Kiều Thê Có Không Gian Dạy Con Làm Giàu

Chương 17: 17: Bốn Củ Cải Nhỏ Đáng Yêu





Trước kia việc tắm rửa của bốn đứa nhỏ đều là do hắn phụ trách, người phụ nữ kia vốn không tắm rửa gì cho mấy đứa nhỏ, ngay cả bản thân mình cũng lười tắm, huống chi là bọn nhỏ?Bây giờ thế mà lại sẵn lòng tắm rửa cho mấy đứa nhỏ, chẳng giống nàng chút nào, chẳng lẽ muốn hòa ly, nên thể hiện cho hắn xem? Hay là do thật ra nàng không muốn hòa ly, nên muốn lấy lui làm tiến mà hòa hoãn mối quan hệ giữa bọn họ.

Sau khi Tạ Vân Cẩn nghĩ đến khả năng nào đó, ánh mắt hiện lên sự lạnh nhạt, khóe miệng lại trào ra nụ cười lạnh đầy trào phúng, bây giờ mới thể hiện thì không thấy đã muộn rồi sao?Bên ngoài nhà, lúc ban đầu Đại Bảo và Nhị Bảo rất kháng cự việc tắm rửa, đợi đến khi được tắm sạch sẽ thì rất thích, tắm trong bồn nước ấm ấm rất thoải mái.

Người phụ nữ xấu xa này trước kia chưa bao giờ tắm cho bọn họ, đều là cha tắm, không nghĩ tới bây giờ nàng lại tắm rửa cho bọn họ.

Nhị Bảo cẩn thận lén liếc mắt nhìn Lục Kiều, thấy Lục Kiều nhìn sang đây, lập tức quay đầu nhìn sang nơi khác.

Đương nhiên Lục Kiều cũng phát hiện ra hành động nhỏ của cậu, nhưng giả vờ như không biết, cúi đầu cẩn thận tắm rửa cho hai huynh đệ.

Nhìn thấy vết thương cũ và vết thương mới trên người bọn họ, mới nhịn không được mà thầm mắng nguyên chủ một trận thật tàn nhẫn, đúng là không bằng cầm thú.


Bởi vì trên tay Đại Bảo có vết thương, cho nên Lục Kiều tay chân nhanh lẹ tắm cho Đại Bảo trước: “Được rồi, đi ra ngoài đi.

”Đại Bảo lại có chút không vui, nhưng mà không dám cãi lời Lục Kiều, chậm chạp không muốn đi ra ngoài, Lục Kiều tức giận mở miệng nói.

“Lúc trước kêu con tắm thì không chịu tắm, bây giờ lại không chịu ra, được rồi, hôm nay tay con bị thương, đi ra ngoài đi, đợi thêm hai ngày nữa cho con tắm lâu hơn.

”Mắt Đại Bảo sáng rực lên: “Thật sao.

”Nói xong khuôn mặt nhỏ lập tức ngay ngắn, Lục Kiều lấy một tấm vải cũ nát ra lau người cho cậu, xoa xoa, động tác của nàng chợt khựng lại.

Sau khi Đại Bảo được tắm rửa sạch sẽ thế mà lại trông rất giống Tạ Vân Cẩn, chẳng những mặt mày tinh xảo, hơn nữa đường nét trên gương mặt còn rất giống hắn, tuy hiện tại da có chút vàng như nến cộng thêm gầy yếu, nếu được nuôi dưỡng tốt, chắc chắn sẽ là một đứa trẻ xinh đẹp.


Từ nhỏ Lục Kiều đã thích mấy đứa trẻ dễ thương, không nghĩ tới lại đụng phải cùng lúc bốn đứa, chỉ tiếc duyên phận của nàng và bọn chúng không dài.

Nhưng mà nuôi béo chúng nó thì nàng vẫn rất sẵn lòng.

Lục Kiều lau khô nước đọng trên người Đại Bảo, tròng giúp cậu bé một chiếc áo ngoài cũ, không có quần, cũng may bây giờ đang là mùa hè, trẻ con 4 tuổi không mặc quần cũng chẳng sao.

Đại Bảo tắm xong thì đến lượt Nhị Bảo, nước trong bồn gỗ đen đến mức không thể đen hơn được nữa, vẻ mặt Lục Kiều ngao ngán đổ hết nước trong bồn đi, rồi lại đổ đầy một bồn khác tắm cho Tam Bảo, Tứ Bảo.

Tứ Bảo rất nhát gan, nhìn cũng chẳng dám nhìn nàng, khi nàng ôm cậu bé, cậu không thể không chế được mà run lên.

Lục Kiều cũng rất bất đắc dĩ, rốt cuộc là nhát gan tới cỡ nào chứ, nhưng mà nghĩ lại thì cũng không thể trách cậu, bởi vì Tứ Bảo chính là đứa nhỏ bị nguyên chủ đánh nhiều nhất.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.