Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 13: thiên kiếm tông (2)





 
Edit: Naughtycat
 
Nhưng những lời này nàng chỉ để trong lòng chứ không nói ra, nàng gật gật đầu, mặt không đổi sắc nói: “Được.”
 
“Các ngươi đi đi.” Tiết Tử Ngọc hướng về đội ngũ sau lưng phất tay, mọi người lập tức chạy ra ngoài cánh rừng. Sau đó Tiết Tử Ngọc đưa Tô Thanh Y đi Kiếm Các.
 
Kiếm Các là một tòa lầu vừa cao vừa lớn, nhìn qua nó cao hơn mười tầng, nhưng sau khi đi vào mới phát hiện cơ bản bên trong không phân biệt được tầng trệt, tòa lầu mười mấy tầng cứ như tường đột ngột mọc từ mặt đất lên vậy, phía trên rậm rạp treo đầy kiếm đủ các chủng loại kiểu dáng. Tiết Tử Ngọc đứng ở cửa, ôn hòa nói: “Tiểu sư muội, đi vào chọn một thanh kiếm đi.”
 
Tô Thanh Y cảm thấy mới lạ, gật nhẹ đầu rồi đi vào Kiếm Các. Tiết Tử Ngọc đóng cửa lớn lại, lẳng lặng chờ ở bên ngoài.
 
Kiếm Các vô cùng yên tĩnh, Tô Thanh Y đi đến giữa mà không có bất kỳ một thanh kiếm nào có hồi đáp.
 
Điều này cũng không ngoài suy nghĩ của nàng, một Phù tu mà được Kiếm Các tán thành, nàng mới thấy kỳ quái đó.
 
Nàng thản nhiên ngồi xếp bằng xuống, liền cân nhắc ngồi một lúc rồi ra ngoài nhận mình kém với Tiết Tử Ngọc, nhưng sau khi ngồi xuống không lâu, nàng chợt nghe thấy giọng nói của một thiếu nữ: “Trong lòng ngươi có kiếm.”
 
Giọng nói kia đột nhiên vang lên trong đầu nàng, giống hệt với hệ thống vậy. Nàng mở mắt ra, nhìn bốn phía cười nói: “Ta là Phù tu, sao trong lòng có kiếm được.”
 
“Ngươi... Đã từng có một thanh đại kiếm[1].” Thiếu nữ kia chần chờ, giống như là không chắc chắn lắm, Tô Thanh Y ngẩn người, cố gắng nhớ lại.
[1] Đại kiếm: Thanh kiếm to lớn.
 
Đại kiếm.
 

Cái từ này đã cách đây rất lâu rồi.
 
Năm đó vừa đến Tu chân giới, thật sự nàng đã nghĩ tới làm Kiếm tu, trước tới giờ nàng chơi game đều là Chiến Sĩ, trong game Kiếm Tam lại càng tìm được chức nghiệp phù hợp với mình, một thanh Tàng Kiếm to lớn đeo trên lưng, mỗi lần nàng nhìn chuôi đại kiếm này, nội tâm đều là nhiệt huyết sôi trào.
 
Ai mà chẳng từng muốn làm anh hùng, uy phong lẫm liệt từ trên trời đáp xuống đất, tay cầm một thanh kiếm trừ gian diệt bạo giúp kẻ yếu. Nhưng mà người ở thế kỷ 21 quá yếu ớt, quá nhỏ bé, cách sinh tồn của mỗi người là thật cẩn thận bảo vệ bản thân mình, so với việc tu luyện nghịch thiên, tranh mệnh với trời ở Tu chân giới quá khác biệt.
 
Ở Tu chân giới Đạo tâm là quan trọng nhất, tâm đi theo Đạo của chính mình, mới có cơ hội mạnh lên, cơ hội trường sinh bất lão, cơ hội sống sót.
 
Lúc đầu khi mới trở thành tu sĩ, Tô Thanh Thù cũng không quen, khi đó mỗi ngày nàng đều cố gắng đọc sách, cẩn thận từng li từng tí núp ở sau lưng sư phụ.
 
Sau này nàng bị ném đến chiến trường, một lần lại một lần đối mặt với sinh tử, cuối cùng cái chết đối với nàng mà nói đã trở thành một chuyện cũng chẳng quan trọng lắm rồi. Mà cuối cùng nàng cũng trở thành một anh hùng.
 
“Kiếm là tâm của ngươi,” Giọng nói của thiếu nữ cắt ngang suy nghĩ của nàng, giống như vờn quanh bên người nàng: “Mặc dù trong mắt ngươi không có kiếm nhưng trong lòng của ngươi lại có kiếm. Ngươi không muốn một thanh kiếm à?”
 
“Phá tà nịnh, trảm lôi đình, chiến với người, chiến với tiên, chiến với thiên địa, chiến với tháng năm, với thiên đạo, với chư thần, chiến!”
 
“Lấy kiếm thành Đạo, lấy thực lực chứng Đạo, Kiếm tu ngàn vạn Đạo, Đạo của ngươi ở đâu?!”
 
“Ngươi muốn báo thù, muốn bảo vệ, muốn lấy mạng đổi mạng, hay là lấy ơn báo oán? Ba ngàn Đại Đạo, Đạo của ngươi là gì?!”
 
Thiếu nữ quát to làm chấn động nội tâm Tô Thanh Y, nhiệt huyết sôi trào, trong một chớp mắt nàng liền quên mình là một Phù tu, chỉ nhớ rõ mình điều khiển nhân vật trong trò chơi, toàn thân ánh vàng chói mắt, một thanh kiếm lớn ngang dọc bốn phương.
 
Đạo của nàng ở đâu?
 
Nàng xuyên không đến đây, đoạt xá trùng sinh, thân mang huyết hải thâm cừu, muốn phụ tá Thiên đạo chi tử tranh đấu cùng số mệnh. Nàng không tin Thiên đạo, không tin Nhân đạo, cho tới giờ nàng chỉ biết hết lòng tuân thủ tín niệm của nàng, làm tốt chính mình, cứ như thế miệt mài tiến lên là đã đủ rồi.
 
Nàng từng tin tưởng lấy Thiện thành Đạo, làm việc tốt, làm người tốt, nhưng Đạo tâm này quá yếu ớt, cho nên lúc làm Nhiễm Diễm đã đọa Đạo nhập Ma. Nếu như lúc đầu nàng nhập Ma là do người ta hiểu lầm hãm hại, nhưng về sau nàng giết hơn vạn tu sĩ truy sát nàng, khi đó, xác thực nàng đã thành một Ma tu chân chính rồi. Bởi vì Đạo tâm của nàng vào lúc bị người khác lừa gạt, vũ nhục, hiểu lầm, tổn thương, phản bội thì đã vỡ nát thành bụi rồi.
 
Làm một người tốt, ở thế kỷ 21 nàng cũng sẽ vì bản thân mình mà không làm một người tốt, đây sao có thể gọi là Đạo được?
 
Cho nên Đạo của nàng, vốn... Là Vô Đạo.
 
Tô Thanh Y mở choàng mắt, cảm giác như thể hồ quán đỉnh[1], ánh sáng trên người nàng tràn ra, thần thức của nàng vù vù di chuyển.
[2] Thể hồ quán đỉnh: 醍醐灌顶: Nghĩa đen là dội nước vào đầu. Trong phật học câu này mang ý nghĩa chỉ việc truyền thụ trí tuệ, giúp người ta ngộ ra điều gì đó.
 
“Tâm ta vô Đạo, nghịch ta thì không phải là Đạo...” Nàng thì thào thành tiếng, lại nghe tiếng thiếu nữ truyền đến: “Phù tu Kiếm tu đều là tu hành, chỉ cần có lòng dùng kiếm thì kiếm sẽ ẩn trong lòng. Tô Thanh Y, ngươi có muốn nhận kiếm!”
 
Nhận kiếm, từ nay bước vào con đường Kiếm tu, không cần dùng tới ngoại vật, một thân một kiếm, phá âm dương càn khôn, tạo nhật nguyệt Thiên đạo.
 
Đây là con đường hoàn toàn khác với Phù tu. Nếu như Phù tu là mượn nhờ lực lượng của thiên địa mà cường đại, thì Kiếm tu chính là bởi vì bản thân cường đại mà cường đại.
 
Nhận hay không nhận đây?
 
Nàng đi con đường nghịch thiên, muốn phụ tá một người vốn là nhân vật phản diện đi lên Thần vị, nếu cứ một lòng muốn dựa vào người khác thì ai biết được cuối cùng Thiên đạo, số mệnh có vứt bỏ nàng hay không?
 
Trên người nàng mang huyết hải thâm cừu, kẻ thù có thể là con trai của vận mệnh, nếu dựa vào ngoại vật, thì làm sao có thể thắng người được số mệnh sủng ái đây?

 
Nghĩ đến đây, Tô Thanh Y trở nên sáng tỏ, ánh mắt nàng phát sáng ngẩng đầu lên cao giọng nói: “Tô Thanh Y nhận kiếm!”
 
Trong nháy mắt, một thanh kiếm lớn màu vàng bay từ trên tường cao xuống, mạnh mẽ cắm xuống tảng đá ở dưới sàn nhà Kiếm Các làm bắn ra những cục đá nhỏ. Ánh mặt trời phía ngoài từ cửa sổ chiếu vào trong Kiếm Các, tập trung ở trên thanh kiếm lớn màu vàng này làm cho màu vàng nhìn giống như nước chảy, dưới ánh mặt trời chầm chập chuyển động.
 
Cảm xúc trong lòng Tô Thanh Y dâng trào, hình như có cái gì đó đang ra sức triệu hoán nàng đi tới phía trước, nhìn thấy thanh kiếm lớn kia, mũi kiếm màu vàng thân kiếm màu đen, hoa văn mây cuộn khắc ở trên mặt, thoạt nhìn xinh đẹp đến kinh tâm động phách. Trên đầu kiếm viết hai chữ cứng cáp có lực, Vô Đạo.
 
Nàng vươn tay ra nhẹ nhàng lướt trên thân kiếm, sau đó hai tay cầm chuôi kiếm rút mạnh kiếm ra.
 
Thanh kiếm lớn này ít nhất cũng năm mươi cân làm Tô Thanh Y hơi lảo đảo, Tô Thanh Y ngẩn người, sau đó thì nghe thấy bên ngoài có người đẩy cửa ra ôn hòa nói: “Chúc mừng Tô sư muội đã tìm được kiếm của mình.”
 
Vừa nói xong, Tiết Tử Ngọc lập tức sửng sốt, ánh mắt hắn đặt lên thanh kiếm trên tay Tô Thanh Y, hơn nửa ngày mới nói: “Kiếm của sư muội... Thật sự là rất đặc biệt...”
 
“Tên nhãi con không biết sống chết,” thiếu nữ trong kiếm hừ lạnh, bất mãn nói: “Vác ta ra ngoài đi, nhìn ngươi yếu như gà thế này, chắc gì đã khiêng được ta.”
 
Tô Thanh Y không nói chuyện, nàng ngẩng đầu nhìn Tiết Tử Ngọc, vẫy tay nói: “Sư huynh, có thể nhấc kiếm lên giúp ta không?”
 
Tiết Tử Ngọc cười cười, đi vào Kiếm Các, thả người nhảy lên đứng ở chỗ Vô Đạo vừa rồi được treo trên tường, hắn vỗ vào tường, một vỏ kiếm cực lớn ở trong tường bay ra, Vô Đạo lập tức bay lên chui vào trong vỏ kiếm, sau đó lại bay trở về bên người của Tô Thanh Y, tựa vào bên người nàng giống như một người vậy.
 
Cuối cùng thì Tô Thanh Y cũng có thể ôm nó vào ngực, Tiết Tử Ngọc nhảy về bên người Tô Thanh Y, nghiêm túc nói: “Sư muội, hôm nay ta dạy cho ngươi bài học thứ nhất về Kiếm tu, nhất định ngươi phải nhớ kỹ, kiếm chính là mạng sống của Kiếm tu, giao kiếm của mình cho người khác tương đương với giao mạng sống của mình cho người khác. Nhất là sau này chờ ngươi có bản mệnh kiếm của mình thì càng không thể tùy tiện giao cho người khác.”
 
Nghe nói như thế, Tô Thanh Y ngẩn người, suy nghĩ một lúc, nàng dè dặt hỏi: “Sư huynh, ý của ngươi là... Ta không được tìm người vác kiếm này hộ ta à?”
 
Tiết Tử Ngọc gật đầu: “Không những không được tìm người vác hộ kiếm, mà kể từ hôm nay, sư muội phải luôn mang thanh kiếm này theo người để quen dần với sức nặng của nó. Hôm nay sư muội cứ tạm thời mang kiếm về, tập nâng kiếm nửa canh giờ là được. Bắt đầu từ ngày mai, sư muội phải tham gia luyện công buổi sáng đúng giờ, sớm học tập, luyện tập kiến thức cơ bản theo yêu cầu, à, vì sư muội vừa vào đây đã là Trúc Cơ rồi nên phải đi làm nhiệm vụ sư môn mỗi tháng nữa.”
 
“Sư huynh,” Tô Thanh Y nghiêm túc hỏi: “Ta làm xong hết những thứ đó thì Phong chủ sẽ thu ta làm đồ đệ à?”
 
Nghe thấy thế, sắc mặt Tiết Tử Ngọc cứng đờ, một lúc sau, hắn bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sư muội, thật ra Phong chủ chưa từng nhận đệ tử nào, có lẽ sẽ không dạy được ngươi gì đâu.”
 
“Không sao, ta không ngại mà.”
 
“Mỗi tháng Phong chủ đều giảng bài công khai, sư muội đi nghe thì cũng được coi là đệ tử của Phong chủ rồi. Hơn nữa trên núi của chúng ta có rất nhiều trưởng lão, ngươi chọn đại một người làm sư phụ cũng được mà.”
 
“Không, ta nhất định phải bái Tĩnh Diễn đạo quân làm sư phụ!” Tô Thanh Y vô cùng kiên quyết, Tiết Tử Ngọc ngẫm nghĩ rồi thở dài, nhỏ giọng nói: “Sư muội, ngươi nói thật với ta đi, có phải ngươi vào Thiên Kiếm tông vì Phong chủ không?”
 
“Đúng thế!” Mặt mũi Tô Thanh Y đầy vẻ đương nhiên: “Chẳng lẽ biểu hiện của ta còn chưa đủ rõ à?”
 
Tiết Tử Ngọc lộ ra vẻ mặt bi thương, lắc đầu, vỗ vỗ bả vai nàng: “Sư muội, các sư huynh ở đây sẽ là hậu thuẫn vững chắc nhất của ngươi, nếu thật sự Phong chủ không cần ngươi thì còn có chúng ta.”
 
Nói xong Tiết Tử Ngọc lập tức xoay người rời đi, Tô Thanh Y ôm kiếm lớn, lúc đầu muốn gọi đối phương dừng lại, nhưng lại đột nhiên nhớ tới nàng muốn phân cao thấp với thanh kiếm này, nên lấy từ trong túi càn khôn ra một dây vải buộc vào thân kiếm, rồi cõng kiếm đi theo Tiết Tử Ngọc ra ngoài.
 
Tiết Tử Ngọc đi rất nhanh, Tô Thanh Y đi theo một lúc thấy hắn không có ý dừng chân, nên tự đi về viện của mình, ngẫm nghĩ, giơ thanh kiếm lên.
 
Nâng nửa canh giờ chứ gì?
 
Nàng làm!
 

Mà thanh kiếm lớn bị nàng nâng lên thì không chút do dự lớn tiếng cười nhạo nàng.
 
“Ai nha, nhãi con mới vừa Trúc Cơ nhà ngươi sẽ không bị ta đè chết đấy chứ?!”
 
Tô Thanh Y nghĩ lúc ấy không biết nàng chạm phải mạch nào mà đi trả lời là nhận kiếm...
 
“Cười rất vui vẻ đúng không?” Tô Thanh Y mỉm cười, thả ra thần thức Đại Thừa kỳ nhảy vào trong kiếm, lập tức trông thấy một thiếu nữ mặc váy trắng tết tóc đuôi ngựa, thiếu nữ trong thấy nàng thì ngây người, hơn nửa ngày cuối cùng nàng ta cũng nói: “Ngươi nói cho ta biết không phải là ngươi đoạt xá đấy chứ?”
 
Tô Thanh Y vung tay áo lên, dịu dàng nói: “Chuyện rõ ràng như vậy mà ngươi còn hỏi ta à? Không phải đoạt xá thì lão tử có thể là Đại Thừa kỳ à? Vừa rồi không phải ngươi khi dễ ta vừa Trúc Cơ hả? Bình thường lão tử không thể ức hiếp người khác, chẳng lẽ không thể ức hiếp một cái kiếm linh nhà ngươi à?”
 
Tô Thanh Y một bên nói, một bên đi về phía thiếu nữ đang liên tiếp lui lại phía sau. Rốt cuộc Vô Đạo cũng lộ ra vẻ mặt cầu xin tha thứ: “Chủ nhân, chủ tử, cô nãi nãi... Là ta có lỗi, là ta có mắt không thấy Thái Sơn.... Á! Đừng đánh mặt mà!!”
 
Bên này Tô Thanh Y thu phục Kiếm linh, thì bên kia Tiết Tử Ngọc đi đến trước phòng của Tần Tử Thực, cung kính nói: “Phong chủ.”
 
Cánh cửa không gió tự mở ra, lộ ra bố trí trong phòng. Gian phòng này xây bên bờ vực, phía vách núi không có tường, vì thế nhìn một cái là có thể trông thấy những cây tùng xanh biếc nằm lẫn trong biển mây. Dưới mái hiên cạnh vách núi có chăng một dây nhỏ, dưới dây nhỏ treo nhiều chuông gió màu trắng, ở trong gió đing đang rung động. Phía dưới chuông gió đặt một cái bồ đoàn, Kiếm tu áo trắng ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, tóc tung bay, kiếm ngọc đặt nằm trên gối.
 
Hắn nhắm mắt lại giống như nhập định, Tiết Tử Ngọc cung kính quỳ trên mặt đất, ôn hòa nói: “Phong chủ, sư muội ở bên trong Kiếm Các, được ‘Vô Đạo’ kiếm.”
 
Nghe nói như thế, Tần Tử Thực chậm rãi mở mắt ra, lẩm bẩm: “Vô Đạo...”
 
Hắn biết thanh kiếm kia. Năm đó lúc hắn tiến vào Kiếm Các cũng từng nghĩ rằng nếu như Tô Thanh Y ở đây nhất định sẽ muốn có thanh kiếm kia.
 
Năm mươi năm trôi qua, cuối cùng nàng đã đến, cuối cùng cũng có được thanh kiếm kia.
 
“Phong chủ...” Tiết Tử Ngọc hơi do dự, Tần Tử Thực liếc nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Nói đi.”
 
“Sư muội giống như chỉ khăng khăng muốn làm đệ tử của ngươi...”
 
“Ừ.” Tần Tử Thực không để ý, loại thủ đoạn quấn chặt lấy này hắn đã sớm được thấy qua rồi. Năm đó bước đầu tiên khi nàng theo đuổi hắn, không phải là để hắn làm thầy dạy thêm toán cho nàng à?
 
Đã nhiều năm như thế một chút tiến bộ cũng không có.
 
Nhưng mà lần này, hắn sẽ không mắc lừa nữa đâu.
 
Thế là hắn nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: “Chiếu cố nàng ta thật tốt, ta không thu đồ đệ.”
 
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.