Là Người Tiếp Khách Qua Voice Chat, Không Phải Bác Sĩ Tâm Lý

Chương 11




Lại là một đêm mất ngủ, lại là một đôi mắt thâm đen sưng vù đi làm vào buổi sáng.

Liên tục hai ngày ngủ không ngon Tô Hàng không chống đỡ được sáng sớm đến công ty đi ký tên xong thì chạy đến phòng nghỉ.

Bởi vì người lãnh đạo trực tiếp ngày hôm qua đã đi công tác, cho nên Tô Hàng mới dám to gan như thế.

Thời gian công tác bình thường là tám giờ thì có đến bảy giờ rưỡi bị Tô Hàng dùng để trốn ở phòng nghỉ ngủ.

Giờ tan tầm tinh thần vô cùng thoải mái, lúc nghĩ đến Ngụy Đức Xương, Tô Hàng lại cảm thấy uể oải.

Tự nhiên nghĩ đến hắn ta làm gì?

Tô Hàng vỗ vỗ mặt mình, đi toilet rửa mặt, rồi đến quán cafe.

Mới vừa ra khỏi công ty chưa đi được mấy bước, bầu trời xinh đẹp bắt đầu có chút mưa nhỏ, Tô Hàng chẳng hề để ý đến vẫn tiếp tục đi, cách tàu điện ngầm còn mấy bước thì mưa nhỏ biến thành mưa to, tầm tã.

Tô Hàng che đầu chạy về phía trước, lâu rồi không tập luyện gì cả cho nên sau khi vào bến tầu điện ngầm thì đã thở hồng hộc. Vừa rồi cậu dốc hết cả lực mà chạy, kết quả vẫn là bị ướt đến thảm hại.

Tô Hàng nhìn quần áo trên dưới đều ướt nhẹp thì lắc đầu, nghĩ lại cũng đâu phải cậu đi xem mắt, cần gì để ý đến sắc đẹp, mưa thì mưa chẳng sao cả. Nhưng khi cậu ngẩng đâu lên lần nữa, lại phát hiện mưa bên ngoài đã nhỏ dần, chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng muốn trêu đùa cậu sao?

Tô Hàng buông thõng hai vai, lấy ra vé tàu ngầm rồi ngồi lên, không nghĩ tới sự cố tàu điện ngầm vạn năm mới có một lần lại sảy đến với cậu.

Cũng may không phải vấn đề nghiêm trọng lắm, nhưng là tàu cũng không đi được nữa.

Sau khi tan tầm tàu ngầm rất chật chội, hiện tại cậu lại phải ở trong đám người chật chội đó chờ cho tàu ngầm tiếp tục đi, bên trong không thông thoáng khiến mọi người đều không thoải mái. Tô Hàng tự nói với bản thân chỉ chờ một chút nữa thôi, vậy mà trục trặc nhỏ này làm tốn của cậu hơn nửa giờ.

Thật vất vả mới đợi được tầu điện ngầm vận hành lại, đến được quán cafe là lúc giờ hẹn đã qua.

Tô Tình gọi điện thoại hỏi cậu đang ở đâu.

Tô Hàng mặc dù không muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn phải đem chuyện sảy ra hôm nay nói, tất nhiên lược đi rất nhiều chi tiết, câu cuối cùng chấm dứt cuộc gọi là của Tô Tình: “Lập tức đến.”

Đến quán cafe là bảy giờ rưỡi, cô gái tiếp khách mỉm cười mở cửa.

Tô Hàng vừa đi vào liếc mắt một cái liền nhìn thấy mình trong cái gương thật lớn, không biết mấy cô gái tiếp khách đứng ở cửa kia làm thế nào có thể mỉm cười với người lôi thôi như mình.

Tuy rằng không kịp sửa soạn lại, nhưng Tô Hàng vẫn chỉnh chỉnh lại tóc với quần áo của bản thân một chút.

Trên quần áo vẫn còn ẩm ướt nước mưa, hơn nữa do chen chúc dẫn đến trên quần áo đầy nếp nhăn.

Tô Tình lại gọi, Tô Hàng nhanh chóng tiếp, không quan tâm đến nhan sắc của bản thân nữa, hỏi bọn họ ở bàn số mấy.

“Nhìn thấy anh rồi! Đi thẳng rồi rẽ trái.”

Tô Hàng nhìn khắp nơi kiếm Tô Tình, đã thấy cô nương kia đang đưng dậy, hai tay khua khua loạn xạ.

Bảo sao không tìm được bạn trai, Tô Hàng cười trộm trong lòng.

Tô Hàng đến bàn, hai người kia có chút kì quái, ánh mắt của bọn họ đều dán vào người mình.

Chắc do vẻ ngoài của mình bây giờ đi.

Tô Hàng tự an ủi, nhìn lên thì thấy người ngồi đối diện với Tô Tình trông rất quen mắt, nhìn kỹ lần nữa, đây không phải là người lần trước Tô Tình đi xem mắt sao?

Tô Hàng đến cạnh bàn, ngồi xuống cạnh Tô Tình, do dự nửa ngày cuối cùng nhịn không được hỏi: “Đây là anh em song sinh của người hôm nọ hả?”

Tô Tình phì cười ra tiếng: “Đương nhiên không phải, làm gì có ai đi xem mắt hai anh em chứ.”

Tô Hàng suy nghĩ nửa giây lại hỏi: “Vậy hai người quyết định đến bên nhau?”

Tô Tình lắc đầu.

Tô Hàng không hiểu gì cả, theo bản năng ngẩng đầu nhìn người ngồi đối diện.

“Xin chào.” Người kia vừa nói vừa đứng lên.

Giọng nói của đối phương có chút căng thẳng, Tô Hàng vừa nghe liền cảm thấy thực quen tai.

“Tôi tên là Ngụy Đức Xương, vừa rồi nghe Tô Tình nói, mới biết được cậu tên là Tô Hàng.” Người kia giơ tay ra làm động tác như muốn bắt tay.

Người đó là Ngụy Đức Xương?

Tô Hàng khó tin, miệng hơi mở ra, cậu không đứng lên, cũng không băt tay người kia, mà lập tức lấy di động từ trong túi áo.

Ngụy Đức Xương xấu hổ ngồi xuống, căng thẳng dùng hai tay cọ cọ quần của mình: “À thì… có chút hơi đường đột, nhưng mà, xin hỏi cậu có thích đàn ông không?”

Trả lời Ngụy Đức Xương không phải Tô Hàng, mà là tiếng điện thoại của Ngụy Đức Xương.

Ngụy Đức Xương nhanh chóng cầm di động ở trên bàn.

Tiếng điện thoại không ngừng kêu lên, vậy hóa ra hắn ta chính là người vừa làm cho mình ghét vừa làm cho mình vui đây mà?

Tô Hàng thấy Ngụy Đức Xương nhìn di động, thấy bản thân đang hoảng hốt, khóe miệng dần dần nâng lên không kiềm được nở nụ cười.

“Hóa ra cậu chính là cậu ấy, cậu ấy chính là cậu!” Ngụy Đức Xương hiểu ra.

Tô Hàng cười gật đầu.

Ngụy Đức Xương đột nhiên đứng bật dậy, dùng âm lượng mà cả quán cafe đều nghe thấy nói: “Tô Hàng, tôi… tôi thích cậu!”

Nháy mắt, bọn họ trở thành tiêu điểm trong quán, cũng may có Tô Tình ngồi cạnh, mọi người chỉ cho rằng cái người  đứng kia đang tỏ tình với cô gái. Chỉ có ba người bọn hạ mới biết là ai đang tỏ tình với ai.

Tô Tình tay chống cằm, nhìn hai người bọn họ như đang xem trò vui.

Tô Hàng ngượng ngùng thẹn thùng vô cùng.

Tô Tình còn cố tình không buông tha cho cậu, hút một ngụm trà sữa rồi nói: “Ai nha, Tô Hàng, anh cũng có lúc đỏ mặt sao.”

Ngụy Đức Xương nghe vậy, cúi đầu nhìn.

Tô Hàng trừng mắt với hắn một cái, hạ thấp giọng gầm: “Trứng thối mi nhìn cái gì, còn không ngồi xuống, ta liền không thích mi.”

Những lời này Ngụy Đức Xương phải nghĩ một lúc, mới hiểu được là có ý gì, hắn hoang mang rối loạn vội vội mà ngồi xuống, bắt lấy tay Tô Hàng đang đặt trên bàn nói: “Tôi ngồi xuống, không cho phép cậu không thích tôi.”

Tô Hàng rất muốn mắng hắn ta là tên ngốc, nhưng hạnh phúc khiến cho cậu chỉ có thể cười, một câu cũng không nói ra được, tất cả đều hóa thành một cái gật đầu.

Cái tên ngu ngốc này, chỉ thuộc về một mình Tô Hàng mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.