Kiều Thê Có Không Gian Dạy Con Làm Giàu

Chương 29: 29: Ta Không Ăn





Sau khi ăn xong, Lục Kiều đi giặt quần áo, bảo bốn đứa nhỏ đi ngủ trưa nhưng chúng lại cố chấp không ngủ mà ngồi trông Tạ Vân Cẩn.

Tạ Vân Cẩn vừa tỉnh lại thì Nhị Bảo đã lao tới gọi Lục Kiều: “Cha tỉnh rồi”Lục Kiều phơi xong một cái áo cuối cùng liền xoay người đi tới phòng ngủ phía Đông.

Trên giường, quả nhiên Tạ Vân Cẩn đã tỉnh lại, đang nói chuyện với bốn đứa nhỏ, thấy Lục Kiều đi vào, hắn dừng một chút lại tiếp tục nói.

“Ngủ đi, cha không sao”Đại Bảo lập tức trầm khuôn mặt nhỏ xuống: “Cha vẫn còn chưa ăn gì mà, nếu không ăn thì sẽ không tốt cho cơ thể”Hắn nói xong liền quay đầu nhìn về Lục Kiều đang đứng cạnh mép giường, Lục Kiều lập tức mở miệng nói: “Để ta đi lấy cơm với đồ ăn tới đây đút cho ngươi”Hôm nay thời gian khá gấp nên chưa kịp hầm canh gà.

Lục Kiều nói xong liền tính toán đi ra ngoài lấy cơm, ai ngờ nàng mới vừa xoay người thì Tạ Vân Cẩn ở phía sau đã mở miệng: “Đừng lấy, ta không đói bụng.

”Lục Kiều dừng lại bước chân nhìn lại, phát hiện người nam nhân trên giường không hề nhìn mình, mắt hơi nhắm lại, bộ dáng như lại muốn tiếp tục đi ngủ.


Lục Kiều nhìn thấy hắn như vậy thì cho rằng hắn vẫn chưa ngủ đủ cho nên cũng không để bụng: “Được rồi, vậy huynh ngủ thêm một lúc đi”Nàng nói xong lại bảo bốn củ cải nhỏ ngủ chung với cha mình.

Bốn đứa nhỏ còn muốn nói chuyện nhưng Tạ Vân Cẩn nhìn bọn họ, nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi, ngủ đi, hiện tại cha không đói bụng, lúc nào đói bụng thì sẽ ăn.

”Bốn đứa nhỏ gật đầu, nhắm mắt lại một lát liền ngủ, Lục Kiều thì nhìn về phía Tạ Vân Cẩn nói.

“Huynh trông chừng bốn đứa nhỏ, ta lên núi một chuyến, trong nhà không còn củi đốt, ta lên núi chém chút củi với cả nhìn xem có thể tìm được chút đồ ăn trên núi hay không”Dù sao trong nhà cũng không có việc gì, vừa lúc lên núi một chuyến, nhân cơ hội này lấy hai cây linh chi từ trong không gian ra, nhưng mà đúng là trong nhà không còn bao nhiêu củi, cần phải lên núi chém một chút mang về.

Lúc trước nguyên củi đều dùng bàn ghế bị hỏng ở nhà cũ này để làm củi đốt, hiện tại trong nhà đã đốt gần hết rồi.

Lục Kiều nói cho Tạ Vân Cẩn lời này, là để hắn để ý mấy đứa nhỏ một chút, cũng không có ý giải thích cái gì với hắn.


Nàng nói xong rồi xoay người rời đi, phía sau Tạ Vân Cẩn híp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, nữ tử này vẫn rất mập mạp, nhưng khi lùi bước lại vô cùng trầm ổn, không vội vàng, giơ tay nhấc chân liền toát lên sự tự tin, không hề giống nàng trước kia một chút nào.

Tạ Vân Cẩn càng nghĩ càng cảm thấy dường như nữ nhân này đã thay đổi thành một người khác, vốn dĩ hắn nghĩ những điều này chắc là nhạc mẫu dạy nàng, nhưng nếu mà nhạc mẫu có thể dạy người thành như vậy, thì sao không dạy tốt từ trước? Nhưng nhìn mặt nàng vẫn giống y đúc như lúc trước.

Tạ Vân Cẩn hoang mang khó hiểu.

Lục Kiều không quan tâm Tạ Vân Cẩn, sau khi ra khỏi phòng, tìm kiếm ở trong nhà nửa ngày cũng không tìm được dao đốn củi, mà lại tìm được một cái sọt rách tung toé.

Nhưng không có dao đốn củi, nàng lên núi đốn củi như thế nào được đây, Lục Kiều cõng sọt xoay người đi ra ngoài mượn dao.

Nhưng mà hiện tại thanh danh nàng không tốt lắm, nhà người bình thường chỉ sợ không mượn được, Lục Kiều đứng ở rào tre trước cửa có chút khó xử.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.