Kim Phi Tích Bỉ

Chương 34: Nụ hôn đầu tiên




Quản không được nhiều chuyện như vậy, Sương Lan Nhi một tay chống lên cái vật mềm mềm kia , muốn thật nhanh đứng dậy. Nàng đoán có lẽ nàng đụng phải người nào đó, bởi vì nếu không phải người thì có thể là thứ gì mà lại lớn đến như vậy?

Nàng rất vội vàng, cũng không biết chính mình rốt cục đang chống lên thứ gì.

Trong bóng đêm, người kia bị đau kêu lên một tiếng, nhất thời co chân lên, chẳng may va vào bụng nàng.

Thật khéo lúc đó nàng đang muốn đứng lên, gặp phải lực va chạm, lại một lần ngã nhào xuống.

Ngay sau đó, một hơi thở nam nhân nồng đậm hòa vào hơi thở của nàng, thời khắc ấy, nàng tựa hồ cảm nhận được môi đang dán vào thứ gì đó, êm ái, lại mềm mềm như những sợi bông, còn ấm ấm tựa như miếng bánh ngọt vừa được bưng lên bàn ở quán trà lâu Mãn Đình Phương, thật khiến cho người ta có một loại cảm giác xúc động muốn cắn một ngụm.

Lúc này, mặt trăng từ trong tầng mây hé lộ ra, một đường cong bàng bạc, tinh tế tựa như lông mày của một nữ tử thanh tú.

Có ánh trăng rót xuống, xuyên qua những khe hở lác đác của cây liễu bên cạnh, nàng rốt cục cũng thấy rõ tình huống trước mặt: tóc đen dài buông xuống hai bên sườn, nam tử da thịt như tuyết, một đôi mắt dài đang nhìn nàng, gần trong gang tấc. Mà ánh mắt mị hoặc như vậy, xinh đẹp đến tột cùng như vậy, không phải là ---- Long Đằng sao?

Mà môi nàng, hình như đang chạm vào chính là --- môi hắn???

Giống như bị thiên lôi đánh xuống, nàng chấn động, từ trên người hắn chồm dậy. Trời ơi, nàng đang làm gì thế này? Tùy tiện ở trong Thụy vương phủ bị ngã đã chẳng tính, thế mà lại vừa vặn đụng phải Long Đằng, hắn cùng nàng cái này có tính là duyên phận chăng?

Gay go nhất là, nàng thế nhưng….

Không rảnh nghĩ nhiều, nam nhân xấu xa kia rõ ràng thấy nàng, phát hiện ra bốn cánh môi đang dính vào nhau, sau đó liền hét lên the thé như giết lợn.

Một lúc này rốt cục Sương Lan Nhi cũng lo sốt vó lên, nơi đây là Thụy vương phủ, hắn cứ lớn tiếng như vậy, nếu như để người khác nghe thấy, nàng nhất định sẽ gặp phiền toái. Trong đầu vừa nghĩ xong nàng liền vội vàng lấy một tay chặn mồm hắn lại, một tay còn lại đưa lên, giơ ngón trỏ đặt lên môi, động tác ý bảo hắn hãy im lặng.

Long Đằng đôi mắt ánh lên ý cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Sương Lan Nhi lúc này mới dám buông tay ra, trong lòng nàng vốn đang bực tức, hiện giờ gặp lại hắn, nàng giận dữ nói: “Ngươi một đại nam nhân mà hét cái gì? Muốn nói ngươi bị khinh bạc? Việc này nói gì thì nói, người bị thiệt mới là ta, ngươi hét cái gì mà hét?”

Hắn đột nhiên ghé sát vào mặt nàng, nở một nụ cười thật tà ác, lời nói kế tiếp của hắn thật có thể khiến cho người sống tức muốn đội mồ mà chết luôn: “ Ta chính là thích hét lên đấy, có làm sao không, chẳng lẽ còn không cho phép? Vương pháp ở đâu ra?”

Sương Lan Nhi đảo mắt trắng dã, lười mở miệng nói phải trái với kẻ không đứng đắn này, nàng trực tiếp xuất một quyền đánh hắn. Hay cho cái tên Long Đằng, chiếm được tiện nghi của nàng lại còn giả bộ như mình vô tội, cứ như thể là nàng thiếu nợ hắn vậy.

Không thể tưởng tượng được, một quyền này hạ xuống, Long Đằng lại càng được dịp kêu lên, thanh âm so với lúc trước càng chói tai hơn.

Rơi vào đường cùng, Sương Lan Nhi lại phải lấy tay bịt mồm hắn lại, lần này nàng nhất quyết không dám buông tay ra nữa, thời gian cứ như vậy kéo dài, nàng sợ chỉ cần buông ra một chút là hắn sẽ lại nhân cơ hội gào lên.

Long Đằng trong mắt ánh lên sự ủy khuất nhìn nàng, lấy tay chỉ chỉ xuống phía dưới.

Sương Lan Nhi khó hiểu, nói: “Ta buông ra nhưng ngươi đừng kêu lên nữa, biết không? Không phải chỉ là đánh ngươi một quyền thôi sao, đâu đến mức để ngươi hét lên như thế, xem ra ta thật sự sợ ngươi rồi đấy.”

Hắn gật gật đầu.

Nàng lúc này mới chậm rãi buông tay ra.

Long Đằng thở dài một hơi, lấy tay quệt mồ hôi chảy trên mặt, hắn lắc đầu nói: “Không phải do ngươi đánh ta một quyền, mà là ngươi vẫn đè lên nơi đó của ta, làm ta đau muốn chết.”

Nơi đó? Nơi đó là nơi nào?

Trong đầu mường tượng ra cái gì đó, đột nhiên mặt nàng đỏ bừng lên, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác khác thường ở lòng bàn tay chạy dọc khắp cơ thể, làm cho nàng tựa hồ như bị sét đánh. Nơi đó không phải là… Nghĩ vậy nàng lập tức nhổm dậy, lùi về phía sau thật nhanh. Nhưng cũng bởi vội quá mà trọng tâm không vững, cả người nàng ngã ngửa ra sau.

Long Đằng cười đầy gian tà, đột nhiên kéo lấy eo nhỏ của nàng, ôm chặt nàng trước ngực.

Trong mắt hắn chứa đựng thần sắc như muốn trêu tức người, một khắc kia Sương Lan Nhi đột nhiên cảm thấy mình bị lừa, nàng cúi đầu, nhìn xuống nơi mà nàng chặn lên người hắn ban nãy, rõ ràng chính là…

Trong mắt bùng lên ngọn lửa, nàng ảo não nói: “Ngươi rõ ràng đùa giỡn ta phải không, rõ ràng ta chỉ đè lên chân ngươi mà thôi.”

Hắn cười vô tội nói: “Đúng vậy, ta chính là bảo ngươi đang đè lên chân ta thôi mà. Bằng không ngươi nghĩ là cái gì?”

Ngây ra một lúc, vậy mà nàng tưởng…

Long Đằng đôi mắt đẹp trợn tròn lên, trên mặt còn làm ra vẻ nghiêm trọng, còn cố tình kéo dài âm cuối: “A, ngươi đỏ mặt. Thì ra trong đầu ngươi toàn nghĩ những thứ không đứng đắn.”

“Oanh” một tiếng, nàng chỉ cảm thấy trong đầu đều nổ tung, mặt nàng lúc này mà nói chắc nóng đến độ luộc chín cả trứng chim mất, nam nhân xấu xa này chính là cố tình trêu tức nàng. Một nửa là xấu hổ, một nửa là không muốn để ý đến cái loại người đáng ghét này nữa, trong nháy mắt, nàng lạnh mặt, muốn nhổm người dậy bỏ đi.

Nào biết được Long Đằng này hai tay cứ không chịu buông nàng ra, đem nàng ôm thật chặt trước người hắn.

Thế là từ lúc đó trở đi biến thành nàng nằm trên người hắn, hai người gần sát vào nhau cơ hồ không tồn tại một chút khoảng cách nào. Tư thế như vậy thật quá mức đen tối, không khỏi làm đầu óc nàng hiện lên một đại tác phẩm không trong sáng. Khoảng cách gần như vậy, hơi thở nóng rực của hắn đều rơi xuống cổ nàng, làm nàng có cảm giác ngứa ngáy.

Hơi thở của nàng mỗi lúc một dồn dập, tim đập như tiếng trống đánh trong lồng ngực, cả người khẩn trương đến không dám cử động. Mãi một lúc sau nàng mới gian nan bật ra từng chữ: “Ngươi… muốn làm cái gì? Nơi này chính là Thụy vương phủ.”

Dung nhan tuấn lãng xinh đẹp hơn hoa của hắn càng lúc càng tới gần, thanh âm lộ ra vẻ tàn ác: “Dù sao vừa rồi chúng ta cũng hôn qua, một lần hay hai lần thì có cái gì khác nhau?”

“Không---“

Lời nàng còn chưa kịp nói hết đã bị đôi môi hắn chặn lại.

Đêm lạnh như nước, gió đêm đưa hương thơm nồng nàn bay đến.

Hắn hôn thập phần bá đạo, mang đầy tính chiếm hữu cùng xâm lược, triệt để

công thành đoạt đất. Ban đầu Sương Lan Nhi gắt gao cắn chặt hàm răng không để cho hắn xâm chiếm. Bất đắc dĩ là cái tên lưu manh này trực tiếp siết chặt thắt lưng nàng làm nàng cả kinh, nới lỏng hàm răng, vậy là liền cho hắn thừa dịp hướng tới.

Môi lưỡi triền miên quấn lấy nhau, hắn càng hôn càng hưng phấn, động tác cũng ngày càng cuồng dã, tay siết chặt lấy nàng làm nàng cơ hồ muốn tắt thở. Nàng chỉ cảm thấy trời đất như xoay chuyển, trong đầu từng chút một thanh tỉnh, mắt mở to, cả người tức giận muốn thoát ra nhưng thủy chung thoát không nổi vòng tay của hắn, chỉ đành mặc cho hắn khinh bạc.

“Buông nàng ra.”

Một tiếng gầm lên đánh vỡ một màn diễm lễ xinh đẹp.

Long Đằng cùng Sương Lan Nhi nhất thời ngẩn ra, thừa dịp Long Đằng phân thần, nàng vội vàng đẩy hắn ra.

Trong màn đêm đen tối, kim bào cùng ánh sáng nhàn nhạt của ánh trăng hòa vào làm một, người tới trong tay cầm theo đèn lồng đứng đó.

Nghe thanh âm Sương Lan Nhi liền biết người tới là ai, nàng cúi đầu xuống thật thấp. Loại tình huống này nàng thật sự không biết phải giải thích như thế nào.

Long Tiêu Đình không phải đáng nhẽ ở cùng Thu Khả Ngâm hay sao? Như thế nào đột nhiên lại xuất hiện ở chỗ này? Thật sự là quỷ dị.

Nhẹ nhàng cắn môi, nàng liếc mắt nhìn sang Long Đằng bên cạnh. Hắn chẳng qua chỉ là một quan phủ Doãn thành Thượng Dương, một vị quan tứ phẩm mà thôi, đắc tội với Thụy vương, chỉ sợ sau ngày hôm nay…

Không thể tượng tượng được Long Đằng này lại bày ra một bộ dáng nhàn nhã đầy thích ý, hắn hất mái tóc dài có chút vi loạn của mình, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt tức đến xanh mét lại của Long Tiêu Đình, chậm rãi đứng lên, phủi phủi mấy gọng cỏ bám trêm y phục, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều vô cùng phong lưu tao nhã.

Bốn bề tựa như có tiếng nước chảy róc rách.

Lòng Đằng vốn đang trong thần thái say mê rốt cục cũng khôi phục trở lại, trăng lạnh tựa hồ ngọc bích, trong mắt ánh lên một ý cười nhạt, hắn nhẹ gọi Long Tiêu Đình một tiếng: “Hoàng thúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.