Lâm Triều Anh Sống Lại

Chương 3: Triều anh thu đồ đệ




Lâm Triều Anh đem thanh kiếm Vương Trùng Dương tặng để vào hòm khoá lại, rồi bước đến dùng thạch thất để chuẩn bị luyện công, nàng ngồi ở trên bồ đoàn* nhắm mắt ngồi xuống điều tức.

*Bồ đoàn: Đệm cói

Lâm Triều Anh ngồi im lặng ngồi tĩnh toạ, mà trong đầu của nàng giống như là đang phát một đoạn kịch, nhìn thấy bản thân ‘đời trước" nghiên cứu võ học, từng chiêu từng chiêu “ Ngọc Nữ tâm kinh”. Chiêu thức thứ nhất bắt đầu, trong đầu hiện ra một tiểu nữ hài động tác tuyệt đẹp, phiêu dật như tiên, chiêu thức sắc bén, sát khí lẫm liệt. Dần dần một tiểu hài luyện công biến thành hai tiểu hài luyện công, theo hình dáng có thể nhìn ra này hai tiểu hài tựa hồ là một nam một nữ.

Hai tiểu hài trong tay cầm bảo kiếm cùng vung lên, hai cái tiểu hài động tác một cương một nhu, thoạt nhìn hết sức hài hòa. Hai người động tác hoa rơi nước chảy, vô cùng ăn ý, trong động tác tượng hồ có pha một tia tình ý nói không nên lời. Mà chiêu thức hai tiểu hài này luyện chính là bộ kiếm pháp “Ngọc nữ tố tâm kiếm” thức cuối cùng của “ngọc nữ tâm kinh”. Nếu có người khác có thể nhìn thấy động tác của hai tiểu hài trong đầu của Lâm Triều Anh, nhất định sẽ kinh ngạc nói rằng kiếm pháp nam tử sử dụng sao lại giống như Toàn Chân kiếm pháp? Mà trên thực tế, cái gọi là “Ngọc nữ tố tâm kiếm” đúng là một giấc mộng của Lâm Triều Anh.

Hai người một người sử “Ngọc nữ tố tâm kiếm pháp”, một cái sử Toàn Chân kiếm pháp, phối hợp lẫn nhau, bao vây tấn công đối thủ. “Ngọc nữ tố tâm kiếm” chiêu thức làm cho người ta thoạt nhìn cảm thấy hết sức phiêu dật, tưa như " cầm tiêu song tấu" hoặc " hứng tuyết pha tra " hoặc " tùng hạ đánh cờ" hoặc" đùa hạc bên ao" thoạt nhìn quả nhiên là vô cùng phong lưu kiều diễm.

Cho đến khi《 Ngọc nữ tâm kinh 》hoàn chỉnh trong đầu nàng, thì cặp mắt xinh đẹp kia mới mở ra ánh mắt rồi nhẹ nhàng thở dài một hơi. Lúc trước nàng viết 《 Ngọc nữ tâm kinh》, mục đích là vì khắc chế võ công của Toàn Chân Giáo, nhưng tới cuối cùng cũng không thể quên được tình cảm đối với Vương Trùng Dương, cho nên khi sáng tạo ra chiêu thức cuối cùng là Ngọc nữ tố tâm kiếm nànglại đổi thành Toàn Chân kiếm pháp cùng Ngọc nữ tố tâm kiếm pháp song kiếm hợp bích. Bây giờ nhớ lại cảm thấy bản thân lúc trước sao lại có thể ngu ngốc như thế.

Bây việc nàng phải luyện lại《 Ngọc nữ tâm kinh 》lần nữa là vô cùng trọng yếu,vì thân thể này còn chưa bắt đầu luyện 《 Ngọc nữ tâm kinh》, nếu muốn khôi phục lại một thân công phu như trước không phải chuyện một sớm một chiều. Nhưng《 Ngọc nữ tâm kinh 》 nếu có hai người cùng hỗ trợ luyện tập thì tu vi sẽ tăng nhanh hơn. Có điều như thế không có gì, dù sao nàng đã có ý định thu Vân Nhi làm đồ đệ, trí nhớ "kiếp trước" cũng cho nàng biết, Vân Nhi là một đệ tử có tư chất không tệ.

Thế nhưng, cho dù Vân Nhi có tư chất không tệ, nhưng tâm trí cũng không đủ ổn định. Nhưng nói cho cùng bí kíp《 Ngọc nữ tâm kinh 》này muốn tu luyện nội công cũng là lúc từng bước từ bước gian nan, lúc nào cũng có khả năng tổ hoả nhập ma, nếu như không có người khác hỗ trợ, khả năng tẩu hỏa nhập ma là rất lớn. Chỉ có người trợ ta, ta trợ người, hai người hợp lực mới có thể thành công luyện thành. Nàng nhớ không rõ ràng lắm khi nàng cùng Vân nhị hợp luyện《 Ngọc nữ tâm kinh 》, bởi vì Vân Nhi tâm trí không đủ ổn địnhlàm cho nàng cuối cùng bị tẩu hỏa nhập ma, tuy rằng kịp thời điều chỉnh lại, nhưng cũng đủ để lại mầm hoạ, đây coi như là một trong những nguyên nhân khiến bản thân sớm qua đời "kiếp trước"

Vì đã từng có một lần giáo huấn Lâm Triều Anh quyết định sáng tạo ra một chiêu thức phụ trợ tu luyện nội công《 Ngọc nữ tâm kinh》, có thể hóa giải người tâm tính của người đang luyện nội công, cũng làm cho đệ tử phái Cổ Mộ không đến mức vô tâm, vô tình như trước. Sau khi Lâm Triều Anh suy nghĩ thông suốt, bây giờ nàng chỉ muốn sống một cuộc sống vô dục vô cầu, nàng hà tất phải ôm khư khư sai lầm của người khác rồi tạo thành thống khổ của chính mình như vậy, chỉ là tự ngược đãi bản thân mà thôi? Chẳng qua, chữ tình này không phải muốn quên là quên, muốn xoa dịu nó thì cũng cần phải có thời gian, dù sao thứ nàng không thiếu bây giờ chính là thời gian.

Một khi có mục tiêu, Lâm Triều Anh cảm thấy nhiệt huyết sục sôi trong người, vội vàng bảo Tôn thị đang quét tước ở cách đó không xa đem Vân Nhi gọi vào trong phòng nàng.

Khi Vân Nhi với vẻ mặt mơ màng bị Tôn thị đưa đến phòng của Lâm Triều Anh, thì nhìn thấy nàng vận một thân bạch y đang ngồi bên án thư viết cái gì đó, sắc mặt thoạt nhìn hết sức nghiêm túc.

Lâm Triều Anh nghe được tiếng bước chân, thì đặt bút xuống, đứng lên sắc mặt nghiêm túc nhìn Vân Nhi nói: “Vân Nhi, ngươi có bằng lòng bái ta làm sư phụ không? Trừ phi có nam nhân cam nguyện vì ngươi hi sinh tính mệnh, thì cả đời không ra khỏi Cổ Mộ?”

Khi bị Lâm Triều Anh hỏi bất ngờ như vậy Vân Nhi vô cùng bất ngờ, đứng bất động tại chỗ, nàng có chút không thể tin được nhìn Lâm Triều Anh kinh ngạc hỏi: “Tiểu thư, ngươi nói thật ư?

Lâm Triều Anh mặt không chút thay đổi gật gật đầu, nhưng hai người Vân nhi và Tôn thị quanh năm chăm sóc Lâm Triều Anh tất nhiên có thể nhìn ra Lâm Triều An nghiêm túc. Vân Nhi vui mừng không biết làm sao, Tôn thị thấy vậy vội đẩy bả vai Vân Nhi nói: “Vân Nhi, còn không mau quỳ xuống bái sư!”

Sau khi nghe Tôn thị nhắc nhở, Vân Nhi liền phản ứng lại, lập tức quỳ trên mặt đất hướng Lâm Triều Anh dập đầu lạy ba cái, sau đó Tôn thị chuẩn bị trà Vân Nhi cung kính đưa cho Lâm Triều Anh: “Đệ tử Vân Nhi bái kiến sư phụ, thỉnh sư phụ uống trà.”

” Ừ “ Lâm Triều Anh nhận trà từ trong tay Vân Nhi, tùy ý uống một ngụm nói: “Từ hôm nay, ngươi chính là Đại đệ tử đời thứ hai của phái Cổ Mộ, nếu ngươi đã điểm thủ cung sa, thì phải giữ mình trong sạch, ngươi biết chưa?”

Sau khi Vân Nhi nghe Lâm Triều Anh nói xong, lại cung kính hướng Lâm Triều Anh dập đầu một cái, sắc mặt rất nghiêm túc đáp: “Đệ tử đã biết.”

Lâm Triều Anh vừa lòng gật gật đầu, sau đó lấy một bức họa trên vách tường rồi hướng Vân Nhi nói: “ Phun nước bọt trên mặt hắn.”

Vân Nhi sửng sốt một chút, nhìn về phía bức họa treo trên vách tường, đó chính là kẻ nàng gặp qua mấy lần cũng chính là kẻ làm hại tiểu thư thương tâm Vương Trùng Dương, tuy rằng không rõ tiểu thư muốn nàng làm như vậy rốt cuộc là có ý gì, nhưng mà mệnh lệnh của sư phụ nhất định phải nghe theo. Nghĩ như vậy, Vân Nhi không chút do dự hướng Vương Trùng Dương nhổ ra một bãi nước bột, không hiểu sao sau khi nhổ xong trong lòng lại vô cùng thoải mái.

Khi Lâm Triều Anh thấy Vân Nhi phun nhổ nước bọt xong, ngữ khí bình thản nói: “Sau này đệ tử muốn trở thành đệ tử phái Cổ Mộ đều phải hướng vào tranh Vương Trùng Dương phun nước bọt, ngươi nhớ kỹ chưa?”

Vân Nhi nghiêm túc gật gật đầu đáp: “Đệ tử nhớ kỹ.”

”Tốt lắm, ngươi đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai bắt đầu cùng ta cùng nhau học võ công. Tôn thị, ngươi sáng sớm mai cũng đến đi, ta sẽ dạy ngươi một ít công phu phòng thân.”

Tôn thị cùng Vân Nhi lập tức đáp lời Lâm Triều Anh: “ Vâng, thưa sư phụ/ tiểu thư”, nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ các nàng bình thường cũng dậy rất sớm, nhưng mà có thể theo sư phụ / tiểu thư học võ công phòng thân cũng là một việc vui mừng ngoài ý muốn.

Sau khi Tôn thị cùng Vân Nhi đi rồi Lâm Triều Anh một lần nữa ngồi lên ghế dựa, nhưng cũng không cầm bút lông viết chữ vừa rồi, mà lại nhìn về phía bức họa Vương Trùng Dương đã bị phun thượng nước miếng. Thì thầm nói: “Như thế, ta nhất định sẽ hoàn toàn quên ngươi. Nhưng ta, quyết không hối hận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.