Lão Tứ Là Thiên Tài

Chương 1




(Giới thiệu về gia đình tinh anh ^^)

Núi Dương Minh có một ngôi biệt thự rất lớn rộng mấy ngàn thước, bức tường bao quanh dài như không có điểm cuối, phía sau tường cây cối cao lớn, xanh ngắt, làm người khác nhìn không thể thấy kiến trúc tòa nhà, càng miễn bàn là nhìn thấy người ở bên trong. Chỉ có thể thấy được kiến trúc trừ tường bao quanh đã rêu xanh duy nhất một đại môn tao nhã, hào phóng đầy tráng lệ được xây bằng hàng ngàn phiến nham thạch.

Trên môn bài chỉ điêu tạc hai chữ đơn giản — Hạ trạch.

Nhưng người ở gần đó lại có thói quen gọi Hạ gia là “Tinh anh môn”, đơn giản bởi vì đây đúng là một gia đình tinh anh, từ cha mẹ đến con đều là tinh anh trong tinh anh, thành tựu phi phàm.

Thế hệ trước chẳng cần nói ra, chỉ những người con trai của Hạ gia cũng đã khiến người khác chú ý lắm rồi.

Lão Đại Hạ Tử Giác, năm nay 34 tuổi, nghe nói là tổng tài.

Lão Nhị Hạ Tử Kình, năm nay 32 tuổi, nghe nói tự chính mình mở công ty làm lão bản.

Lão Tam Hạ Tử Cực, năm nay 30 tuổi, nghe nói là kỹ sư tài năng ở một công ty nhất nhì thế giới, lương một năm mấy trăm ngàn USD nhảy lấy đà (lương luôn tăng).

Lão Tứ Hạ Tử Dược, năm nay 29 tuổi, nghe nói là một nhạc sĩ, tác phẩm nổi tiếng ngất trời.

Nói ngắn lại, một nhà bọn họ tất cả đều tinh anh, thành tựu phi phàm, cho nên hàng xóm xung quanh mới gọi là “Tinh anh môn”.

Trọng điểm là, con trai Hạ gia tất cả đều chưa kết hôn, bọn họ bề ngoài ưu, năng lực cường, xuất thân bất phàm lại kiếm nhiều tiền, quả thật đúng danh người đàn ông độc thân hoàng kim, thật sự là làm cho người ta xua như xua vịt.

Bất quá đâu, tư tưởng của Hạ gia phụ mẫu cũng kỳ thực tiến bộ, mắt thấy một đám con đều đã đến tuổi thích hợp kết hôn, lại ngay cả xem mắt cũng chưa lần nào mà không lo lắng tí nào, luôn cười nói con cháu đều có phúc riêng của con cháu, tùy duyên là tốt rồi.

Hàng xóm đều thảo luận, tùy duyên nha, tùy duyên thì tốt lắm, nhưng vấn đề là tùy duyên có thể tùy đến nữ nhi nhà mình sao?

Thật sự là hao tổn tâm trí nha!

Lăng Vị Ương là một trong những người đó.

Nhìn đôi trai tài gái sắc đứng ở trên bục có thể cảm nhận được trên người bọn họ phát ra bầu không khí hạnh phúc, nàng liền liên đới chịu tội bị công xích ở dưới bục.

Mặc dù khi nhận được tin vui, nàng cảm thấy có chút ngoài ý nghĩ, dù sao lúc ấy nghe ý tứ của Dịch Tiểu Liên, nàng hiện một bộ dạng đánh chết cũng không có khả năng cùng lão đại của Hạ gia có chút quan hệ. Chẳng qua nhân duyên trời định, nhất định người tốt đúng là vẫn còn có thể ở bên nhau, quan trọng là hạnh phúc th tốt rồi.

Thấy bạn thân học cùng trường ngày xưa có thể mang theo vẻ mặt tươi cười hạnh phúc đi tiếp đường đời sau này, nàng thiệt tình thành ý, cảm thấy vui vẻ thay bạn tốt, nghĩ rằng nên tự mình chúc mừng bạn…… Đáng tiếc không được, bởi vì “Hắn” đang ở chỗ này.

Hắn là Hạ Tử Dược.

Đài Loan không lớn, Đài Bắc càng nhỏ hơn, nhưng nếu thiệt tình muốn tránh một người, muốn cả đời không hề gặp mặt, kỳ thật cũng không phải việc khó. Nàng cùng hắn chính là một việc đã như vậy.

Đương nhiên, người muốn tránh xa đối phương chỉ có nàng, bởi vì với hắn mà nói, nàng căn bản chỉ là một người qua đường, cho dù hiện tại mặt đối mặt, hắn đại khái cũng sẽ không nhớ rõ nàng là ai, đã sớm quên nàng không còn một mảnh ký ức nào đi?

Nhưng dù vậy, nàng vẫn không muốn cùng hắn mặt đối mặt, làm cho chuyện tình sớm biết kết quả trước kia lại lần nữa làm bị thương chính mình, thật giống đứa ngốc.

Đã mười năm, tuy rằng hắn là mối tình đầu của nàng, nhưng nên đã quên từ lâu, dù sao hắn căn bản chưa bao giờ thật sự thích nàng một giây nào.

Mối tình đầu ngu xuẩn cũng đã qua, chính mình cũng biết là ngu xuẩn…… Nàng rốt cuộc vì sao muốn tới tham gia hôn lễ này, làm chính mình không tự chủ được lại hồi tưởng đoạn ký ức không quên được kia?

Nàng cùng hắn đều xem là quen với Tiểu Liên, Tiểu Liên cũng hiểu được nỗi chua xót của nàng, cho dù nàng không đến hẳn cũng sẽ không trách tội nàng, như vậy nàng rốt cuộc vì sao còn muốn đến đây?

Bởi vì hôn lễ tổ chức ở khách sạn năm sao, nếu đã bao lễ, không đến ăn rất đáng tiếc.

Nàng tìm em trai đi cùng nàng, hiện tại nhớ tới lời nói trước kia của hắn, cảm giác giống như lừa mình dối người.

Vì sao còn muốn tới đây?

Nàng hỏi chính mình, đáp án lại chôn ở nơi sâu nhất đáy lòng, miêu tả sinh động.

Khẽ thở dài, nàng xóa bỏ suy nghĩ hỗn loạn, quay đầu nhìn phòng yến tiệc kín người đầy hết chỗ, nàng không nghĩ tới hôn lễ được làm long trọng như vậy, nhưng may mắn là nhiều người thế mới có thể làm cho nàng thành công biến mất ở trong biển người.

Nhưng cứ như vậy, nàng thật sự không có biện pháp nào gặp mặt Tiểu Liên nói tiếng chúc mừng.

Quên đi, lần khác sẽ tìm thời gian hẹn gặp Tiểu Liên sau, dù sao có “Hắn” ở gần, nàng cũng không dám can đảm đi lên gửi tiền mừng. Nàng nên đi về thôi.

” Tiểu Nhiên, em ăn no chưa?” Nàng hỏi em trai bên cạnh.

” Làm chi? Chị muốn về?”

Nàng gật đầu.

” Vì sao? Hẳn là còn có hai, ba món ăn còn chưa có đưa lên bàn a?”

” Người ở đây nhiều thiệt, chị sợ hiện tại không đi, như thế tí nữa về không tắc xe, mà là tắc người. Em không phải hẹn bạn 4 giờ sao? “

” Đúng vậy, nhưng những món kia ăn ngon quá, chưa ăn hết món cuối cùng thì thật lãng phí.”

” Là ai không nghĩ đến lời nói trước kia, rằng khách sạn cao cấp bán đồ đều có mánh lới, so ra đồ ăn ở đây còn không đủ mỹ vị?”

” Chị nhất định phải nói xấu em như vậy sao? Em lúc ấy đâu có biết nên mới nói thế.”

” Muốn ăn chờ em về sau ra xã hội, buôn bán được tiền lại đến ăn. Cơ hội còn nhiều mà.”

” Nói như vậy cũng đúng, nhưng trước mắt mà ăn cũng không ăn, còn muốn chờ sau này sao? Đầu em không phải bã đậu.”

” Thật muốn ăn hết toàn bộ?”

Lăng Vị Nhiên vẻ mặt chờ mong gật đầu với chị.

” Vậy em tiếp tục ăn, chị ra bên ngoài trước đem xe máy ra cửa chờ em.” Lăng Vị Ương đứng dậy nói.

” Chị làm chi nhất định phải đi trước nha?” Lăng Vị Nhiên một phen cầm tay chị, nhíu mày hỏi.

” Bởi vì chị không nghĩ sẽ gặp ai. Chị đã ăn no, không ăn thêm được nữa, cho nên em cứ giải quyết phần của chị đi.” Nàng vỗ nhẹ tay cậu em, thuận thế gỡ tay mình khỏi tay cậu.

” Chị đâu có dạy em không biết xấu hổ ở lại tiếp tục ăn như vậy?” Lăng Vị Nhiên nhíu mày kháng nghị.

” Chị cũng không phải bạn gái em, có gì phải ngượng ngùng?” Nàng liếc mắt cậu em một cái. ”Ăn xong thì gọi điện thoại cho chị, chị sẽ đem xe đến gần cửa khách sạn chờ em.” Nói xong, nàng đứng thẳng xoay người đi đến hướng cửa phòng.

Hạ Tử Dược liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái kia, tên cô ấy là Lăng Vị Ương.

Vài năm không thấy? Hình như đã mười năm rồi.

Đài Bắc rõ ràng không lớn, kỳ quái là hắn cùng nàng qua mười năm lại ngay cả một cơ hội gặp nhau cũng chưa từng có, mà lần này cũng làm hắn không khỏi nghĩ hai người bọn họ thật vô duyên như thế sao?

Nói thật, hắn hoàn toàn không nghĩ tới bạn học của nàng – Dịch Tiểu Liên lại trở thành đại tẩu của hắn, càng không nghĩ tới đại tẩu cho hắn lễ gặp mặt với em chồng như thế, đúng là một chút quát mắng cùng châm chọc, khiêu khích.

Hắn nên nói cái gì đây? Chỉ có thể nói tự mình gieo gió gặt bão thôi.

Bất quá, đại tẩu mắng sai một việc, hắn chưa bao giờ quên Lăng Vị Ương, thậm chí ngay cả dáng nàng năm đó hắn đều còn nhớ rõ rành mạch–

Kiểu tóc để suông uốn như mì sợi, gầy dơ xương, đeo một đôi kính cận thị màu vàng, còn đeo niềng răng rất xấu……

Bạn bè lén trêu tức nàng lấy giúp một cái biệt danh là “Cương nha muội”. (Sia: Hàm cứng muội à? Tên thế thì ai thích cho nỗi >.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.