Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 334: Phong quang đầy mặt (2)




Ngạo Lãng Đằng sờ sờ chòm râu, nói:

- Tốt, khó có được người trung thành như vậy, ta sẽ chờ ngươi một hai năm, cơ hội như vậy qua đi là khó có được, về sau nếu ngươi biểu hiện không xuất chúng thì không còn cơ hội đâu.

Đối với Ngạo Kiếm Sơn Trang mà nói, thiên tài như mưa, thiên tài yêu nghiệt hơn Huyền Thiên không ít, Huyền Thiên xác thực không xuất chúng, Ngạo Lãng Đằng cũng thấy thi triển "Vô Thường Kiếm pháp", ngộ tính siêu quần, hơn nữa vượt cấp khiêu chiến khoảng cách lớn, mới thu hắn vào Ngạo Kiếm Sơn Trang, nếu bàn về coi trọng thì chưa đủ.

Trong mắt Ngạo Lãng Đằng thì đem Huyền Thiên thu nhập vào Ngạo Kiếm Sơn Trang, đó là vinh hạnh lớn của hắn, nếu Huyền Thiên hiện tại không muốn, vậy chính là bỏ qua cơ hội, về sau không có biểu hiện xuất chúng, Ngạo Kiếm Sơn Trang sẽ không mở rộng cửa cho hắn.

Huyền Thiên thì mừng rỡ như vậy, Phách Kiếm Môn hắn tuyệt đối không gia nhập, nếu có hy vọng gia nhập "Thiên Tinh các" thì hắn phi thường cam tâm tình nguyện.

- - - - - - -

Sắc trời đã tối, qua đêm ở Thần Đao môn, sáng sớm ngày thứ hai người của Thiên Kiếm Tông lên đường quay về.

Hôm nay Thần Đao vương triều đổi tên là Thiên Kiếm vương triều, Thiên Kiếm Tông tổng hợp thực lực mặc dù không bằng Thần Đao môn, nhưng đã có thể trở thành tông môn đệ nhất của Thiên Kiếm vương triều.

Theo đạo lý, Ngạo Lãng Đằng có lẽ sẽ di giá tới Thiên Kiếm Tông, trấn thủ ở tông môn đệ nhất, nhưng có lẽ hắn đã quen ở Thần Đao môn nên không thích đi Thiên Kiếm Tông, cũng không có ý đi qua Thiên Kiếm Tông.

Biết rõ Ngạo Lãng Đằng tiếp tục lưu lại Thần Đao môn, Huyền Thiên mừng rỡ trong lòng, cách xa người này càng xa càng tốt.

Không qua bao lâu, "Kim Nhãn Thanh Điêu" chở mọi người trở lại Thiên Kiếm Tông.

Đêm qua Huyền Thiên đoạt được vị trí đệ nhất cho Thiên Kiếm Tông, cũng đã có chim bồ câu truyền tin đến Thiên Kiếm Tông.

Việc này làm cho cả Thiên Kiếm Tông khiếp sợ, mặc cho ai cũng thật không ngờ, lúc này đây Thiên Kiếm Tông ở trong hoàn cảnh xấu, vậy mà chuyển bại thành thắng, đoạt được thứ nhất, mà nguyên nhân đều do một mình Huyền Thiên.

Huyền Thiên tại Thiên Kiếm Tông có thanh danh đại chấn, hôm nay càng như sấm bên tai, như là thần thoại.

Trưởng lão Thiên Kiếm Tông nói tới Huyền Thiên, đều giơ ngón tay cái lên, nhịn không được tán thưởng; đệ tử Thiên Kiếm Tông nói tới Huyền Thiên, đều mắt lộ ra vẻ sùng bái, tràn ngập kính ngưỡng.

Nhất là nữ đệ tử của Thiên Kiếm Tông, mặc kệ nội môn, ngoại môn, trong nội tâm thiếu nữ đều nghĩ tới Huyền Thiên, chôn hạt giống anh hùng. Text được lấy tại Truyện FULL

"Kim Nhãn Thanh Điêu" bay đến trên không của Thiên Kiếm Phong, Thiên Kiếm đại điện, quảng trường Thiên Kiếm lọt vào trong mắt.

Giờ phút này người ở quảng trường Thiên Kiếm tấp nập, chừng mấy ngàn người.

Thập phần khó được, lúc này trừ người đang canh gác, đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Tông cùng đệ tử nội môn đang đứng trong quảng trường, tụ tập cùng với mọi người.

Cho dù là trưởng lão nội môn hay ngoại môn, rất nhiều chấp sự dưới sự dẫn dắt của tông Lăng Khiếu thiên đều đứng trước Thiên Kiếm đại điện.

Đệ tử ở bốn góc của quảng trường, bốn gã đệ tử nội môn đang dùng sức gõ trống vang trời.

Trừ trạm gác, người của Thiên Kiếm Tông đều tụ tập ở quảng trường Thiên Kiếm, đang chờ đoàn người Huyền Thiên trở về, cử hành nghi thức hoan nghênh long trọng.

"Kim Nhãn Thanh Điêu" vừa bay tới không trung của quảng trường, đệ tử phía dưới liền bộc phát âm thanh ầm ĩ:

- Đại sư huynh! Đại sư huynh! Đại sư huynh!

Ai cũng biết, "Đại sư huynh" chỉ ai, không phải là Bạch Ngọc Thiện, mà là Huyền Thiên vì Thiên Kiếm Tông đoạt được đệ nhất.

Bạch Ngọc Thiện, Diệp Thông Minh, Từ Hưng ba người nhìn qua đoàn người sôi trào bên dưới, cùng hâm mộ nói:

- Đại sư huynh, ngươi quả nhiên là người được hoan nghênh nhất, trình độ vượt qua chúng ta đoán trước.

Lăng Dật Trần mỉm cười, năm mươi năm trước hắn vì Thiên Kiếm Tông đoạt được vị trí đệ nhất quay về, cũng được người ta hoan nghênh như vậy, đinh tai nhức óc, thời gian trôi qua năm mươi năm, người năm mươi năm trước đã sớm không còn, nhưng mà cảnh tượng lại độc nhất vô nhị, Lăng Dật Trần không khỏi thổn thức.

"Kim Nhãn Thanh Điêu" hạ xuống chỗ trống trước đại điện.

Đại trưởng lão Bạch Kiểm Tuyết, tông chủ Lăng Khiếu khôn, chúng trưởng lão tông môn, đệ tử cùng ôm quyền bái nói:

- Cung nghênh Thái Thượng trưởng lão hồi tông!

Trong lòng mọi người lúc này vui vẻ, cảm xúc bành trướng, hô cũng vô cùng lớn.

Bọn người Lăng Dật Trần từ "Kim Nhãn Thanh Điêu" nhảy xuống, Vũ Chấn Khôn huýt gió, "Kim Nhãn Thanh Điêu" phóng lên trời, rất nhanh biến mất phía chân trời.

Lăng Dật Trần giơ cả cánh tay cụt lên, tất cả âm thanh an tĩnh lại, hắn lớn tiếng nói:

- Chắc hẳn tất cả mọi người đã biết rõ, lần tứ tông luận võ này tông môn chúng ta đạt được đệ nhất, Thần Đao vương triều sẽ đổi tên là Thiên Kiếm vương triều!

Cảm xúc mọi người bành trướng, nhịn không được hô to:

- Thiên Kiếm vương triều! Thiên Kiếm vương triều! Thiên Kiếm vương triều!

Liên tục kêu lên mười tiếng, Lăng Dật Trần mới giơ tay lên lần nữa, tràng diện yên tĩnh, Lăng Dật Trần nói:

- Các ngươi cũng biết, là làm nên công lao này, ai đệ nhất?

Nói lời này ánh mắt Lăng Dật Trần nhìn qua người của Huyền Thiên, cùng thời khắc đó ánh mắt tất cả mọi người nhìn qua người Huyền Thiên.

- Đại sư huynh! Đại sư huynh! Đại sư huynh!

Trong các đệ tử ngoại môn đều cảm xúc sục sôi quát to lên.

Ánh mắt nhìn qua Huyền Thiên trong tràn ngập kích động, hưng phấn, sùng bái.

Trong đám người Huyền Thiên còn cảm giác được rất nhiều ánh mắt rất nóng, quét qua người của Huyền Thiên, đều là một ít nữ đệ tử, nhìn qua Huyền Thiên mị nhãn không chút che dấu.

Trong đó thực tế có mấy ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.

Huyền Thiên hơi quái lạ, Lăng Tinh Nguyệt, Bạch Linh, cùng với Cố Tích Duyến đệ nhất giải thi đấu ngoại môn đã từng gặp qua, vậy mà nhìn mình với ánh măt si mê, thậm chí còn có mấy đệ tử mỹ nữ mà Huyền Thiên không nhận ra.

Từ xưa mỹ nữ yêu anh hùng!

Tuy Huyền Thiên tại Thiên Kiếm Tông xuất danh tiếng, trong nội tâm đệ tử Thiên Kiếm Tông lưu lại ấn tượng khắc sâu, nhưng cho dù như thế nào, cũng khó dính dáng tới hai chữ anh hùng.

Anh hùng, không phải thực lực mạnh bao nhiêu, lực lượng có bao nhiêu, mà là dùng lực lượng cường đại giúp nhiều người đạt được chuyện hữu dụng.

Huyền Thiên đã từng chém giết bốn đệ tử Lăng Vân Tông, báo thù rửa hận cho đệ tử Thiên Kiếm Tông, mọi người cũng nhìn thấy chuyện này, nhưng mà hoàn toàn không đủ.

Lúc này đây Huyền Thiên tại tứ tông luận võ, bỗng nhiên nổi tiếng, vì Thiên Kiếm Tông nghịch chuyển cục diện, cách năm mươi năm lần nữa vì Thiên Kiếm Tông đoạt được vị trí đệ nhất, làm cho tên của Thiên Kiếm Tông trở nên nổi tiếng trong Thiên Kiếm vương triều, lập nhiều công lao khoáng thế, mới được tất cả mọi người ủng hộ.

Làm cho tất cả nam đệ tử Thiên Kiếm Tông tâm phục khẩu phục, cũng làm tất cả nữ đệ tử ái mộ.

Huyền Thiên có linh hồn hai đời, tính cách có chút phóng đãng không bị trói buộc, đối mặt với đông đảo ánh mắt nóng bỏng của nữ đệ tử, rất là hưởng thụ, nhất là Lăng Tinh Nguyệt cùng Bạch Linh, Huyền Thiên tương đối quen thuộc, nhìn qua hai người này nháy mắt mấy cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.