui vẻ, vội vàng cởi y phục cho Đỗ Thanh Phong, khoảnh khắc, liền đem Đỗ Thanh Phong biến thành Đỗ Thanh Quang (hạt đậu trần), sau đó bà ta lại cởi đi y phục của mình, lộ ra nữ thể thành thục của mình, nói: "Thanh Phong, chàng xem thân thể của Ngọc Phân không phải càng lúc càng mê người sao?"
Đỗ Thanh Phong thở dài nói: "Nàng là càng lúc càng trẻ, xem ra không giống với mẫu thân của Manh Manh, trái lại là giống thư thư của Manh Manh."
Vương Ngọc Phân giận dữ nói: "Kì thật người ta vốn dĩ đã trẻ mà, chàng nghĩ nữ nhân 40 tuổi có thể già sao? Thanh Phong, chàng xem ra cũng rất trẻ, Ngọc Phân thì không cảm thấy chàng già." Bà ta đột nhiên nhoài người về giữa hai chân của Đỗ Thanh Phong, nặn thoại nhi vẫn còn mềm nhũn nằm bò đó của Thanh Phong, lôi kéo vài cái, xoa đùa một trận, cái thứ của Đỗ Thanh Phong liền từ từ có chút hỏa khí, tay bà ta liền càng thêm nỗ lực sáo lộng (tự hiểu), đến cuối cùng khi có chút độ cứng, bà ta cúi đầu đậu lại ngậm cành thịt của Đỗ Thanh Phong, rất là có kĩ xảo cắn trượt, làm Đỗ Thanh Phong hai chân đánh thẳng, rên rĩ lên tiếng.
Đỗ Thanh Phong không nhịn nổi nữa, hai tay ở miếng thịt trắng trước ngựa bà ta vuốt ve xoa nắn một trận, đồng thời hưởng thụ phục vụ của Vương Ngọc Phân.
Vương Ngọc Phân đột nhiên nói: "Thanh Phong, được rồi, Ngọc Phân muốn chàng tiến vào!" Bà ta thẳng băng ngồi trên dương cụ của Đỗ Thanh Phong, phần mông trên dưới lắc rung, một cặp nhũ phòng ở trước ngực rung tới rung lui lắc lên lắc xuống.
Đỗ Thanh Phong run lẩy bẩy một trận, sớm ngâm nói: "Ngọc Phân, ta không được rồi, ta phải bắn!"
Vương Ngọc Phân sắc mặt liền biến, nói: "Thanh Phong, chịu đựng, cho Ngọc Phân thêm một chút thời gian, không!" Bà ta cảm thấy trong âm đ*o của mình một dòng nước nóng hầm hập một hồi, sau đó côn th*t của Đỗ Thanh Phong liền mềm ra bên trong của bà ta, trượt ra động cửa hang của bà ta, bà ta thất vọng cắn cắn lấy bờ môi, lệ châu lấp lánh trong mắt bà ta.
Đỗ Thanh Phong nói: "Xin lỗi, Ngọc Phân, ta vẫn là không thể kiên trì, ta vẫn là không thể!" Ông ta gân như thống khổ nắm giật tóc của bản thân mình.
Vương Ngọc Phân thương yêu vuốt ve gương mặt anh tuấn của ông ta, nói: "Ngọc Phân không phải cưỡng cầu chàng, thế nhưng, bắt đầu kể từ ba năm trước, chàng liền không thể thỏa mãn Ngọc Phân, Ngọc Phân cũng rất thống khổ, vì sao có thể như thế? Ngọc Phân cũng già rồi, không thể cũng được."
Đỗ Thanh Phong nói: "Không, Ngọc Phân, nàng một tí cũng không già, là ta già, ta không thể cho nàng hoan ái một nữ nhân nên có nữa. Ta, ta -"
Vương Ngọc Phân nói: "Đừng nói, Ngọc Phân có thể lí giải, Ngọc Phân cũng không phải một nữ nhân dâm đãng, chỉ là lâu dài chưa đạt được ân ái của phu quân, trong lòng muốn. Nhưng phu quân không thể cho Ngọc Phân quá nhiều, Ngọc Phân cũng không thể oán phu quân, đây đều là mạng, chàng trước đây đã có thể cho Ngọc Phân vui sướng rất lớn, Ngọc Phân cũng tính sống qua, nữ nhân làm đến trên phần này cũng nên thỏa mãn. Ngọc Phân vẫn còn yêu chàng giống như trước kia, Thanh Phong!"
Đỗ Thanh Phong thở dài nói: "Kì thật ta biết nàng sống rất khổ, luôn ở trong đêm xoay lưng lại với ta len lén khóc, có lúc ta thầm nghĩ, dù cho nàng lén lút sau lưng ta đi kiếm nam nhân khác, ta cũng không thể trách nàng, nói cho cùng, nàng là một nữ nhân thành thục, mà không phải một nữ nhân già, da thịt của nàng vẫn có rực rỡ cùng tính đàn hồi của thiếu nữ, nàng còn là mĩ lệ thế này, như quả nàng cần nam nhân, tùy tiện vẫy tay, đã có một đống lớn nam nhân phủ phục dưới quần của nàng, nơi đấy của nàng cũng mĩ diệu động người như xưa, nhưng nàng không có làm như vậy, ta biết nàng là bởi vì yêu ta, thế nhưng ta thẹn đối với tình yêu của nàng a, Ngọc Phân!"
Vương Ngọc Phân thu thập tình hoài, mặc lên quần lót, ngủ ở bên cạnh của Đỗ Thanh Phong, nói: "Ngủ thôi, đừng nghĩ nhiều như thế, bất luận như thế nào, Ngọc Phân đều yêu chàng."
Đỗ Thanh Phong thở dài một tiếng, nhắm mắt ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.