Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 48: Gặp Lại Con Lừa Đen





“Xoạt xoạt lốp cốp...”, một trận gà bay chó sủa, con lừa đen này vốn trước đây chỉ có tu vi Luyện Thể tầng tám, nhưng vài ngày không thấy, không ngờ vù vù nhảy đến Luyện Thể tầng chín đỉnh phong, không kém chút nào so với Chu Hằng.
Một người một con lừa chiến gần như nửa giờ sau, đều kêu nhau thu binh, thở phì phò hào hển, ngồi dưới đất trừng mắt nhìn đối phương.
- Ngươi con lừa đê tiện này làm sao lại chạy tới đây?
- Xú tiểu tử ngươi làm sao tìm được sào huyệt của Lư đại gia?
Một người một con lừa đồng thời hỏi, nhưng con lừa đen lập tức chính là một chân đạp tới:
- Là Thần Lư đại nhân!
Chu Hằng ngồi qua một bên điều tức hồi phục nguyên khí, thầm nghĩ có con lừa đen này ở bên cạnh, hắn còn làm thế nào tấn công Luyện Huyết Cảnh? Nhưng con lừa đen này cực kỳ khó đối phó, muốn đuổi nó ra ngoài là không có khả năng, chẳng lẽ tự mình phải bỏ đi?
- Xú tiểu tử! Ngươi ba chớp ba nháng chạy tới đây làm chi, chẳng lẽ muốn làm vật cưỡi cho bổn tọa?
Con lừa đen dường như không nói lời đê tiện thì cả người không thoải mái, vừa mở miệng là có thể khiến người ta giận chết người.
Chu Hằng cười ha hả một tràng, nói:
- Vậy tại sao ngươi lại chạy tới đây?
Con lừa đen nhìn chằm chằm Chu Hằng, nó cũng không có nắm chắc đuổi Chu Hằng đi được, chỉ cần đối phương vừa sử ra cái loại kiếm ý kia, theo bản năng nó cảm ứng thật đáng sợ. Nó nằm trên mặt đất chép chép miệng, dùng một cái chân chống cái đầu lừa cực lớn, nói:
- Bổn tọa thích cảnh đêm ở nơi này!
- Ngươi con lừa đê tiện này cũng phát hiện quái ảnh trong đầm chăng?
Chu Hằng vừa nghe nó nói như vậy liền có thể đoán được.
- Hả! Xú tiểu tử cũng biết trong đầm nước này có quái ảnh ư?
Con lừa đen bĩu môi nói:
- Ha ha... bộ thân pháp của ngươi kia khẳng định là học lóm được từ nơi này! Bổn tọa trước đây đã thấy kỳ quái, tại sao bộ pháp của bóng người kia dường như đã từng quen biết, thì ra là thế!
- Con lừa đê tiện! Ngươi có xuống nước đi tìm thử xem sao không?
Chu Hằng giựt giây nói.
- Là Hắc Lư đại nhân!
Con lừa đen hung tợn nhìn chằm chằm vào Chu Hằng, đột nhiên “Gâu” một tiếng liền bổ nhào tới há mồm cắn.
- Ngươi cũng không phải chó, như thế nào luôn học chó sủa vậy!
- Bổn tọa thích thế!
Lại là một phen quấn lấy đánh nhau, sau đó Chu Hằng khoát tay, nói:
- Chúng ta hãy đặt ước pháp tam chương: về sau ta không gọi ngươi là con lừa đê tiện, ngươi cũng không được gọi ta là Xú tiểu tử!
- Được! Ngươi phải gọi ta là Thần Lư đại nhân!
Con lừa đen ưỡn ngực che lấp bụng.
- Ngươi vốn không có một cái tên bình thường một chút sao?
Chu Hằng dĩ nhiên có đánh chết cũng không kêu một con lừa là đại nhân.
- Bổn tọa từ nhỏ chính là chói mắt như vậy, làm sao có thể có cái tên thông thường!
Con lừa đen chợt hiện ra thần khí như thật bước đi thong thả, bắt đầu tạo hình dáng.
- Vậy hay là gọi Hắc Lư đi!
- Xú tiểu tử! Ngươi thì gọi là gì?
- Chu Hằng!
- Ôi! Cái tên này khó nhớ quá, hay là cứ gọi là Xú tiểu tử đi!
Một người một con lừa tạm thời kết thành đồng minh, bởi vì bọn họ đều cảm thấy cực kỳ hứng thú với thân ảnh ở dưới hàn đàm.
Chu Hằng mặc kệ con lừa đê tiện nghe nói đã ngủ mấy trăm năm, mấy ngàn năm này lắm mồm lắm miệng, hắn đi đến dưới gốc đại thụ nhắm mắt điều tức, con lừa đen kia tự mình nói chuyện cũng chán, liền chạy tới dưới vách núi điều tức.
Nhìn một con lừa ngồi xếp bằng như chó học dáng người, khóe miệng Chu Hằng không khỏi co giật một trận.
Hắn ổn định tâm thần, bắt đầu tấn công Luyện Huyết Cảnh!
Người khác tấn công cửa ải thì cần môi trường tuyệt đối yên tĩnh, nhưng Chu Hằng lại khác, hắn mỗi lần đột phá chỉ cần ba bốn tiếng, nhiều nhất là năm sáu tiếng. Nên dù là con lừa đen kia cũng tuyệt đối không ngờ tới hắn dám ở chỗ này đột phá!
Nhìn như có phiêu lưu, nhưng lại tuyệt đối là an toàn.
Ngày hôm qua hắn đã đạt đến Luyện Thể tầng chín đỉnh phong tuyệt đối, tu luyện ra chân nguyên lực chỉ có thể phóng ra bên ngoài cơ thể, không còn không gian để tồn trữ nữa.
Luyện Huyết Cảnh, đến đây đi!
Chu Hằng vận chuyển Nguyệt Ảnh Tâm Quyết, dẫn đạo chân nguyên lực trong cơ thể vọt tới hướng máu huyết, phải xuyên phá màn ngăn cách này.
Điều này tương đối nguy hiểm, bởi vì theo võ giả cảnh giới tăng cao, lực phá hoại của chân nguyên lực càng lúc càng lớn, nhưng máu thì chưa từng nhận được tẩm bổ của chân nguyên lực, vẫn còn rất mong manh, hơi bất cẩn một chút rất có thể sẽ phá hỏng huyết tương!
Phá hư nhiều máu, võ giả sẽ lập tức tử vong, tình trạng cũng giống như bị mất máu quá nhiều.
Chu Hằng triển khai thần ý, bao phủ mỗi một chỗ mạch máu toàn thân mình, quan sát chăm chú. Cũng chỉ có thần ý của hắn sau khi trải qua hắc kiếm cải tạo mới có thể duy trì được với tiêu hao đáng sợ như vậy, nếu không chỉ sợ không tới 10 giây hắn sẽ lao tâm lao lực quá độ đến ngất đi.
“Ầm!”
Chân nguyên lực bắt đầu tấn công tầng máu, đánh vỡ màn ngăn cách vô hình kia.
Chu Hằng không vui không buồn, chỉ chuyên tâm vận chuyển chân nguyên lực, không ngừng tấn công! Tấn công! Tấn công!
Ba giờ sau, bỗng nhiên hắn mở ra hai mắt, lóe lên một tia sáng, khí tức toàn thân hắn đột nhiên tăng mạnh!
Luyện Thể tầng mười: Luyện Huyết Cảnh!
Máu bắt đầu khởi động, như hồng dịch ngọc tương, trong mênh mông mơ hồ có tiếng sấm dậy!
- Xú tiểu tử! Ngươi đột phá rồi sao?
Con lừa đen nhảy dựng lên, giật mình nhìn Chu Hằng, miệng lừa mở lớn đến dường như có thể nuốt gọn cả một cái đầu người.
- Ha ha...
Chu Hằng cười phá lên, cũng không có đứng dậy, mà tiếp tục vận chuyển Nguyệt Ảnh Tâm Quyết. Tuy rằng đột phá, nhưng số lượng chân nguyên lực cũng không có gia tăng, chỉ là mở ra con đường đạo hắn có thể tiếp tục tăng lên mà thôi.
- Thật đúng là quái thai mà!
Con lừa đen nhếch lên một cái chân gãi đầu, thấp giọng lẩm bẩm:
- Huyền Tôn năm đó có thiên phú cao như vậy sao? Quên đi! Tiểu tử này sao xứng so sánh với Huyền Tôn chứ!
Sắc trời tối đen xuống, Chu Hằng nhóm lên một đống lửa, lấy ra thịt khô sớm đã chuẩn bị từ trước, gác lên nướng. Chỉ chốc lát liền tỏa ra mùi thơm bốn phía.
- Hít, hít, hít...
Con lừa đen vừa nhích động cái mũi vừa sáp lại gần, thừa dịp Chu Hằng không chú ý, liền há mồm cắn vào miếng thịt.
“Bốp!”
Chu Hằng đá ra một cước ngay trên mặt con lừa đen, ngăn cản đối phương ăn trộm:
- Này, này, này... có lầm hay không, ngươi là con lừa cũng không phải chó, còn ăn thịt ư?
- Bổn tọa thích!
Con lừa đen tả xung hữu đột, nhưng thủy chung không thể phá được phòng thủ của Chu Hằng, nó đơn giản mở ra cái miệng rộng nhe răng cắn chân Chu Hằng.
- Ngươi con lừa đê tiện này, thật đúng là chó biến thành mà!
Chu Hằng bị cắn đau liên tục dậm chân la thét.
- Phì phì! Thúi quá! Xú tiểu tử này mấy trăm năm không có rửa chân vậy?
Con lừa đen liên tục phun nước miếng, một bộ dáng hối hận không kịp. Sau đó nó cấp bách phóng tới, ngậm lấy một miếng thịt khô liền bỏ chạy, rét một cái lẻn ra thật xa.
- Nóng quá! Nóng quá!
Con lừa đê tiện này vừa kêu nóng, vừa ăn thật nhanh. Rất nhanh liền tiêu diệt sạch sẽ miếng thịt khô nướng:
- Xú tiểu tử! Nướng tiếp trên dưới một trăm miếng cho bổn tọa ăn bữa ăn ngon đi!
- Cút!
Chu Hằng tiếp tục nướng thịt. Lần này hắn đề cao cảnh giác, cuối cùng không để cho con lừa đê tiện kia thực hiện được hành vi ăn trộm.
- Xú tiểu tử! Huynh đệ chúng ta một phe, tình kiên cố như vàng, ân sâu như biển, ngươi cứ không nói đạo nghĩa như vậy, tự mình một người độc hưởng được sao?
Con lừa đen dùng lời nói chính nghĩa khiển trách Chu Hằng, chỉ là bên khóe miệng không ngừng tràn ra nước miếng.
Chu Hằng cố ý ăn rất chậm, nhưng mắt cũng không nhìn nó một lần.
- Tức chết bổn tọa mà!
Con lừa đen lắc lắc cái mông lừa chạy đi. Không lâu lắm lại chạy trở về, không ngờ ngậm lại đây một đống lớn trái cây thảo dược.
Nhân Sâm, Chu Quả, Phục Linh, tất cả đều là vật đại bổ!
Chu Hằng không khỏi hai mắt sáng ngời, vài ba lần cắn nuốt liền ăn sạch thịt khô, rồi đi tới chỗ con lừa đen.
“Xoạt”, Sương Hàn Kiếm ra khỏi vỏ, hắn vung kiếm đâm tới phía con lừa đen.
- Ta nguyền rủa 18 đời tổ tông nhà ngươi!
Con lừa đen kêu to một tiếng, vội vàng nhanh chân bỏ chạy.
Chu Hằng cười ha hả, nhìn kỹ trên mặt đất kia toàn bộ đúng là linh dược quý hiếm, hắn cũng không quản tới đây là con lừa đen ngậm tới, nhặt đến bên hàn đàm rửa một chút rồi ăn.
Hiện tại hắn đã là Luyện Huyết Cảnh, huyết khí tràn đầy, bước đầu không sợ giá lạnh, không còn giống như lần trước vừa chạm vào nước cả người như sắp đông cứng.
- Xú tiểu tử! Ngươi thật đủ gian trá!
Con lừa đen chạy trở về, mặt đầy phẫn nộ.
- Hòa thôi! Hòa thôi! Trước đó ngươi cũng trộm của ta một miếng thịt khô!
Chu Hằng mắng trả.
- Phì! Bổn tọa chịu ăn đồ vật của ngươi, đó là hãnh diện cho ngươi!
Con lừa đen vô sỉ nói.
- Mà này, những linh quả dị thảo này ngươi từ đâu nhặt được vậy?
Chu Hằng không khỏi ngạc nhiên nói. Vừa rồi hắn ăn vào một gốc sâm núi, có ít nhất mấy trăm năm hỏa hậu, nếu như đưa ra bên ngoài khẳng định là vô cùng quý giá!
Con lừa đen hất đầu, nói:
- Bổn tọa trời sinh có cái mũi nhạy bén tinh tường, bất kỳ linh dược gì đều không thoát khỏi cái mũi của bổn tọa!
- ... Thật đúng là giống như chó! Ta nói con lừa đê tiện này, ngươi xác định ngươi không phải là con lừa lai tạp chứ?
- Xú tiểu tử! Bổn tọa muốn cắn chết ngươi! Gâu...
Lại là một phen quấn lấy nhau cắn xé, sau đó hai người quyết định điều ước bất đắc dĩ: Về sau Chu Hằng phải phụ trách nướng thịt cho con lừa đen ăn; phần con lừa đen thì sẽ cung cấp linh thảo cho Chu Hằng: hai bên cùng có lợi.
Lại nói tiếp đương nhiên là Chu Hằng có lợi lớn, những linh thảo dị quả kia giống nhau, thứ nào mà không phải là giá trị ngàn vàng? Nhưng đối với con lừa đen, những thứ này ngược lại đúng là chuyện nhỏ. Dù sao chỉ cần nó muốn, dãy núi Bình Thiên chính là một cái kho báu rộng mở đối với nó!
Ngược lại nó dù cố thế nào cũng không có khả năng học được nướng thịt, vì nó không có ngón tay a!
Lúc này Chu Hằng mới hiểu lý do vì sao con lừa này, lại tăng lên tu vi nhanh như vậy, thì ra mỗi ngày nó đều ăn những linh quả sâm núi, vật đại bổ như thế, sao có thể không tăng nhanh cảnh giới cho được?
Ban đêm, bóng người trong hàn đàm lại hiện lên, tuy nhiên Chu Hằng và con lừa đen cũng không có lặn xuống nước. Con lừa đen thì vì còn không có khôi phục lại thực lực Luyện Huyết Cảnh, mà Chu Hằng thì vừa mới vào Luyện Thể tầng mười, cảnh giới còn chưa kịp củng cố.
Hắn cũng không gấp, dù sao đã có ước định với con lừa đen: trong khoảng thời gian ngắn cần phải nhanh chóng tăng lên tu vi, hoàn toàn nâng cao tu vi lên một chút càng thêm nắm chắc hơn.
Con lừa đen cũng muốn học trộm Phi Vân Bộ, nhưng tự mình lại vướng chân liên tục té bổ nhào, làm Chu Hằng cười ha hả... nói:
- Một con lừa học tiếng người là quá lắm rồi, còn học thân pháp của người để làm chi...”
Không khỏi chọc tức con lừa đen mở ra cái miệng rộng, đuổi theo cắn mông Chu Hằng.
Một người một con lừa phân công hợp tác: một bên săn bắn, một bên thu thập linh quả.
- Con lừa đê tiện kia, nếu ngươi không đê tiện như vậy, miễn cưỡng cũng có thể tính là một con lừa tốt!
Chu Hằng vừa cắn ăn linh quả không biết tên, vừa nhạo báng con lừa đen.
- Phì! Bổn tọa là vua trong lừa, ngày sau sẽ thống nhất đại đạo càn khôn, vạn tộc thiên hạ đều phải thần phục dưới uy nghi lừa của bổn tọa!
Con lừa đen nói với gương mặt đầy ngạo khí.
- Còn nữa, tu vi của ngươi tiến bộ cũng khá nhanh đấy!
Chu Hằng nghiêm mặt nói. Không tới bốn năm ngày, con lừa đen này cũng đạt tới Luyện Thể tầng mười, về cảnh giới không yếu thua chút nào so với hắn.
- Bổn tọa vốn chính là cao thủ đỉnh cao ở thế gian, chỉ là bị trấn áp không biết bao nhiêu năm, toàn bộ tu vi bị rút sạch, chỉ có thể luyện lại từ đầu. Nếu không như thế bổn tọa chỉ cần đánh rắm là có thể đánh ngươi vỡ nát rồi!
Chu Hằng ngồi dựa vào gốc cây khô, nói:
- Vậy ngươi nói thử xem, võ đạo này tu đến tột cùng là thứ gì?
- Xú tiểu tử chẳng qua là Luyện Thể tầng mười, đã muốn biết bản chất của võ đạo rồi ư?
- Hóa ra ngươi cũng không biết gì!
- Phì! Bổn tọa sao có thể không biết! Đừng tưởng là bổn tọa không biết ngươi đang dùng phép khích tướng, xem ở tình quen biết với nhau, bổn tọa nói cho ngươi biết huyền bí của thân thể thành thần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.