Làm Ruộng - Phú Nhị Đại Bị Bắt Làm Lại Từ Đầu

Chương 40: 40: Ngồi Thuyền





Lư Hủ chuẩn bị xong sẽ đi đánh cá, không ngờ tới bến tàu, nhìn thấy chính là cửa hàng mới đánh cá.Trên thuyền là hồng sơn, treo cờ hiệu của đế quốc Hắc Đế, tất cả đều là đồ mới tinh.Trên thuyền dùng cỏ tranh dựng lều, bên ngoài khoang thuyền treo áo tơi đấu lạp.Lư Hủ nhìn ra được, tuy rằng thuyền đánh cá không bằng thuyền khách của Tống gia, nhưng so với thuyền đánh cá của Tống gia thì lớn hơn.Hắn quan sát toàn bộ bến tàu, nơi cửa thành bị Tống gia chiếm cứ, bên cạnh Tống gia là quan thuyền, sau đó chính là thuyền đánh cá của Cừu gia.Tuy rằng thuyền đánh cá của huynh đệ Cừu gia cách cửa thành hơi xa một chút, nhưng so với vị trí giao tiền cho Tống gia thì vị trí của thuyền đánh cá dựa ở giữa xa hơn rất nhiều.Lư Hủ quan sát một chút, đối với một nhà mà hắn không hiểu biết gì lại sinh ra sự tò mò nồng đậmNgười cao to và hàm hậu gọi Lư Hủ chờ ở bến tàu một lát, bọn họ đi hỏi thuyền nào đến uống ở Mã Trấn.Trong một gian hàng cá cược của nhà họ Cừu có một người cao lớn với làn da ngăm đen, nhìn tuổi tác của hai anh em bọn họ còn nhỏ, đôi mắt rất lớn, cười lên cũng rất ngọt, thấy hai người bọn họ lãnh tới đây là Lư Hủ, trước tiên lấy ghế cho Lư Hủ ngồi, lại chủ động ngồi cùng Lư Hủ.Nghe nói Lư Hủ uống Mã Trấn, tiểu hài tử liền nói:- Đây không phải là trùng hợp, gần đây ta thúc giục bọn họ thường đến bắt cá, lát nữa gọi bọn họ đưa ngươi trở về.Lư Hủ tò mò:- Ta nghe nói huynh đệ của Cừu gia đều là người vùng núi, làm sao bắt được cá đây?Tiểu hài tử:- Không phải người của Tống Tam gia đều vội vàng đi đến đảo Lương, trong huyện bán cá đều thiếu, đại hổ ca hỏi chúng ta có dám xuống sông hay không, có gì mà không dám? Làm gì không làm, đại hổ ca nói, chúng ta liền bán cá đi cho rồi.Gia hỏa tốt, thừa dịp phía sau Tống gia hư không không người, sao lại là của cải của Tống Tam?Lư Hủ:- Các ngươi không sợ Tống Tam trở về sẽ không cao hứng à?Tiểu hài tử:- Nào có gì mà không cao hứng chứ? Đại Hổ ca và Tống Tam gia thường uống rượu với nhau, đại Hổ ca nói, nếu như Tống Tam gia không cho chúng ta uống rượu, vậy chúng ta sẽ đi đến dịch dịch.Lư Hủ:- ...Thì ra vị trí này đều là chiếm của Tống gia! Hắn đã nói mạn thuyền sao có thể để vị trí tốt như vậy cho cừu gia sử dụng.Đầu thật sắt! Lư Hủ chua, đây mới là bộ dáng mà đương đại ca nên có.Hắn càng tò mò về vị Cừu Hổ này.Lư Hủ hỏi:- Các ngươi đều họ Cừu sao?Tiểu hài tử lắc đầu:- Ta họ Đàm! Đàm Thạch Đầu, dẫn ngươi tới thụ bảo ca, sơn bảo ca họ Lương, chúng ta không giống mạn thuyền, chỉ có Đại Hổ ca là họ cừu.

Chúng ta ở trong núi khổ cực, Đại Hổ ca xông ra, mang chúng ta ra ngoài hết.Hai mắt hắn sáng ngời, tràn đầy sùng bái.Đàm Thạch Đầu nói toàn bộ sự tích về cừu Hổ anh hùng với Lư Hủ.Đợi đến khi Lương Sơn bảo cao lớn và hàm hậu đến đây gọi Lư Hủ, hai người bọn họ đã xưng huynh gọi đệ thưởng thức lẫn nhau, nghĩ đến mình có thể làm đại ca chỉ trích phương tù anh tuấn.Lúc gần đi, Đàm Thạch Đầu nhất định phải đưa cho Lư Hủ hai con cá.Lư Hủ không cần, Đàm Thạch Đầu ném xe lăn của hắn:- Đều là thúc của ta vớt, huynh đệ trong nhà không cần tiền!Huynh đệ chống thuyền và Lương gia cũng khuyên hắn lên, ngữ khí kia giống như là đang đe doạ:- vớt đồ trong sông mà không lấy chính là coi thường huynh đệ chúng ta!Lư Hủ không khách khí nữa:- Ngày mai ta sẽ lấy đồ ăn ngon cho ngươi!Đàm Thạch Đầu:- Được! Thúc ngươi chăm chỉ chút đi!Người chống thuyền là tiểu thúc Đàm Thạch Đầu, mới hơn ba mươi tuổi, còn trắng hơn cả Đàm Thạch Đầu, mắt to và mũi cao, cười có chút ngượng ngùng:- Ta hiểu rồi, ngươi bán cá đi!Nghỉ ngơi trên thuyền, Lư Hủ mới biết được tại sao huynh đệ của Lương gia nghe thấy hắn muốn ngồi thuyền mỗi ngày sẽ lộ ra vẻ mặt sợ hãi kia, vì sao giúp hắn nâng xe đẩy vào khoang thuyền dặn dò mấy trăm lần hắn phải ngồi ổn định ở trong khoang thuyền rồi mới đi ra, Đàm Thạch Đầu còn dặn dò hắn phải chăm chỉ hơn.Con thuyền này sắp lật rồi!Lư Hủ làm sao ngồi được nữa, vội vàng lấy đồ vật trên xe lăn xuống, sắp xếp cân đối ở hai vị trí trọng điểm, đợi trong khoang thuyền ổn định, lão từ trong khoang nhô đầu ra, thấy được Đàm tiểu thúc đứng ở bên cạnh ra sức chèo thuyền.Lư Hủ:- Thúc ngươi hướng trung ương đứng trạm!Đàm tiểu thúc:- Ta đứng ở giữa nhìn không thấy sông! Nhiều nước, nhiều thuyền bè!Lư Hủ:- Ngươi trồng hoa giữa sông, trung tâm là nước, ai không có thuyền chứ!Đàm tiểu thúc:- Ta biết, ta biết.Nhưng hắn vạch tới vạch lui, thuyền vẫn là lướt qua bờ sông.Lư Hủ bò ra, cầm một nhánh mái chèo khác:- Ta giúp ngươi, hai ta cùng nhau tiêu.Nhưng hai người bọn họ đều không có chút ăn ý nào, kết quả chính là thuyền không thể hiểu được mà bị đánh lật tại chỗ.Bản thân Lư Hủ cũng vui vẻ:- Thúc ngươi đừng làm bừa, ta tự mình thử xem.Đàm tiểu thúc:- Được, ngươi thử xem.Ở vị trí trung tâm của sông, Lư Hủ chỉ có thể điều khiển thuyền hoạt động, nhưng lại không thể dựa vào trung tâm.Hắn suy nghĩ một chút, lại lấy cái bình của tiểu thúc kia ra đây, dùng hai cái bè, một bên dùng sức một bên thả lỏng, chậm rãi tìm sự cân bằng, đưa thuyền hoa đến giữa.May mắn là đang chảy xuôi dòng, hắn đồng thời nắm hai cái mái chèo cũng không tính là quá mệt mỏi.Hắn hoa ổn, nhưng lại bị tiểu thúc như hắn làm cho hổ thẹn mà khen hắn:- Vẫn là ngươi thông minh.Lư Hủ:- Ta lớn lên ở bên cạnh mặt nước, thường thấy người khác chèo thuyền, xem nhiều là có thể nhìn thấy cái gáo quả bầu mà vẽ ra, đâu giống các ngươi, rõ ràng là từ trên núi xuống, nói chèo thuyền là dám chèo thuyền.

Ta nghe Thạch Đầu nói, các ngươi đừng nói những người này không biết bơi thì dám chèo thuyền!Đàm tiểu thúc:- Ta sẽ không bơi nữa!Lư Hủ:- Thật lợi hại, nếu đổi thành ta thì ta chắc chắn không dám!Đàm tiểu thúc cao hứng, ngượng ngùng cười:- vịt lên cạn chèo thuyền, gọi các ngươi là trò cười.Lư Hủ còn khen:- Chuyện này thì có gì đáng chê cười chứ, ai cũng không bắt đầu học.


Không biết bơi thì biết không biết chỗ tốt, không biết bơi thì nhất định sẽ cẩn thận hơn người khác, ngươi chưa từng nghe nói à, chết đuối nhiều người sẽ biết bơi.Đàm tiểu thúc cười lớn:- Ngươi cũng thật biết nói, người trong huyện các ngươi chính là thông minh.Lư Hủ:- Ta nào phải người trong huyện, ta xuất thân từ một thôn nhỏ ở vùng núi, trong nhà gặp khó, bất đắc dĩ mới đến Quan Dương làm một vụ làm ăn nhỏ.Ngẫm lại, xuất thân của anh hùng không hỏi, kẻ thù còn không phải dựa vào chính mình gây dựng sự nghiệp sao?Đàm tiểu thúc mừng rỡ càng thoải mái, mắt to đều cong thành trăng non:- Ngươi nói thật hay, khó trách tuổi còn nhỏ mà đã có thể làm ăn ở trong thị trấn, không giống huynh đệ chúng ta, không thể giúp Đại Hổ, chỉ dựa vào Đại Hổ chiếu cố.Lư Hủ không tán thành:- Nếu như ta cũng có một đám huynh đệ như các ngươi chống lưng, các ngươi cũng là do hắn tự tin, nếu như không phải các ngươi thì hắn lẻ loi một mình dù bản lĩnh lớn đến đâu cũng sẽ bị người khi dễ.

Ngươi xem ta, huynh đệ của ta đều nhỏ, mới đến Quan Dương còn không biết sao lại đắc tội với Tống Lục, nếu như ta cũng có một đám huynh đệ như các ngươi, ta còn sợ Tống Lục hắn sao?Đàm tiểu thúc cười sang sảng, hào khí nói:- Nhận bảo vật rồi nói với ta, không quan trọng, sau này ngươi ngồi thuyền của ta!Lư Hủ:- Được, vậy thúc ngươi luyện chèo thuyền thật tốt.Đàm tiểu thúc cười càng thoải mái, kiêu ngạo nói:- Ngươi yên tâm ngồi đi, ta đã cắt mấy bài rồi, một lần cũng chưa lật qua!Lư Hủ bật cười:- Thúc, yêu cầu của ngươi cũng quá thấp!Bọn họ là người làm ăn bên đường, dần dần tới bên cạnh thôn của Lư gia.Lư Hủ kêu Đàm tiểu thúc đến bên cạnh đình thuyền, hẹn với Đàm tiểu thúc ngày mai xuất phát.Lư Hủ:- Bây giờ giá hàng rất đắt, ta cũng không biết mạn thuyền nhà đò bao nhiêu, ta ngồi một chuyến cho ngươi 100 văn, qua lại 200 văn, ngươi thấy có được không?Đàm tiểu thúc:- Không cần, ngày bình thường ta đều bắt cá ở Trấn Đông các ngươi, đi về hướng thị trấn cũng phải đi qua thôn các ngươi, dừng một chút chuyện nhỏ, thu tiền cái gì!Lư Hủ:- Vậy không được, đây không phải là chuyện thuận tiện cho ta, ta ngồi thuyền của ngươi cũng đã hại các ngươi đắc tội mạn thuyền, chúng ta bèo nước gặp nhau, các ngươi nguyện ý trượng nghĩa ra tay, lòng ta cảm kích, chúng ta lại tâm đầu hợp ý, ta càng không thể để bằng hữu chịu thiệt.

Chúng ta không giống với Tống gia, đều là kiếm tiền vất vả, mọi người đều là bất đắc dĩ mới ra ngoài, không phải đều là thảo luận sinh hoạt sao? 200 văn hiện nay không đáng tiền, có thể mua chút Diêm Đường, về nhà dỗ dành hài tử cũng được.


Nếu ngươi không thu, sau này ta cũng không dám ngồi thuyền của ngươi nữa.Đàm tiểu thúc bị hắn nói đến mức không chịu nổi, vẫn kiên trì như cũ:- Phí đi thuyền bao nhiêu, ngày mai chúng ta lại nói, ta trở về cũng hỏi thăm hỏi thăm, cũng không thể để ngươi chịu thiệt.- Ta ăn thiệt thòi gì chứ, kiếm lời lời gì chứ, ngươi xem trên xe của ta, Lương huynh đệ thêm cân cho ta, Thạch Đầu lại tặng không cho ta hai con cá lớn!Lư Hủ không khách sáo nữa, ở bên sông từ biệt hắn, đợi sau khi tiểu thúc lên thuyền hoa mới đẩy xe lăn về nhà.Đàm tiểu thúc chèo thuyền không được, vận khí bắt cá lại không tệ, trên sạp bán đều là cá lớn, cho hắn hai con này đặc biệt lớn.Lư Hủ quát tháo nội tạng, lấy ra bọt cá cho Lư Duệ chơi, một cái làm canh, một cái làm thịt kho tàu.Sợ hai người Lâm Duệ và Tịch Nguyệt ăn canh không cẩn thận nuốt tiểu thứ, Lư Vĩ bỏ thịt cá xuống, cắt thành thịt vụn, chỉ dùng xương cá nấu canh, dùng nhục mễ Liêu vớt sạch sẽ xương cá, bỏ vào thịt cá.Cá lớn, Lư Hủ cũng thêm nước nhiều, nấu xong, có một nồi to, Lư Hủ tên là Lư Chu cho ba thẩm, tứ thẩm gia mỗi người một chậu, còn múc hai chậu nhỏ đưa cho Nhan gia và Tam phu nhân gia.Cá kho thì chỉ có bọn họ và gia gia nãi nãi.Lư Chu đưa canh cá xong trở về, Lư gia gia còn cho bốn cái bánh nướng mới nướng.bánh nướng thô nhai rất ngon, vừa vặn nước canh cá, bọn họ mỗi người một quả, Tịch Nguyệt và Lô Duệ chia nhau một quả.Lư Hủ ăn uống no đủ, đang chuẩn bị thu thập nguyên liệu nấu ăn, sắp xếp ổn thoả, đi bộ đến thư phòng của Nhan Quân Tề, cùng hắn bát quái hôm nay hiểu biết.- Trên đời không có đạo lý chỉ chiếm tiện nghi, nếu như ta vẫn luôn không có phó thuyền phí, trong lòng ta cảm thấy thua thiệt, người ta cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.Nhan Quân Tề khen ngợi:- Làm như vậy là đúng.

Chúng ta không thân với người ta, vốn cùng có lợi mới có thể hiểu rõ.- Ừm! Ta cũng nghĩ như vậy!tâm trạng của Lư Hủ thoải mái, lập tức không hề đau lòng tiền đò của hắn nữa.Hắn rất hứng thú lại cùng Nhan Quân Tề nhắc đến Cừu gia.- Ta nghe nói Thù Hổ là một người xuống núi lang bạt, lăn lộn trên núi liền mang theo người trong thôn ra ngoài, ta thấy, tính khí của Thù Hổ đủ cứng rắn, huynh đệ của hắn cũng đều chung một lòng với hắn, sớm muộn gì cũng phải cùng mạn thuyền đánh nhau!Hai mắt hắn sáng ngời, nóng lòng muốn thử.Nhan Quân Tề nhắc nhở hắn:- Đánh nhau không phải thượng kế, không xong là phải ngồi tù, ngươi làm việc ngàn vạn lần không được lỗ mãng.Lư Hủ Dẩu miệng:- Ta biết.


Nếu như đánh một trận có thể giải quyết, ta đã sớm đánh cháu trai của Tống Lục kia.

Thật sự muốn bắt hắn làm bao tải đánh hắn một trận.Nhan Quân Tề mỉm cười:- Ngươi có thể nghĩ đến việc giao hảo với Cừu gia, đối kháng mạn thuyền, rất lợi hại.Sự chú ý của Lư Hủ lập tức dời đi, vui sướng đập bàn:- Đúng không? Ta còn có hậu thủ mà!- Nếu như chỉ có huynh đệ của Cừu gia còn chưa được, ta còn có thể tìm La Thận và tiểu mã, ngươi không biết, mạn thuyền quá đen, không nói đến chiếm vận chuyển đường sông, tất cả thuyền đánh cá đều phải giao phí bảo hộ cho gia đình bọn họ, ở trong huyện lũng đoạn thị trường, thu một đám lưu manh lưu manh tiểu đệ, ngay cả ăn mày cũng phải nghe lời bọn họ.

Ta thấy La Thận đã sớm muốn thu thập bọn họ, chỉ là gia tộc của La Thận không phải là người của họ Tống, hai người họ Tống ở Châu phủ cũng có chút danh tiếng, La Thận lại làm việc ở nha môn, hắn không tiện động thủ.


Chỉ cần ta tìm được đủ cớ, La Thận nhất định sẽ đánh hắn!Nhan Quân Tề cười, ngâm mình nghe hắn nói:- Hủ ca thông minh nhất.Lư Hủ uống trà:- Hắc, ta không thông minh bằng ngươi.

Ngươi là đại thông minh, ta là tiểu thông minh.Nhan Quân Tề rót trà cho hắn.Trà này là Lư Hủ mua cho hắn từ trong huyện.Lư Hủ ngại lúc trước hắn uống trà quá khổ, đã thay hắn nghe lời bình luận về chất lượng của Thường trà.

Nhan Quân Tề uống đúng là so với lúc trước thì tốt hơn.Nhan Quân Tề:- Nhắc mới nhớ, gần đây ta cũng nhìn thấy mấy con thuyền đánh cá lạ ở bến tàu của thị trấn.Lư Hủ nhìn hắn, kinh ngạc trừng mắt:- Ngươi đi uống Trấn Ma?Nhan Quân Tề:- Ừm, mua đậu hủ.Lư Hủ yên lặng nhớ lại bố cục của cửa hàng Mã Trấn, cho dù đi cửa hàng đậu hủ nào thì Nhan Quân Tề cũng không đến bến tàu!Hắn ngồi xuống hơi đứng đắn, nói với Nhan Quân Tề:- Quân Tề, ta không bằng ngươi, ta đi mua một trăm cái đậu hủ, cũng không thấy đâu nhớ tới đến bến tàu xem một chút, cho dù đi đến bến tàu cũng không thấy ai chú ý tới những thứ này.Nhan Quân Tề:- Nếu như ngươi đi, ngươi nhất định chú ý so với ta còn nhiều hơn.Lư Hủ liên tục lắc đầu.Hắn chống cằm nghĩ, bỗng nhiên linh quang vừa hiện:- Quân Tề, ngươi nói xem nếu như ta đề nghị Cừu gia vận chuyển đồ vật từ thị trấn đến uống Trấn Mã, thôn Lư gia để buôn bán, như thế nào?Nhan Quân Tề cười lớn:- Ta đã nói Hủ ca thông minh nhất.Thôn hành của Lư gia, Thôn hành của Hạ Mã, vậy thì ở bên cạnh Quan Dương có thôn trấn nào không được chứ?Tống gia còn không phải là như vậy à?Nhưng bây giờ bọn họ rất chướng mắt với những vụ mua bán nhỏ, chuyển đi thu phí bảo hộ cho các con thuyền.Nếu cừu gia nguyện ý giao tiền, Tống gia chưa chắc không chịu, nhưng thời gian một khi dài, gia đại nghiệp lớn, người đông thế mạnh, cừu gia còn có thể cam tâm giao tiền cho Tống gia sao?Bọn họ liếc nhau, ăn ý cười lên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.