Kim Phi Tích Bỉ

Chương 40: Hãm hại (2)




Quế ma ma đau đến mức nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ, chống tay muốn đứng lên.

Thu Đình Lan nhíu mày, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Quế ma ma một cái, năm ngón tay thu lại thành quyền, còn có thể nhìn ra gân xanh lộ rõ.

Nếu một quyền nữa hạ xuống xác định chắc chắn mất mạng. Quế ma ma nín thở, quỳ rạp trên mặt đất một cử động cũng không dám.

Tình huống này Thu Khả Ngâm vốn nhu hòa hai mắt cũng dâng lệ, ngữ điệu của nàng có chút không cam lòng: “Ca ca, sao huynh lại tới đây.”

Thu Đình Lan quay đầu, ánh mắt đảo qua người Thu Khả Ngâm rồi trong tức khắc lộ rõ sự đối chọi gay gắt: “Thật không, trong mắt ngươi còn có ca ca này sao? Ta coi ngươi mấy năm nay tiến bộ không thấy nhưng thật ra đi theo mấy kẻ bỉ ổi độc ác học được không ít, nghĩ thế nào mà đòi tính kế người khác mà không biết suy nghĩ.”

Thu Khả Ngâm nghe xong vừa giận vừa tức, mặt xung huyết thành đỏ bừng, cùng với trang sức màu san hô trên đầu nàng cũng thực hợp. Không thể thể chịu đựng mấy lời trỉ trích này, Thu Khả Ngâm đứng lên, chỉ tay vào Thu Đình Lan nói: “Ngươi! Ta đường đường là Thụy Vương phi, quản lý quy củ, giáo huấn hạ nhân có gì không thể?”

Lời còn chưa dứt trên mặt nàng đã đã bị ăn một cái tát, chính là Thu Đình Lan đánh.

Thu Khả Ngâm tức đến độ muốn ngất, nhịn không được rơi lệ, nàng nức nở nói: “Ca ca, ngươi hôm nay lâm thời đến đây, không rõ sự tình nguyên do liền không phân biệt tốt xấu đánh ta. Muội muội trong mắt ngươi càng ngày càng không bằng mấy kẻ người ngoài này sao?”

Thu Đình Lan bình ổn hơi thở nói: “Thật không? Chuyện của ngươi ta đều rõ rành rành, ngươi là dạng người gì ta càng rõ ràng hơn! Nếu không phải ngươi là muội muội của ta thì nhiều năm như vậy ta đã…” Hắn chung quy cũng không nói ra tiếp, dừng lại một chút hắn lại nói: “Ngươi tốt nhất nên tự trọng, đừng có làm mấy chuyện của kẻ tiểu nhân nữa.”

Giọng nói của hắn ý vị sâu sa làm ngưng bặt tiếng nức nở nghẹn ngào của Thu khả Ngâm, nàng ngừng khóc, trong con mắt ánh lên một tia không cam lòng lại đầy toan tính.

Thu Đình Lan quay đi chỗ khác, hắn nhìn cung nữ Tiểu Tịch mặt đầy máu, rồi lại nhìn người vừa rồi thiếu chút nữa đã bị đánh. Mi khẽ nhếch lên, đôi mắt rất sáng, khuôn mặt toát lên thứ ánh sáng dịu dàng như trăng nhưng cũng đủ lạnh lẽo, đôi môi mím chặt đầy quật cường. Đây chắc chẳn chính là Sương Lan Nhi trong miêu tả của Thiếu Quân.

Một nữ tử đặc biệt như thế thật giống như một đóa hoa lan cao ngạo thanh tú đầy khác biệt, thật không may mắn bị cuốn vào một cái hố sâu, hết lần này đến lần khác bị khi dễ. Trong lòng hắn càng thêm cảm khái, bỗng lại cảm thấy chút áy náy, từng bước tiến đến đỡ Sương Lan Nhi dậy, hắn nhẹ nhàng nói: “Ngươi có làm sao không?”

“Ca ca…” Thu Khả Ngâm tức giận đứng lên, nàng có chút lung lay như sắp đổ, ánh mắt nhìn Thu Đình Lan không thể tin nổi, hắn thế nhưng lại… Sương Lan Nhi đến tột cùng có sức quyến rũ gì mà ngay cả ca ca nàng chưa từng gặp mặt cũng đều hướng về phía nàng?

Đáy mắt Sương Lan Nhi rõ ràng chính là khiếp sợ cùng một sự nghi hoặc bao trùm, dường như bí mật lâu nay dần hé lộ, tất cả ngưng đọng lại trên người Thu Đình Lan. Đều là người Thu gia sao có thể khác biệt đến như vậy? Đoan quý phi, Thu Khả Ngâm, còn cả Thu Đình Lan, bọn họ không phải cùng một loại người hay sao? Nàng cùng Thu Đình Lan không quen biết, sao hắn lại bảo vệ nàng?

Cái đó… Lần trước ở Túy Hồng Lâu….

Có phải hay không nàng đã sai lầm rồi? Long Đằng hắn không phải muốn đem nàng giao đi? Là nàng hiểu lầm sao?

Trong lúc không biết phải làm như thế nào, bỗng có tiếng động vang lên, trong tầm mắt liền xuất hiện một người y phục màu ngọc bích, nụ cười xinh đẹp như hoa mẫu đơn nở rộ khiến cho tất cả cung nữ đều cúi đầu đỏ mặt.

Thu Đình Lan đưa mắt qua nhìn, ánh mắt đầy bất mãn, hừ nói: “Thiếu Quân, tại sao vừa rồi ngươi vừa rồi cứ một mực đứng ngoài, chờ ta giải quyết xong rồi mới chịu đi vào?” Trong lòng Thu Đình Lan thầm mắng, Long Đằng này đúng là tính tình không bao giờ chịu thay đổi, rất biết tận dụng.

Long Đằng cười đến vô tội: “Việc nhà Thu gia các người ta sao có thể can dự? Cho nên cũng không muốn tiến vào góp vui.”

Một màn vừa rồi phát sinh quá nhanh khiến Lạc công công nửa ngày sau mới có phản ứng. Hắn vội vàng tiến lên cung kính nói: “Tướng quân, Điện hạ không biết có việc gì quan trọng tới Thụy vương phủ? Để lão nô đi bẩm báo với Vương gia một tiếng.”

Long Đằng khoát tay: “Đi ngang qua mà thôi, mỏi chân nên ghé vào xin ly trà, chắc hoàng thúc sẽ không để ý chứ?”

Lạc công công liền nhanh đáp lại: “Được, để lão nô phân phó người đi pha trà.”

“Từ từ, bản quan là quan phụ mẫu thành Thượng Dương, vụ trộm cắp trong vương phủ cũng nằm trong phạm vi quản lý của bản quan. Lạc công công ngươi đại khái thuật lại sự việc ngọn nguồn cho bản quan nghe, bản quan sẽ phán xét.”

Lạc công công không khỏi lau mồ hôi, hôm nay không hiểu gặp vận hạn gì, đầu tiên hắn rơi vào thế lưỡng nan giữa Vương phi và Lan phu nhân, hiện giờ thì chẳng hiểu từ đâu nhảy ra hai vị tôn gia, cũng không biết họ đến gây sự hay là đến giải vây.

Rơi vào đường cùng, Lạc công công chỉ đành kiên trì đem toàn bộ sự tình thuật lại hết từ đầu.

Long Đằng thực sự chú tâm nghe. Chiết phiến trong tay hắn còn chưa có mở ra, còn vỗ vỗ vào lòng bàn tay mấy cái. Suy nghĩ trong chốc lát, hắn liền nâng chiếc bát giác đựng đậu đỏ tùng cao của cung nữ Tiểu Tịch lên nhìn qua một lượt, rồi lại cầm lấy chiếc trâm cài lên ngắm nghía hồi lâu.

Tuy rằng biểu tình của Long Đằng vô cùng chú tâm, hiếm khi thấy hắn thực sự nghiêm túc như vậy nhưng Sương Lan Nhi trong lòng vẫn thấy lo lắng bồn chồn không yên, người khác có lẽ không biết nàng đã từng ở chung với Long Đằng một thời gian, hắn hồ đồ ngu xuẩn thế nào nàng chính là quá hiểu rõ hắn rồi. Bộ mặt hắn lúc này so với cái lần đấu dế mèn với nàng lúc trước cũng không khác nhau là bao, người ngoài chắc hẳn chưa từng thấy qua.

Nàng trộm đi đến bên cạnh người hắn từng bước, nhỏ giọng nói: “Này, người được chưa!”

Long Đằng “ba” một tiếng mở chiếc quạt trong tay hắn ra, che đi làn môi mị hoặc, hắn lướt qua tai nàng nói: “Sao ngươi có thể hỏi nam nhân ta đây một vấn đề như thế?! Được hay chưa ngươi cứ thử xem chẳng phải sẽ biết sao?”

Mặt nàng thộn ra, đỏ lên như gan heo. Long Đằng này thực sự quá đáng lắm rồi! Nàng mới không thèm để ý đến hắn.

Long Đằng thu lại nét cười, yết hầu cử động, hắn nói: “Lạc công công, ngươi nói Tiểu Tịch đi tặng đậu đỏ tùng cao, sau đó đem chiếc trâm cài này giấu trong chiếc giỏ bát giác này. Mà đích thân các người lục soát tìm được chiếc trâm này trong giỏ sao?”

Lạc công công gật đầu nói: “Vừa rồi bọn nô tài lục soát khắp phòng, Quế ma ma không cẩn thận đụng vào chiếc giỏ này, lúc lão nô nhặt lên cũng không để ý, đúng lúc thuận tiện lắc lắc vài cái thì nghe thấy có âm thanh không đúng, mở ra kiểm tra thì thấy chính là chiếc trâm này.”

“Cho nên các ngươi nhận định thời điểm Tiểu Tịch đi đến tặng điểm tâm thuận tay lấy chiếc trâm giấu ở trong giỏ, chờ khi tin đồn qua rồi thì chiếm làm của riêng sao?” Long Đằng lại hỏi.

“Nô tỳ không làm, nô tỳ thực sự không làm…” Lúc này Tiểu Tịch khóc nấc lên. Nàng lao đến bấu vào vạt áo Long Đằng: “Đại nhân, đại nhâ,, nô tỳ thực sự oan uổng…”

Thu Khả Ngâm trong nháy mắt mặt trắng bệch, nàng cảm thấy tình thế hôm nay không đúng. Quế ma ma vẫn còn kinh sợ Thu Đình Lan, không dám hé ra một tiếng.

Thu Đình Lan nhìn thẳng Lạc công công hỏi một câu: “Sao ngươi biết không phải có người ngoài cố ý đặt chiếc trâm vào giỏ rồi cố ý hãm hại.”

“Việc này…” Lạc công công chần chừ.

“Nếu là như vậy hẳn là Tiểu Tịch cũng phải nhận ra khi chiếc giỏ bị động vào sẽ có thể phát ra âm thanh. Mà ngươi xem, nàng hiển nhiên còn không hiểu rõ tình hình.”

“Ngươi nói xem tại sao?” thu Đình Lan nghi hoặc nói.

“Xem ra người thiết kế rất thông minh.” Long Đằng bỗng cười qủy dị, hắn động tay, nhẹ nhàng phủi phủi mặt ngoài lồi lõm ở phía dưới đáy của chiếc giỏ. Đầu ngón tay xẹt qua một mặt sườn đã bị đứt gãy. Hắn đột nhiên quay lại hỏi: “Lạc công công, tất cả giỏ đựng điểm tâm trong phủ đều được làm với hình thức giống nhau đúng không?”

Lạc công công vuốt cằm nói: “Đó là đương nhiên, tất cả kiểu dáng đều theo khuôn mẫu làm giống nhau.”

“Ha ha, ra là như vậy.” Long Đằng đem âm cuối kéo thật dài, đầu ngón tay thon dài vuốt nhẹ mặt phía dưới.

Nhìn kỹ chỗ mà Long Đằng xẹt qua, Sương Lan Nhi cẩn thận nhìn rồi suy nghĩ.

Đột nhiên mắt nàng lóe lên, nàng kinh hô: “Ta hiểu rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.