Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 127: Năm Thiên Hi






*: Đây là năm 2000.

Năm Thiên Hi, Bắc Kinh.

Chuyến bay từ Nam Tinh đến Bắc Kinh an toàn đáp xuống sân bay Bắc Kinh, Diệp Tuệ đeo kính râm đi ra từ cabin, hít thở một ngụm không khí tươi mát, tươi cười rạng rỡ: "Vận khí không tồi, thế mà không có sương mù, trời còn xanh như vậy." Tuy mới quốc khánh, nhưng Bắc Kinh đã có thể cảm nhận được ý thu nồng đậm, trời cao mây nhạt, gió thu thoải mái, lá bạch dương và bạch quả đều đã ố vàng, so sánh với Nam Tinh nóng bức xanh um thì hoàn toàn là hai thế giới.

Phía sau cô có hai cô cậu thiếu niên mặc áo ngắn tay quần lửng ra khỏi cabin, Ngụy Chung Linh sảng khoái nhanh nhẹn: "Mẹ, thật mát mẻ, Bắc Kinh lạnh hơn nhà chúng ta nhiều."
Diệp Tuệ vừa xuống cầu thang vừa nói: "Nếu lạnh thì mặc áo sơ mi vào.

Dục Mẫn, quần áo ở trong cặp con nhỉ?"
Ngụy Dục Mẫn 12 tuổi dáng vóc còn cao hơn cả mẹ, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, rất giống ba, là một thiếu niên cực kỳ anh tuấn, cậu chàng không thích nói chuyện, chỉ là ngắn gọn mà đáp một câu: "Xuống rồi lấy."
Ngụy Chung Linh sau cầu thang cũng không yên phận, nhảy nhót cả một đường, Ngụy Dục Mẫn không nói lời nào, chỉ là nhìn chằm chằm động tác em gái, để tránh con bé té ngã.

Ngụy Nam là người cuối cùng đi ra, nhắc nhở con gái: "Tiểu Bối con cẩn thận một chút, đừng ngã."
Diệp Tuệ cũng chẳng quay đầu lại đã biết ngay con gái đang làm gì: "Ngụy Chung Linh con có thể đi đường đàng hoàng hay không?" Hai đứa con nhà cô, tính cách con trai không khác đời trước là mấy, trầm mặc ít lời, chẳng qua là tự tin hơn trước kia nhiều, từ nhỏ đến lớn đều là lớp trưởng, đại đội trưởng của trường, thành tích cũng tốt hơn đời trước, quả thực chính một thiếu niên trăm điểm, ảnh hưởng của ba đối với con cái vẫn là phi thường lớn; con gái thì lại hướng ngoại so với đời trước nhiều, đặc biệt hoạt bát hiếu động, còn có chút yếu ớt tùy hứng, tiểu tính tình kiểu này trước kia là không có, bởi vì trước kia không có ba với anh trai cưng chiều vô hạn, có điều yếu ớt tùy hứng của Tiểu Bối cũng không làm người ta chán ghét, con bé vẫn là rất có đúng mực, cơ bản cũng không cần Diệp Tuệ nhọc lòng.

Diệp Tuệ móc Motorola ra khởi động máy gọi điện thoại: "Tiểu Vũ, bọn chị xuống máy bay rồi, em tới chưa? Rồi, bọn chị xách hành lý ra ngay đây, chốc nữa gặp."
Ngụy Chung Linh thò người qua: "Mẹ, mợ nhỏ xinh đẹp chứ?"
"Xinh đẹp nha, càng quan trọng hơn xinh đẹp là, mợ nhỏ của con rất cơ trí.

Xinh đẹp chỉ là bề ngoài của phụ nữ, hạn sử dụng của cái này ngắn, thông minh có tài hoa mới là nội hạch, có thể bảo trì mị lực vĩnh viễn." Diệp Tuệ cười tủm tỉm nói, lần này bọn họ tới để tham gia hôn lễ của Doãn Võ."
Ngụy Nam cũng xuống cầu thang, đưa tay phủ trên vai Diệp Tuệ, nói với con gái: "Giống mẹ con vậy, chính là mỹ lệ và trí tuệ cùng tồn tại."
Ngụy Chung Linh vòng lấy một cái cánh tay khác của Diệp Tuệ: "Đúng vậy, mẹ con đẹp nhất."
"Nhóc giảo hoạt! Chỉ biết dỗ mẹ vui vẻ." Diệp Tuệ duỗi tay chọt trán con gái một chút.

Chẳng qua Ngụy Chung Linh cũng không nói sai, Diệp Tuệ năm nay 36 tuổi lại hoàn toàn chả dính líu gì với trung niên cả, vẫn trẻ tuổi mỹ lệ như cũ, trừ cái này ra, còn nhiều thêm vài phần tri thức, mặc cho ai cũng không tin con của cô đã 12 tuổi.

Ngụy Nam tuổi gần 40, cũng không thấy già dặn bao nhiêu, trông qua nhiều lắm cũng chỉ chừng ba mươi mấy, dáng người vẫn đĩnh bạt như cũ, không có bụng bia và nếp nhăn, năm tháng phi thường ưu đãi cả nhà bọn họ.

Bọn họ lấy hành lý, đi ra bên ngoài, Tiểu Vũ đã đang chờ ở cửa đại sảnh, cô ấy để một kiểu tóc ngắn lưu loát, giỏi giang trí thức mười phần, chị em gặp nhau, đầu tiên liền tới một cái ôm nhiệt liệt, Tiểu Vũ thả chị gái ra, nhìn Ngụy Nam và cặp song sinh đằng sau chị, cười nói: "Anh rể đã nhiều năm như vậy vẫn là bộ dáng cũ, thần thoại bất lão nha! Đại Bảo Tiểu Bối đều cao lớn như vậy rồi!"
Cặp song sinh đều lễ phép mà chào hỏi với Tiểu Vũ: "Chào dì hai!"

Ngụy Nam nói: "Mấy người mấy em càng sống càng trẻ, anh cũng không dám già, ha ha."
Ngụy Dục Mẫn vẫn luôn bình tĩnh còn cố ý cường điệu một câu: "Dì hai, xin gọi con là Ngụy Dục Mẫn." Cậu chàng căm thù đến tận xương tủy với cái nhũ danh của mình, bởi vì trong TV cứ phát cái quảng phiền người kia hoài, gì mà "Nếu muốn làn da tốt, sáng tối dùng Đại Bảo" "Hây, thiệt đúng là không làm thất vọng gương mặt này của ta" "Đại Bảo, mỗi ngày gặp nhé", làm cậu phiền chết được, thiệt muốn bắt mấy người trong TV kia tới hành hung một trận.

*: cho chú thích chút nè, cái hãng mỹ phẩm dưỡng da Đại Bảo này có thiệt, nó còn khá nổi tiếng bên đó luôn đó.

Tiểu Vũ nghe xong, cười ha hả nói: "Rồi, về sau gọi con Dục Mẫn, thật xin lỗi nhé, dì hai cứ quên hoài, về sau nhất định nhớ rõ."
"Lên xe đi." Tiểu Vũ tiếp đón bọn họ lên xe, cô ấy lái một chiếc Mercedes Benz thương vụ 7 chỗ chạy đi đón một nhà 4 người, "Em đi chỗ Tiểu Võ lái xe thương vụ, sợ mấy chị chen chúc, không dám lái chiếc xe con kia của em."
Diệp Tuệ vừa cất hành lý vừa nói: "Ấy thì có gì, xe 4 chỗ cũng có thể chen vào được.

Thiên Hành đâu, cậu ta nghỉ quốc khánh rồi à?"
"Cần phải nghỉ, ngay cả em cũng sắp xếp ra kỳ nghỉ, ảnh có thể không sắp xếp sao? Lại nói, đây chính là Tiểu Võ kết hôn, lại là gia đình chúng ta tụ hội, ảnh dám vắng họp?" Tiểu Vũ hơi nhướng mày, "Hôm nay ảnh với bác và mẹ bồi các dì các cậu ra ngoài chơi rồi.

Ầy, lễ quốc khánh ở đâu cũng là người, ra cửa đi chơi chính là chịu tội, may mà hôm nay chị gọi em để em tới đón các chị, tránh được một kiếp."
Diệp Tuệ nghe xong thì không nhịn được cười.

Hôn lễ của Doãn Võ định vào ngày 2 tháng 10, thân thích bè bạn ở quê đều được mời tới đây, 2 ngày trước cũng đã tới rồi, Diệp Tuệ là bởi Ngụy Nam với hai đứa nhỏ chưa nghỉ, cho nên mới đẩy đến ngày 1 mới tới đây.

Ngụy Nam lái xe nhìn thoáng qua tình hình giao thông ngoài cửa sổ, cười nói: "Anh thấy em đây cũng chưa chắc có công việc tốt rồi, trên đường này đều là xe, sẽ không kẹt xe chứ."
Diệp Tuệ trên ghế phụ vỗ chồng một phát: "Phi, bớt miệng quạ đen."
Kết quả thật đúng là bất hạnh trúng lời không may, đành phải vừa chờ vừa tán gẫu, Diệp Tuệ quay đầu hỏi Tiểu Vũ: "Mấy đứa tính chừng nào có con?"
Tiểu Vũ nói: "Sang năm đi, chức danh của em mới vừa chắc chắn xuống, có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Nhà anh ấy vẫn luôn đang thúc giục có con, chị nói cha mẹ Trung Quốc của chúng ta đây cũng là đủ nhọc lòng, chưa kết hôn thì giục kết hôn, kết hôn rồi thì giục có con, cả đời đều đang sống vì con cái, giống như là sinh chúng ta, chúng ta nên nghe theo bọn họ bày bố vậy đó."
Năm đó, Du Thiên Hành trở về từ Mỹ, ngay từ đầu cũng không ở Bắc Kinh, mà là ở trường cũ của anh ấy, sau đó lại tốn mất 2 năm, anh ấy mới nghĩ được cách điều công việc đến Bắc Kinh.

Lúc ấy Tiểu Vũ đang học thạc sĩ tại chức, công việc và chương trình học bận bịu đến rối tung rối mù, ngay cả yêu đương cũng chả có thời gian, càng miễn bàn kết hôn, chờ đến khi Tiểu Vũ học thạc sĩ xong, lại điều từ tờ báo sang đài truyền hình, lại nỗ lực phấn đấu vì công việc mới 2 năm, lúc này 2 người họ mới bàn việc cưới hỏi.

Du Thiên Hành thì thật lại hoàn toàn không nóng nảy, hẳn là thái độ học từ Mỹ về, người bên kia ba mươi mấy tuổi mới kết hôn quá bình thường, anh cũng cảm thấy nên kết hôn sau 30 tuổi.

Cho nên thẳng đến năm trước, vào cái năm Tiểu Vũ 29 tuổi ấy, bọn họ mới kết hôn.

Diệp Tuệ cũng cảm thấy tuổi này kết hôn rất bình thường, càng là phần tử tri thức thì càng kết hôn muộn, chỉ là cha mẹ trưởng bối trong nhà đều lo lắng, sợ con cái cô đơn, không kết hôn chính là tâm bệnh khó chữa của bọn họ.

Này đây không phải sao, hôn sự của đôi em trai song sinh kia của cô cũng làm Diệp Thụy Niên sầu trắng đầu, giờ đây Doãn Võ rốt cuộc sắp kết hôn, ba có thể thở phào nhẹ nhõm trước, về phần Doãn Văn, ấy là thật quản không được, đám nghệ sĩ của giới giải trí đều kết hôn muộn, giờ đây nó điện ảnh ca hát tam tê, là thần tượng của ngàn vạn người, yêu đương kết hôn đều yêu cầu đặc biệt thận trọng, Diệp Thụy Niên dù có muốn nhúng tay cũng quản không được.

Ô tô từ sân bay đi đến nhà của Diệp Tuệ ở Bắc Kinh tại đường Nhị Hoàn, dọc theo đường đi lái hơn 2 tiếng.

Nhà cửa đã có nhân viên vệ sinh dọn dẹp xong xuôi, sạch sẽ ngăn nắp, có thể trực tiếp vào ở.

Sau khi Tiểu Vũ đưa bọn họ tới nơi thì liền về trước.

Diệp Tuệ chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, liền đi phòng tân hôn của Doãn Võ xem xem.

Ngụy Chung Linh vào phòng liền mở máy tính lên mạng đăng nhập ICQ*, một lát sau thì chạy ra nói với Diệp Tuệ: "Mẹ, dì nhỏ gọi chúng ta ra ngoài chơi."
*: Đây là một phần mềm chat trực tuyến, bạn nào muốn biết nhiều thêm thì trên gg có.

Diệp Tuệ ngoài ý muốn nói: "Em ấy không có ra ngoài chơi sao?" Cô út Tiểu Thất nhà bọn họ từ nhỏ chính là một thành viên tích cực, là cô con gái về già mới có của Diệp Thụy Niên và Lưu Hiền Anh, phi thường sủng ái con bé, bên trên lại có một bang anh trai chị gái sủng, quả thực chính là muốn gió được gió muốn mưa được ưa, Tiểu Thất không giống với Tiểu Vũ và Tiểu Tuyết, thiên phú của con bé không thêm điểm trên trí lực, mà đều thêm hết lên văn nghệ, từ nhỏ đã biết hát biết nhảy, nhảy múa cực tốt, kéo đàn violon cực đỉnh, thành tích thì lại rối tinh rối mù, vừa mới tốt nghiệp tiểu học đã liền ồn ào muốn lên trường văn nghệ, Doãn Văn Doãn Võ liền nghĩ cách đưa con bé tới Bắc Kinh, đi học ở trường trung học phụ thuộc của Học viện Âm nhạc, bởi vì các anh trai lăn lộn ở giới giải trí, nên tiểu nha đầu đã sớm lập chí muốn vào giới giải trí phát triển.

Diệp Thụy Niên với Lưu Hiền Anh luyến tiếc con gái út chịu khổ ở Bắc Kinh, nên hai vợ chồng đều lại đây bồi học, ở ngay tại căn phòng Doãn Văn mua trước nhất trên lầu nhà Diệp Tuệ kia.

Sau khi căn nhà này của Doãn Văn bị đội paparazzi phát hiện thì liền mua nhà đi chỗ khác, Doãn Võ cũng sớm đã mua nhà của mình dọn đi rồi, đưa căn hộ này cho ba mẹ với em út ở.

"Không có, dì ấy ở nhà, rất nhanh liền xuống.

Anh, anh cũng đi chứ?" Ngụy Chung Linh gân cổ lên hỏi Ngụy Dục Mẫn ở trong một căn phòng khác.

Ngụy Dục Mẫn chậm rì rì đi ra: "Đi đâu?"
Ngụy Chung Linh hưng phấn mà nói: "Dì nhỏ nói dẫn chúng ta ra ngoài chơi.

Chút nữa dì ấy liền xuống dưới đón chúng ta."
Ngụy Dục Mẫn phỏng đoán các cô nàng hơn phân nửa là đi dạo phố, cậu không hứng thú mấy, có điều cũng không cự tuyệt: "Đi thôi."
Diệp Tuệ có chút không yên tâm: "Mấy đứa đi theo dì nhỏ hả? Còn có người lớn khác nữa không?"

Ngụy Chung Linh đi tới bám lấy cổ Diệp Tuệ: "Mẹ, bọn con cũng 12 tuổi rồi, mẹ còn coi bọn con là trẻ con sao? Nơi này là thủ đô vĩ đại của chúng ta, lại là lễ quốc khánh, khắp nơi đều là chú cảnh sát, có việc tìm cảnh sát, sẽ không có vấn đề.

Hơn nữa, địa chỉ với điện thoại trong nhà bọn con đều đọc làu làu rồi, để bọn con đi đi mà." Tiểu nha đầu chính là muốn đi theo dù nhỏ ra ngoài chơi, bởi vì không có người lớn ước thúc, thế thì mới chơi cho đã ghiền được.

Ngụy Nam nói: "Dục Mẫn mang theo di động của mẹ đi, có việc thì gọi điện cho ba mẹ.

Nhớ kỹ, đừng đi chỗ trẻ con không nên đi, cũng nhớ kỹ những điều ngày thường ba dạy mấy đứa.

Dục Mẫn, con giám sát nhé."
"Dạ, ba ba!" Ngụy Dục Mẫn đáp ứng đầy miệng, "Mẹ, con có thể mang cái máy ảnh kỹ thuật số kia của mẹ theo không."
"Có thể, cầm đi đi." Diệp Tuệ cũng đáp ứng rồi, con trai cảm thấy hứng thú với nhiếp ảnh, tất nhiên phải ủng hộ.

Vài phút sau, Tiểu Thất liền xuống đây.

Con bé bây giờ hoàn toàn chính là đứa nhỏ Bắc Kinh, ăn mặc đặc biệt thời thượng, dáng người cao gầy, 15 tuổi cũng đã 1m66, bởi vì luyện múa hằng năm, vai rất rộng, dáng vẻ đoan chính, giơ tay nhấc chân đều rất có khí chất, ngũ quan con bé không tính là rất tinh xảo, nhưng rất có hương vị, độ công nhận phi thường cao, làm người ta vừa thấy liền ấn tượng sâu sắc.

Tiểu Thất thấy Diệp Tuệ, đầu tiên là nhào lên ôm chị cả sến súa một trận, đối với cô nàng mà, cô chị cả này xác thật có chút cảm giác của mẹ, có một đoạn thời gian ba mẹ bận bịu ở công ty, cô nàng liền ở trong nhà chị cả, cùng nhau ăn ở với đám cháu ngoại trai cháu ngoại gái, nhiều anh chị em như vậy, cảm tình của cô nàng với cả nhà chị cả phá lệ thân hậu một ít.

Diệp Tuệ nghe cô nàng lời ngon tiếng ngọt một trận, nói: "Rồi, mấy đứa đi đi thôi, trước 5 giờ phải về, đừng quá trễ, buổi tối trong nhà còn có hoạt động."
Tiểu Thất nhảy dựng lên, hành một cái quân lễ: "Tuân lệnh, nhất định bảo vệ tốt các bảo bối."
Ngụy Nam nói: "Em bảo vệ chính mình cho tốt trước đi.

Có bạn học nam cùng đi với không?"
"Em gọi một hàng xóm dưới lầu đi cùng, là một nam sinh, yên tâm đi, anh rể cả, Bắc Kinh rất an toàn." Tiểu Thất cam đoan, dẫn theo cặp song sinh đi ra ngoài.

Nhà mới của Doãn Võ có thể nói là nhà cũ, là một bộ tứ hợp viện tam tiến.

Nhà này là Diệp Tuệ đề nghị mua, mấy năm nay công ty Ảnh Âm đầu tư điện ảnh cực ít thất thủ dưới sự kiến nghị của Diệp Tuệ, công ty phát triển bồng bột, nghiễm nhiên thành công ty lớn số một trong nghề.

Năm 97, sau cơn lốc tài chính Châu Á, giá nhà trong nước ngã tuột dốc mạnh, giá nhà ở đô thị cấp 1 cả nước rớt đến chừng 2000 một mét vuông, Diệp Tuệ liền nhân cơ hội mua không ít nhà cửa, bảo người trong nhà cũng mua không ít.

Căn biệt thự này chính là mua năm 98, chủ yếu là vì đầu tư tăng giá trị tài sản, nhà ở trong nhà có cả bó lớn, có điều vị hôn thê của Doãn Võ là cô bé sinh trưởng ở Bắc Kinh, yêu sâu sắc với tứ hợp viện, lại thích trồng hoa nuôi cỏ, liền muốn ở tứ hợp viện, Doãn Võ cũng đồng ý, sửa chữa một phen, lấy tới làm phòng tân hôn*.

*: Tân phòng này có thể là phòng tân hôn hoặc chỉ đơn giản là chỉ cái nhà mới thôi, nên mới có cái câu đầu tiên và cái câu cuối của đoạn này.

Vị hôn thê của Doãn Võ, Quản Hân Du, là đồng nghiệp của Tiểu Vũ, làm biên đạo chương trình ở đài truyền hình, phi thường có tài, trông rất xinh đẹp, nhưng mà không muốn làm trước ống kính.

Hai người bọn họ ngược lại không phải thông qua Tiểu Vũ mà quen biết, mà là quen nhau khi tham gia hoạt động nào đó của đài truyền hình, Doãn Võ là khách quý được mời, Quản Hân Du là biên đạo, hai người trò chuyện rất hợp hu ở hậu đài, liền để lại phương thức liên hệ, thường xuyên qua lại liền kết giao.

Mấy năm nay, số lượng bạn gái Doãn Võ từng có cũng không ít, chưa bao giờ có ý niệm kết hôn, nhưng mà sau khi gặp được Quản Hân Du lớn hơn anh một tuổi, rốt cuộc mới thu tâm lại, chỉ mới hơn một năm đã liền bàn chuyện cưới hỏi.

Bối cảnh của Quản gia ở Bắc Kinh còn rất sâu, xem như là đỏ mấy thế hệ đi*, so ra thì Diệp gia liền hơi quá thảo căn chút, có điều người trẻ tuổi yêu đương cảm tình là hàng đầu, mấy cái khác thì lại là thứ yếu, huống hồ Doãn Võ cũng xem như thanh niên tài tuấn, anh tuấn tiêu sái, sự nghiệp thành công, lại đầy bụng tài hoa, có thể hấp dẫn nữ biên đạo là hết sức bình thường.

*: đỏ này là chỉ những gia đình có liên quan đến chính trị hoặc quân đội (hoặc cả hai) ở bên trung.

Nhà mới đã bố trí được tầm tầm rồi, kết cấu và kiến trúc tất cả đều như vốn dĩ, đây là không thể động, nhưng mà bố trí trong phòng lại rất hiện đại hóa, đây là cổ kim dung hợp, Trung Quốc và phương Tây kết hợp, cũng rất có một phen thú vị.

Diệp Tuệ tham quan nhà mới của Doãn Võ rồi, cảm thấy em dâu vẫn là một người rất có phẩm vị.

Buổi tối tất cả bạn bè thân thích tụ hội ở tiệm cơm, chủ yếu đều là thân thích từ Nam Tinh đến đây, còn có một nhà 4 người của Diệp Chí Phi chạy từ Quảng châu tới đây.

Con gái nhỏ của Diệp Chí Phi năm nay mới 2 tuổi, xem như mang thai ngoài ý muốn, Văn Hinh vốn dĩ cũng không tính sinh nữa, Diệp Chí Phi vẽ tranh, chị ấy xử lý công ty, hai vợ chồng phu xướng phụ tùy, hòa thuận vui vẻ, mang thai ngoài ý muốn đánh gãy kế hoạch của Văn Hinh, chị ấy không thể không tìm một CEO tới quản lý công ty thay mình.

Sau khi sinh con, Văn Hinh thấy công ty hoạt động phi thường thuận, phát triển còn tốt hơn cả lúc mình quản lý, liền hoàn toàn giao công ty cho CEO, chính mình thì chạy tới mở một gallery, vốn là muốn làm triển lãm cho chồng, không nghĩ tới lại phát triển thành gallery lớn nhất toàn Quảng Châu, hiện tại hứng thú của hai vợ chồng đã hoàn toàn chuyển dời lên sưu tập nghệ thuật rồi.

.

truyện ngôn tình
Đám bạn bè thân thích ngồi tới tận 4 bàn, tiệm cơm hủy đi một gian phòng bao mới an trí bọn họ được, không có cách nào, gương mặt này của Doãn Văn giờ đi đâu cũng là đối tượng bị vây xem, ngay cả Doãn Võ cũng thường xuyên bị vây xem, nếu mà ngồi trong đại sảnh, thế thì đừng mong ăn cơm ngon lành nữa.

Người của Diệp gia hiện tại đã có 16 người, ít nhất phải 2 bàn mới có thể ngồi xuống, lớn nhỏ quây quần một chỗ, miễn bàn náo nhiệt cỡ nào.


Mọi người nhìn Doãn Văn cuối cùng mới khoan thai tới muộn, giễu cợt anh: "Đại minh tinh, giờ trong nhà chỉ còn dư lại em là một tư lệnh quang côn, em tính lúc nào kết hôn hả?"
Doãn Văn tháo mũ và kính râm xuống: "Haiz, chỉ mình em sao? Không phải còn có Tiểu Tuyết với Tiểu Thất bồi em sao?"
Tiểu Tuyết cười tủm tỉm nói: "Em với anh không giống nhau."
"Đúng vậy, hôn kỳ của con bé cũng định rồi, anh so với em ấy?" Tiểu Vũ nói.

Tiểu Tuyết đã kế hoạch, sang năm sau khi xuất ngũ khỏi đội quốc gia thì thành hôn với bạn trai đã yêu nhau 5 năm của cô, bạn trai với cô cùng là đồng đội của đội cờ vây quốc gia, một anh chàng Thượng Hải, thành tích còn tốt hơn Tiểu Tuyết, hai người họ sớm chiều ở chung mười mấy năm, cũng xem như là hiểu tận gốc rễ, nghe nói đối phương đã yêu thầm Tiểu Tuyết ít nhất là hơn 5 năm mới thổ lộ.

Hai vợ chồng tính toán sau khi xuất ngũ thì đi Thượng Hải sáng lập một trường dạy cờ vây, vừa học tập mấy năm, tính đem cờ vây thành sự nghiệp cả đời.

Tiểu Thất phồng má lên: "Đừng có kéo em trầm luân với anh, em còn chưa thành niên đâu!"
Doãn Văn nói: "Mấy người đều muốn vứt bỏ tui đúng không? Đừng ép tui à, nói không chừng ngày mai tui liền kéo người đi kết hôn đó."
Diệp Tuệ cười: "Xem chừng là có người à, ai thế? Bọn chị có quen không? Thừa dịp mọi người đều ở đây, dẫn tới cho bọn chị làm quen chút đi."
"Không có, không có, em chỉ là giả thiết một chút." Doãn Văn nhanh chóng xua tay phủ nhận.

Ăn cơm xong, các thân thích bè bạn đều đi khách sạn nghỉ ngơi, người của Diệp gia đi biệt thự lớn của Doãn Văn tiếp tục tụ hội tán gẫu, sáng mai Doãn Võ cũng xuất phát từ chỗ này đi đón dâu.

Những người thân đã lâu không gặp mặt góp vào một chỗ trò chuyện nóng hổi, bọn nhỏ thì làm ổ trong phòng chơi trò chơi của Doãn Văn chơi game dưới sự dẫn dắt của Tiểu Thất, miễn bàn vui vẻ cỡ nào.

Đêm nay, có người trắng đêm chưa ngủ, có người liền tùy tiện tìm một chỗ chắp vá ở một đêm, dù sao đều là lung tung mà ngủ.

Ngày hôm sau, rạng sáng hơn 4 giờ, mọi người đều thức dậy rửa mặt chải đầu trang điểm, tân nhân lái đội xe mênh mông cuồn cuộn đi đón dâu, có người thì đi khách sạn dẫn đám thân bằng đi địa điểm hôn lễ để chờ.

Hôn lễ của Doãn Võ định ở một trang viên lớn, chọn dùng hôn lễ kiểu tây, hiện trường hôn lễ phi thường long trọng, tất cả đều dùng hoa tươi bố trí khách khứa tham gia hôn lễ có hơn mấy trăm người, có thân thích hai bên nam nữ, cũng có đồng nghiệp của công ty, bạn tốt giới giải trí, có không ít minh tinh tới đây, còn có không ít truyền thông tới nữa, rốt cuộc thì hôn lễ của kim cương vương lão ngũ ông trùm giới giải trí cũng thật sự là một tin giải trí đáng đưa tin.

Hôm nay Doãn Văn ăn mạng phá lệ soái khí, mặc vào lễ phục màu đen long trọng, Doãn Văn làm phù rể của hôm nay, cố ý đeo một chiếc mắt kính hay lấy để phân chia khác biệt với Doãn Võ, mà Doãn Võ luôn yêu đeo mắt kính hôm nay chỉ đeo kính sát tròng, thật ra hai người bọn họ có hơi cố ý, chia nhau lấy gương mặt hay thường xuất hiện của đối phương mà xuất hiện trên hôn lễ, hai soái ca giống nhau như đúc đứng ở trên đài, hình ảnh kia cảnh đẹp ý vui khỏi phải nói nữa.

Ti nghi cũng rất khôi hài, bảo cô dâu đi lên đài chọn lựa chồng của mình.

Sau khi Quản Hân Du lên đài thì lập tức dắt tay Doãn Võ, nói: "Cũng không phải tôi liếc mắt một cái là phân biệt ra chồng tôi được, cũng không phải tôi đặc biệt quen thuộc thần tượng của tôi luôn, mà là hình như ti nghi tiên sinh đã quên mất, hoa trên ngực chồng tôi rõ rành rành viết hai chữ tân lang."
Toàn trường đều cười điên rồi, đẩy không khí vào cao trào luôn.

Hiện trường hôn lễ phi thường náo nhiệt vui sướng, khách khứa dưới đài cũng cười vui không ngớt.

Ngụy Nam tiến đến bên tai Diệp Tuệ nói: "Anh cảm thấy hôn lễ kiểu tây thật lãng mạn quá, chúng ta có cần cũng làm bù một cái không?"
Diệp Tuệ nói: "Thôi anh đừng có náo loạn, anh cho rằng làm hôn lễ không mệt người à?"
"Thế chúng ta quay đầu lại chụp một bộ ảnh cưới đi, bù lại cho cái hôn lễ đơn sơ kia của chúng ta." Ngụy Nam nói.

Diệp Tuệ cười gật đầu: "Em cảm thấy cái này hay đó."
Hôn lễ kết thúc trong một mảnh hoan thanh tiếu ngữ, mọi người đều chuẩn bị nhích người đi khách sạn tham gia tiệc cưới, Diệp Tuệ tính lưu lại ở phần kết thúc phía sau, mắt thấy tất cả khách khứa đều xuống sân khấu rồi, Diệp Tuệ chuẩn bị cùng đi khách sạn với người nhà, bỗng nhiên nghe thấy đằng sau truyền đến giọng nói: "Em như vậy không sao chứ? Nếu không vẫn là không đi đi." Đây là giọng nói của Doãn Văn.

"Không sao hết, anh dẫn em đi mua đôi giày là được rồi." Một giọng nữ đáp.

Giọng nói này có hơi quen, tuyệt đối là đã từng nghe, Diệp Tuệ nghỉ chân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái mặc váy màu xanh nhạt vịn Doãn Văn đi tới đây, một tay anh còn cầm một chiếc cao gót màu bạc, cô gái kia không phải ai khác, đúng là Quách Gia Gia Diệp Tuệ quen biết đã lâu: "Gia Gia, em sao vậy?"
Hai người kia nghe thấy tiếng Diệp Tuệ, đều nhanh chóng thu tay mình lại, kết quả Quách Gia Gia một chân đeo một chiếc giày cao gót, trọng tâm không vững, không tự chủ được mà huơ hai tay ngã về sau, Doãn Văn cả kinh, tay lanh mắt lẹ vươn cánh tay đi ôm eo đối phương, hai người 4 mắt nhìn nhau, mặt đều đỏ lên.

Diệp Tuệ nhướng mày: Thì ra tình huống ở đây này, khó trách hôm qua Doãn Văn nói ngày mai liền kéo người đi kết hôn, hóa ra là có đối tượng nha.

Diệp Tuệ nhướng mày: Nguyên lai tình huống ở chỗ này đâu, khó trách Duẫn Văn ngày hôm qua nói ngày mai liền kéo người đi kết hôn, hoá ra là có đối tượng a.

The end..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.