Lãng Tích Hương Đô

Chương 39: Cô gái bạo lực




Chỉ mấy thằng tay không mà thôi, thậm chỉ tiểu Kim cũng chẳng thèm bảo vệ cho Lâm Bắc Phàm. Hơn nữa, ít nhiều mấy ngày qua, Lâm Bắc Phàm cũng tu luyện được một ít Long Tu bảo điển. Mặc dù còn chưa được tầng thứ nhất nhưng thân thủ so với trước kia chắc chắn tăng lên không ít.

Thấy mấy thằng vây lấy mình, Lâm Bắc Phàm cũng chẳng hề sợ hãi, xoay người đưa tay sờ vào phía dưới của một tên. Cảm giác từ bàn tay nói cho Lâm Bắc Phàm biết rằng mình đã sờ đúng chỗ. Hắn liền bóp mạnh một cái...

A.....

Một tiếng hét thảm thiết vang lên. Cái tên đó co quắp người, từ từ ngồi xổm xuống đất, mồ hôi chảy đầu đìa.

Sau khi đắc thủ, Lâm Bắc Phàm cũng chẳng hề do dự, đứng dậy đấm thẳng vào đầu một tên khác. Sau đó xoay ngược tay, đấm trúng mũi một tên.

Chỉ trong chớp mắt, trong số bảy người đã có ba người gục xuống.

Phần lớn mọi người vào thời điểm quan trọng đều kích thích tiềm năm cơ thể của mình. Rất nhiều người nói rằng không dám ra chiến trường. Nhưng nếu có chiến tranh nổ ra, nhìn người thân, anh em ngã xuống bên cạnh mình thì ngươi có còn nói ngươi không dám cầm lấy súng mà bắn nữa không?

Cũng cái đạo lý đó, máu nóng của Trương Kế Bằng cũng sôi lên, cơ thể run rẩy.

"Hây a"

Cuối cùng thì không nhịn được nữa, Trương Kế Bằng hét lớn một tiếng rồi lao tới một tên. Hắn nhẩy lên, đá thẳng vào eo của đối phương.

Mặc dù nói Trương Kế Bằng đeo một cái kính gọng vàng nhưng hắn cũng là một người đàn ông điển hình. Vóc dáng của hắn cũng chẳng hề nhỏ, hơn nữa sức lực cũng không yếu. Vì vậy mà dồn hết sức vào cú đá hiệu quả chắc chắn là không phải tầm thường. Tên bị đá trúng chỉ cảm thấy trời đất xoay tròn rồi ngã xuống bất tỉnh.

Vào lúc này, Lâm Bắc Phàm cũng thoải mái giải quyết hai tên còn lại. Trong số bảy người thì cũng chỉ còn duy nhất tóc vàng là có thể đứng. Tất nhiên một phần cũng bởi vì tóc vàng đã bị thương nên hắn không chủ đông ra tay.

Tóc vàng run rẩy, lui lại hai bước nhìn Lâm Bắc Phàm một cách hoảng sợ. Một chiêu khỉ ăn trộm đào của Lâm Bắc Phàm, hắn nhìn thấy rõ ràng. Gã đồng bọn bị ngắt cuống vẫn còn đang ngồi đó, đầu đầy mồ hôi mà rên rỉ.

Lâm Bắc Phàm đi tới trước mặt tóc vàng, đưa tay nắm lấy cằm hắn sau đó quay đầu chỉ chỉ Liễu Vi, nói một cách lạnh lùng:

- Cô ấy là người mà mày có thể mơ tưởng hay sao?

Trống ngực Liễu Vi đập thình thịch, trong lòng vừa sợ vừa vui. Vào lúc quan trọng, cuối cùng thì cũng biết được giá trị của mình trong lòng Lâm Bắc Phàm. Truyện được copy tại Truyện FULL

- Mẹ kiếp!

Trương Kế Bằng than thở trong lòng. Khí thế của Lâm Bắc Phàm biểu hiện ra ngoài như vậy cho dù là hắn cũng không thể giả vờ...

- Người anh em! Chúng tao là người của "Địa chủ".

Tóc vàng cố gắng bình tĩnh, báo ra tên của đại ca.

"Chát!'

Sau khi cho tóc vàng một cái tát nổ đom đóm mắt, Lâm Bắc Phàm nheo mắt, rồi nhếch mép cười. Sau đó, hắn quay đầu nhìn Trương Kế Bằng, nói:

- Trông hắn.

Trương Kế Bằng hùng hùng hổ hổ nắm áo tóc vàng, gật đầu với Lâm Bắc Phàm. "Mẹ nó! Thực sự là quá kích thích!"

Cho dù đối phương có phải là người của Địa Chủ hay không, và "Địa chủ" là ai thì Lâm Bắc Phàm cũng chẳng quan tâm. Hắn chỉ biết một điều đó là có thể bình an vô sự là tốt nhất. Còn nếu không được vậy phải làm cho đối phương sợ mình đến chết.

Lâm Bắc Phàm cầm cái gạt tàn từ trên bàn trà sau đó ngồi xổm xuống trước mặt một thằng côn đồ.

Ánh mắt tên đó nhìn Lâm Bắc Phàm không giấu nổi sự oán hận và không cam làu.

"Bốp..... A..."

Cái đế gạt tàn trắng muốt chợt xuất hiện một vệt màu đỏ. Mà phía dưới mái tóc của tên côn đồ cũng xuất hiện một vệt màu hồng. Sau đó, những giọt máu nhanh chóng rửa qua khuôn mặt của hắn rồi rơi xuống chiếc áo sơ mi.

Vẻ mặt Lâm Bắc Phàm vẫn như trước. Thấy thằng khốn đó vẫn không mở miệng, hắn tiện tay lại giơ cái gạt tàn lên lần nữa...

- Tha mang.... A a..

Thằng côn đồ run rẩy. Khuôn mặt hắn đầy nét sợ hãi. Thậm chí hắn còn tin rằng nếu như chính mình không cầu xin tha thì cái tên mặt người dạ thú này sẽ dùng cái gạt tàn đập nát đầu mình.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, quay đầu nhìn mấy thằng khác. Ánh mắt hắn đi tới đâu, không thằng nào là không sợ, vội vàng rụt cổ.

- Tao muốn biết liệu mày còn nghĩ tới chủ tịch Liễu nữa không?

Lâm Bắc Phàm đột nhiên đứng dậy, liếc mắt nhìn tóc vàng rồi lấy một chiếc khăn lau vết màu dưới đáy gạt tàn.

Tóc vàng trợn mắt. Nếu không có Trương Kế Bằng đỡ, hắn đã ngã xuống từ lâu rồi. Toàn thân hắn run rẩy, chỉ sợ không cẩn thận đầu khớp xương tự rời ra mất. Dưới đũng quần hắn chợt có một dòng nước, thoáng cái đã làm ướt cả quần.

- Có chuyện gì?

Tiếng một cô gái chợt vang lên, Long Yên Nguyệt đẩy cửa phòng bước vào.

Cô vội vàng tới nên vẫn mặt bộ đồng phục cảnh sát. Bộ quần áo càng làm hiện rõ dung nhan xinh xắn, cái cổ cao trắng nõn. Bộ ngực cao vút kèm theo phía dưới là chiếc eo thon thả. Lại còn cả chiếc váy ngắn màu đen cùng với đôi chân thấp thoáng sau chiếc tất...

"Cái này phải nói là khiêu khích hay quyến rũ?"

Đám côn đồ thấy cảnh sát tới vội vàng trốn vào góc tường.

Thấy có tên bị chảy máu, Long Yên Nguyệt liền liếc nhìn Lâm Bắc Phàm sau đó quay đầu đi về phía Liễu Vi, nói một cách ân cần:

- Chị Vi! Có chuyện gì xảy ra? Chị không sao chứ?

- Không! Không sao.

Âm thanh của Liễu Vi mất đi sự tự nhiên. Thậm chí cô còn cảm thấy hít thở khó khăn vì lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy cảnh tượng bạo lực như vậy...

- Chị Vi! Là ai muốn phụ nữ?

Long Yên Nguyệt quay đầu nhìn đám côn đồ.

Tóc vàng giật mình, vội vàng nói:

- Tôi không cố ý. Thực sự tôi không cố ý. Tôi không dám nữa.

Lâm Bắc Phàm nắm cổ tay thở dài. Cái thằng khốn này không đánh đã khai. Rơi vào tay cọp cái chắc chắn là không thoát tôi.

- Tất cả đứng dây, quay mặt vào tường.

Long Yên Nguyệt cười lạnh nhìn tóc vàng:

- Ngươi đứng đó.

Trương Kế Bằng vội vàng buông tay, lùi đến bên cạnh Lâm Bắc Phàm.

Tóc vàng co quắp người, ngã xuống đất, ánh mắt hoảng sợ nhìn Long Yên Nguyệt, cầu xin:

- Tôi...tôi thực sự không dám nữa.

Tóc vàng vừa nói chuyện vừa đưa tay chống xuống đất, từ từ lùi lại phía sau.

Nói thì chậm nhưng diễn biến lại rất nhanh. Long Yên Nguyệt bước tới trước mặt tóc vàng, giơ chân lên, giẫm mạnh xuống hạ bộ của tóc vàng....

"A a a a a..."

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng Lâm Bắc Phàm quay đầu sang một bên không nhìn. Cọp cái thường xuyên đi giày cao gót, lại rất tàn nhẫn. Sau này nếu ai cưới cô ta làm vợ nhất định phải chế tạo cho mình hai cái quần lót bằng inox, cùng với cả khóa bằng vân tay....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.