Kiều Y Có Độc

Chương 8: Kỳ diệu




Edit: Lily_Carlos

Thôi bà bà vừa lo lắng vừa vui vẻ, bà kéo Cố Nhược Li lại kích động nói: “Mặc kệ phương thuốc này có hữu hiệu hay không chúng ta đều nhớ kỹ ân tình của cháu.”

“Đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.” Cố Nhược Li nhàn nhạt nói: “Ngài cũng từng giúp đỡ ta, nên không cần phải so đo những cái này.”

Thôi bà bà lau nước mắt.

Bây giờ Cố Nhược Li hơi hối hận vì lúc nãy không lừa Hồ đại phu để châm lại, nếu có châm thì tốt rồi.

Trương ma cô hậm hực, bà ta vẫn không tin Cố Nhược Li có thể chữa bệnh, chuyện Hoắc Phồn Lâu bị bệnh mà nàng ta không chữa có thể chứng minh bà ta cười lạnh nói: “Thôi bà bà, bà vẫn nên suy nghĩ cho kỹ rồi hay cho Thôi đại gia uống thuốc.” Bà ta nói xong liền phất tay áo rời đi.

“Tiểu cô nương cháu đừng để trong lòng.” Thôi bà bà lau nước mắt nói với Cố Nhược Li: “Bà bà tin tưởng cháu.”

Cố Nhược Li mỉm cười gật đầu.

Thôi Trụ đi rất nhanh đến chiều đã mang sáu vị thuốc về, Cố Nhược Li tự mình sắc thuốc rồi bón cho Thôi đương gia, Thôi Trụ đứng một bên sốt ruột hỏi: “Khi nào cha ta có thể tỉnh lại?” Tuy hắn đã tin tưởng Cố Nhược Li nhưng dù sao vẫn quan hệ đến tính mạng của cha hắn nên hắn vẫn có chút băn khoăn.

“Lại không phải là thuốc tiên.” Sau khi xem lại mạch cho Thôi đương gia, Cố Nhược Li quay lại nhìn Thôi Trụ mỉm cười nói: “Sáng mai sau khi uống xong đợt thuốc thứ hai là có thể tỉnh.”

Vậy mà có thể nói ra thời gian chính xác? Các đại phu khác không ai dám nói như vậy nếu như không đúng chỉ sợ bị người khác nói y thuật không tốt. Thôi Trụ kỳ quái nhìn Cố Nhược Li, rõ dàng dung mạo cô nương này không dễ nhìn, thân hình nhỏ gầy nhưng từ khí độ đến cách ăn nói đều hoàn toàn khác biệt, khi nhìn nàng lại có cảm giác có thể ti tưởng được.

Đến đêm Thôi Trụ phát hiện cha hắn thở ổn định hơn nhiều không còn hỗn loạn như trước nữa, ngày hôm sau Thôi đương gia được cho uống thêm một liều thuốc thì tỉnh lại, Nhị Ny đứng canh ở bên cạnh kinh ngạc nhảy dựng lên sau đó la lớn: “Tổ mẫu, ca ca, cha tỉnh, tỉnh!”

“A di đà phật, A di đà phật!” Thôi bà bà nhỏ giọng niệm phật sau đó nhanh chóng chạy vào cùng Thôi Trụ, Cố Nhược Li đang ngồi bắt mạch cho Thôi đương gia, Thôi bà bà kích động hỏi: “Thế nào rồi, con cảm thấy sao rồi.”

“Nương!” Thôi đương gia khóc ô ô, tuy vẫn chưa nói rõ từ nhưng rõ ràng thần trí cũng tỉnh táo hơn.

“Đã cứu vãn được.” Cố Nhược Li để tay Thôi đương gia xuống, nhẹ thở ra nói: “Cho người bệnh uống một ít cháo loãng.”

Thôi bà bà như nghe được âm thanh của trời cao vội vàng gật đầu đáp ứng: “Được, được bà đi làm ngay đây.”

Bây giờ Thôi Trụ nhìn Cố Nhược Li như là bồ tát sống vậy, còn Thôi Nhị Ny thì trực tiếp chạy đến ôm Cố Nhược Li: “Tỷ tỷ, ngài đúng là bồ tát!”

Cố Nhược Li xoa đầu Nhị Ny bật cười: “Bồ Tát sao có thể vô dụng như ta chứ!”

“Tỷ chính là, chính là Bồ Tát.” Nhị ni cao hứng quơ chân múa tay, chỉ vào Cố Nhược Li giới thiệu với Thôi đương gia: “Cha, là tỷ tỷ cứu ngài.”

Thôi đương gia gian nan cười, cảm kích nói: “Đa tạ…… Đa tạ cô nương.”

“Còn bốn thang thuốc nữa, đợi uống xong cảm ơn ta cũng không muộn.” Cố Nhược Li mỉm cười, trong lòng lại thở dài một hơi, nàng còn phải ở lại đây bốn ngày nữa mong là Hoắc Phồn Lâu sẽ không đi mật báo.

“Ma cô tới.” Thôi bà bà thấy Trương ma cô đi qua thì vui vẻ chào hỏi, Trương ma cô vừa thấy sắc mặt vui mừng của Thôi bà bà trong lòng liền lộp bộp: “Uống thuốc xong thế nào rồi?”

Thôi bà bà liền nở nụ cười: “Người tỉnh, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.”

“Tỉnh rồi thì có gì kỳ lạ đâu chứ ta cũng có thể làm được.” Trương ma cô hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.

Thôi đại nương cười cười, bãn lĩnh của tiểu cô nương như thế nào không cần bà giải thích đến lúc có hiệu quả rồi thì vừa vặn bọn họ có thể biết đến.

Thôi bà bà vui vẻ đi nấu cháo.

Cố Nhược Li giống như không nghe thấy tiếng động ngoài cửa vẫn ấn huyệt cho Thôi đương gia như cũ, Thôi Trụ thật cẩn thận nói: “Tính khí của ma cô là như vậy cho nên cô nương đừng để trong lòng.”

“Sẽ không.” Cố Nhược Li tùy ý nói sau đó tiếp tục ấn huyệt cho Thôi đương gia: “Ngươi tới đây nhìn đi, lát nữa cứ ấn vào những chỗ này, phải ấn liên tục.”

“Ngươi phải đi?” Thôi Trụ cả kinh, nói năng lộn xộn kéo Cố Nhược Li lại hỏi: “Đi nơi nào?”

Cố Nhược Ly tránh tay hắn, Thôi Trụ căng thẳng buông lỏng tay, Cố Nhược Ly tiếp tục xem mạch xem ra cũng tốt hơn rất nhiều rồi: “Bây giờ ta chưa đi, chờ đến khi cha ngươi có thể xuống đất đi lại mới đi.”

Vẫn phải đi, đôi mắt Thôi Trụ khẽ trầm xuống nhìn khuôn mặt có vết sẹo dài của Cố Nhược Li.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau năm ngày uống thuốc Thôi đương gia đã có thể run rẩy cầm đũa tự mình ăn cơm, nhưng đối với loại bệnh như vậy là rất nhanh rồi, đến ngày thứ sáu Cố Nhược Li dìu Thôi đương gia xuốn giường đi vài bước, hắn run rẩy nắm lấy tay cô nói: “Đa tạ cô nương, nếu không có cô nương chỉ sở quãng đời còn lại của ta đều phải trải qua ở trên giường.” Hắn quay đầu nhìn con trai con gái nói: “Còn không mau dập đầu với nữ bồ tát.”

Bịch bịch hai tiếng, Thôi Trụ và Nhị Ny quỳ gối trước mặt Cố Nhược Li, nàng vội vàng nói: “Mau đứng lên.” Cố Nhược Ly xấu hổ nói: “Bệnh mới tốt hơn chút, sau này việc điều dưỡng là của các người không cần cảm tạ ta!”

“Bụp!” Thôi đương gia, Thôi Trụ cùng Thôi Nhị Ny cùng dập đầu trước mặt Cố Nhược Li, Cố Nhược Li cảm thấy khó mà chịu được, Thôi bà bà thấy vậy mới cười nói: “Cái lễ này cháu đáng được nhận, cháu hãy cứ để họ lạy đi.”

Cố Nhược Li thở dài.

“Ăn cơm, ăn cơm.” Thôi bà bà bưng cơm lên, vẫn là cháo khoai lang như cũ nhưng trong bát Cố Nhược Li lại là cơm trắng, Cố Nhược Li nhìn chén cơm trước mặt thì càng thấy khó chịu, lúc nàng đang muốn đẩy chén cơm đi thì bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào còn có người đang nhìn trộm.

Nàng nhẩy dựng lên ra vẻ đề phòng, Thôi bà bà thấy thế mới cười nói: “Là người trong thôn thôi, vì biết bệnh tình của Thôi Đại tốt hơn mới đến xem.”

Cố Nhược Li quay đầu lại thì thấy Trương ma cô đang đứng thập thò ngoài cửa, Nhị Ny thấy vậy liền nhảy dựng lên: “Ma cô ở đây không có cơm ăn đâu, bà về nhà ăn đi!”

“Ăn cái gì.” Trương ma cô thấy bị người phát hiện thì đẩy thôn dân cạnh bà ta ra, bà ta nhanh chóng nhìn thấy Thôi đương gia đang cầm thìa ăn cơm: “Thật…… Thật đã tốt?”

Người trong nhà đều cười mà không nói, Nhị Ny đắc ý nói: “Tỷ tỷ chính là Bồ Tát chuyển thế, có nàng ở đây tất nhiên bệnh của cha ta có thể trị khỏi!”

Lúc ấy là ai nói chuẩn bị hậu sự, một mực chắc chắn không trị được.

Hiện tại cha đã rất tốt, còn có thể cười nói tự mình ăn cơm, may mà lúc đó không nghe bà ta!

Nhị Ny thở phì phì hừ một tiếng, nếu không phải bà ấy là người lớn nàng đã mắng cho bà ấy một trận rồi.

“Nhị Ny.” Thôi bà bà quát một tiếng, bà nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Trương ma cô cười nói: “Mặc kệ là chữa thế nào thì người khỏe lại được cũng là tạ ơn trời đất rồi, mấy ngày nay cảm tạ Trương ma cô.”

Trương ma cô đánh giá Cố Nhược Li, bà ta thấy người này đang yên lặng ăn cơm, bà ta thật không ngờ một nha đầu nhỏ tuổi như vậy lại có bản lĩnh thông thiên.

“Thật coi mình thành bồ tát thật.” Trương ma cô không xuống đài được nhìn Cố Nhược Li hừ lạnh một tiếng định quay người đi thì thấy Hồ đại phu xách hòm thuốc đi tới.

Bà ta lập tức vui vẻ, còn có người mất mặt hơn bà ta cơ mà.

“Ta là vu, không phải y, chuyện bốc thuốc hay xem bệnh cho người khác ta không thể nắm chắc.” Trương ma cô vui tươi hớn hở: “Nhưng có người lại không giống như vậy, đường đường là một đại phu còn không bằng một đứa nhỏ.” Sau khi nói xong câu đó bà ta nhanh chóng rời đi.

Hồ đại phu nghe thấy lời nói của Trương ma cô thì nhanh chóng bước vào.

Đôi mắt chăm chú nhìn Thôi đương gia.

Cũng mặc kệ Trương ma cô châm chọc, chỉ vào Thôi đương gia run run rẩy rẩy nói: “Khỏi…… đã khỏi rồi?” Hắn không dám tin tưởng, ném hòm thuốc rồi lại giống như thấy được bảo bối kéo tay Thôi đương gia bắt đầu xem mạch.

Nhị Ny đứng một bên cười trộm nói: “Ông còn không lợi hại bằng tỷ tỷ, đồ lang băm!”

Thôi Trụ cũng sửa lại cách nói cũng không cung kính Hồ đại phu như trước nữa: “Có tốt hay không còn muốn thỉnh đại phu tự xem.”

“Thấy quỷ, thấy quỷ.” Hồ đại phu bắt mạch ở một bên xong nói, Thôi đương gia cũng phối hợp giơ tay còn lại ra nói vô cùng rõ ràng: “Hồ đại phu, như thế nào?”

Như thế nào? Có thể như thế nào, bệnh này đã khỏi một nửa! Hắn làm nghề y nhiều năm như vậy lần đầu tiên thấy bệnh này có khởi sắc nhanh như vậy, hắn quay đầu nhìn Cố Nhược Li khóe miệng run rẩy, Cố Nhược Li nhẹ nhàng cười hỏi: “Chuyện đánh cuộc……”

“Thật là sử dụng phương thuốc kia, sáu thang là có thể tốt lên?” Hồ đại phu lập tức nghĩ tới cái phương thuốc kia.

Không đợi Cố Nhược Li nói gì Nhị Ny đã nói lại: “Không phải phương thuốc đó thì ông lấy ra phương thuốc khác tốt hơn đi.”

Hồ đại phu bất chấp việc bản thân đang lâm vào thế bí, hắn xoa xoa tay qua kích động nói: “Nếu như thế, lão phu thua tâm phục khẩu phục!” Dứt lời, còn vái chào Cố Nhược Li!

Dù sao hắn cũng là tiền bối lại không thù không oán nên Cố Nhược Li quay người tránh đi.

Nàng đánh giá Hồ đại phu nhất định ông ta có ý định gì đó.

Quả nhiên, sau khi Hồ đại phu hành lễ xong nhanh chóng đến trước mặt Cố Nhược Li nói: “Cô nương, lão phu có cái yêu cầu quá đáng.”

“Yêu cầu cái gì chứ, tỷ tỷ đừng để ý đến ông ta, ông ta là đồ lang băm!” Nhị Ny che chở Cố Nhược Li tiện tay lấy một vật rồi ném về phía Hồ đại phu nói: “Đi mau!”

Thôn dân ngoài cửa thấy vậy cười lớn, có người còn nói: “Xem ra, đại phu Khánh Dương cũng chẳng ra gì, còn không biết xấu hổ mà thu tiền chữa trị cao như vậy.”

“Chính là, nếu là ta ta đã đâm đầu chết rồi, làm sao còn không biết xấu hổ mà hành lẽ với cô nương nhà người ta!”

“Có thể thấy được y thuật cao thâm, phẩm đức tốt hay xấu không hề có quan hệ với tuổi tác, có người càng sống càng biến chất trong mắt chỉ có tiền, căn bản không xứng làm đại phu!”

Mặt già của Hồ đại phu đỏ bừng giơ tay áo lên che mặt, trốn vào trong.

Dân nghèo có thể liều mạng bất cứ lúc nào, nhỡ có ai chạy vào đánh hắn thì sao.

“Bà bà!” Cố Nhược Li cũng không muốn dồn Hồ đại phu vào đường cùng, người này tuy không xứng chức nhưng ít nhất ông ta cũng không lừa người, nếu ông ta nói có thể trị khỏi thì không biết Thôi Trụ mất bao nhiêu bạc cho ông ta nữa.

Thôi bà bà hiểu rõ vẫy tay với mấy người ngoài cửa: “Đều về đi, về đi.”

Người bên ngoài nhanh chóng rời đi, đợi đến khi an tĩnh lại Cố Nhược Li mới cười nói: “Hồ đại phu, ngài có chuyện gì, mời nói.”

“Phương thuốc này là của cô nương nghiên cứu ra, hay là……” Hồ đại phu thấy mọi người đều đi rồi thì nhanh chóng thở dài nhẹ nhõm, ông ta lấy phương thuốc viết trên câu đối rách từ trong tay áo ra rồi nắm chặt nó, Cố Nhược Li nhìn lướt qua nhàn nhạt nói: “Không phải ta nghiên cứu ra, phương thuốc này của một lão tiên sinh nhưng ông ấy đã quy tiên rồi.” Quả thật Bồ lão đã mất rồi.

Nhất định vị cao nhân này là sư phụ của tiểu cô nương, Hồ đại phu tự kết luận là như vậy rồi nhìn chằm chằm Cố Nhược Li hỏi: “Cô nương có bằng lòng ngồi khám cùng lão phu không, điều kiện nào lão phu cũng chấp nhận.”

Mất mặt thì tính là cái gì chứ, cô nương này mới là bảo bối.

--- -------đại gia tộc bánh bánh---- -------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.