[KHR] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên

Chương 6: Lời mời




Qua thêm vài ngày nữa, sắc anh đào ngoài vườn đã vào độ chín nhất, đỏ hồng cả một góc trời xanh tươi. Kể từ buổi trò chuyện trong vườn cây biệt phủ, Mai đã không gặp ngài Giotto trong suốt một tuần sau đó. 

Qua lời của hạ nhân, ngài ấy cùng người bạn đồng hành đã cùng anh Ugetsu khởi hành đến bến cảng phía Bắc vào ngay buổi sáng hôm ấy và tới giờ vẫn chưa quay lại. Hẳn là một chuyến đi để khảo sát và kiểm tra tình trạng hàng hóa vừa được giao đến, Mai đoán thế. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên việc này diễn ra nên nàng cũng không thấy làm ngạc nhiên. Trước ngài ấy cũng từng có nhiều vị khách khác tá túc ở lại nhà nàng vì bàn việc giao thương từ các tỉnh phía Nam lên các bến cảng phía Bắc và ngược lại. Mấy chuyến đi tương tự diễn ra rất nhiều và mỗi lần như thế, anh Ugetsu lại quay về với vài món quà nhỏ trên tay, có thể là một chiếc lược gỗ, chiếc trâm ngọc hoặc thi thoảng là một chiếc vòng đá xinh xắn. Trong mắt người con trai lớn nhà Asari, cô em gái độc nhất của mình luôn cần được thương yêu và chăm sóc từ những việc nhỏ nhất. Vì thế, mặc cho nàng bảo rằng mình không thiếu thứ gì thì anh vẫn đều đặn mua quà sau mỗi chuyến đi suốt bảy năm qua,  kể từ lúc được theo cha học việc. Người con gái Nhật Bản khẽ mỉm cười trước gương khi nhìn vào cây lược nhỏ trên tay mình - món quà đầu tiên mình được anh Ugetsu tặng mà nàng vẫn luôn sử dụng bấy lâu qua. Hơn bất kỳ ai, nàng biết trong nhà Asari và có thể là cả thế giới ngoài kia, người duy nhất thật lòng thương nàng chỉ có người anh trai này. Khéo léo búi mái tóc dài của mình lên thật gọn gàng, Mai chầm chậm đứng  dậy bước đến một ngăn tủ nhỏ trong phòng, lấy ra vài xấp vải nhỏ và mấy cuộn chỉ được đặt ngay ngắn trong chiếc giỏ mây trông đã cũ kỹ để lên bàn rồi ngồi xuống. Hôm nay là cuối tuần, gia sư sẽ không đến và nàng sẽ có thời gian rảnh rỗi để làm việc này. Đặt vải vào khung thiêu, vị tiểu như nhà Asari bắt đầu việc thêu thùa một sớm tinh mơ ấm áp. 


Chuyện nàng sẽ nhốt mình hằng giờ liền vào những ngày nghỉ không phải là việc ngày một ngày hai, nó đã diễn ra nhiều đến mức người trong nhà đều xem đấy là điều bình thường. Dù sao, trong mắt nhiều người vị tiểu thư này chỉ là "hữu danh vô thực" nên chỉ cần nàng không gây ảnh hưởng đến gia đình Asari thì mọi việc đều sẽ không đáng  để quan tâm. Dĩ nhiên, Mai cũng đã sống trong sự thờ ơ đấy lâu đến mức tim cũng dần chai sạn. Chẳng phải tự nhiên mà nàng chưa từng cảm nhận mình thuộc về căn biệt phủ bề thế này, thuộc về dòng họ danh giá được lắm kẻ ngưỡng mộ: Asari. Thay vì gia đình, người con gái trẻ tuổi thi thoảng lại có cảm giác căn nhà này lại là một chiếc lồng son, còn bản thân lại là một chú chim nhỏ chỉ biết ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xa xăm. Qua cánh cửa khép hờ vào buổi chiều yên tĩnh, Mai thả hồn mình theo những cánh én mang theo cả mùa xuân bay đi, cho đến chúng chỉ còn là một vệt đen điểm tô nơi chân trời, tựa như đang kiếm tìm cho bản thân một thứ gì tự do thật mơ hồ và viển vông. Chẳng rõ từ bao giờ nàng có thói quen nhìn ngắm bầu trời ngoài xa, Mai chỉ biết đấy là cảnh sắc luôn làm mình dễ chịu nhất. Dù là  rực rỡ khi thái dương ló dạng hay loang lổ sắc màu vào thời khắc vạn vật nín thở chờ đợi màn đêm đổ xuống, tất cả đều được phản chiếu vào đôi mắt trong veo như sương sớm trên cánh hoa. 


Buổi chiều ngày chủ nhật, sau bữa ăn trưa, Mai lại quay lại phòng và tiếp tục công việc yêu thích của mình. Ngón tay trắng nõn cầm chiếc kéo đã cũ cắt đi sợi chỉ màu vàng nhạt rồi đặt kim thêu trở lại chiếc hộp nhỏ gần đấy, nhẹ nhàng đặt nó vào tủ. Xếp tấm vải vừa thêu xong vào chiếc giỏ mây, người con gái Nhật Bản thở phào một tiếng thật nhẹ nhõm. Cuối cùng, nàng  đã hoàn thành được công việc đề ra trong tháng này. Bất giác, Mai lại đảo mắt sang chỗ chứa dụng cụ may vá mà khẽ cau này, cây kéo cũ cùn đến mức cắt vải hay chỉ đều phải tốn sức mấy lần, mấy cuộn chỉ màu cũng gần hết, nàng cần phải ra chợ một chuyến vậy. Nghĩ thế, liền đặt mấy tấm vài mình vừa thiêu vào chiếc giỏ mây, chải lại tóc và  khoác thêm lớp áo Haori dài, bước ra khỏi phòng riêng. Nơi mà Mai đến là một khu chợ cách đây không xa, nàng vẫn hay đến đó để mua vài thứ lặt vặt nên việc này không phải là chuyện lạ với người trong phủ. Thế nhưng, vì hiện giờ cha và anh trai đều không có mặt nên trước khi đi, nàng đã ghé sang chỗ bà nội để xin phép một tiếng cho phải phép. May mắn nhận được cái gật đầu từ người đàn bà tóc đã trắng như tuyết chưa bao giờ có thể dễ chịu với mình, Mai bước vội ra khỏi căn phòng nơi bà nghỉ ngơi. 


Biết được tiểu thư sắp đến chợ, vị quản gia già khẽ cau mày, ngỏ ý cử thêm vài người hộ tống đảm bảo an toàn. Dù sao, dạo gần đây quanh vùng cũng nổi lên vài tin đồn về những vụ mất tích của các tiểu thư gia đình quyền quý, nhà Asari lại là danh gia vọng tộc, ông lo lắng cho Mai cũng chẳng phải làm quá. Hơn nữa, con gái nhà khá giả thì việc đi kiệu hay có thêm tùy tùng khi ra ngoài cũng là việc bình thường. Tuy vậy như bao lần trước đó, nàng lại khéo léo chối từ đề nghị của ông và trấn an rằng chẳng ai biết mình là con gái của nhà Asari nên sẽ chẳng có gì đâu. Lời nói của nàng chẳng phải là bịa chuyện hay chỉ cố trấn an vị quản gia già mà là sự thật. Nhiều năm qua, Mai chỉ quanh quẩn trong bốn bức tường của nhà Asari, thi thoảng đến chợ thì đều đi bằng cửa sau với bộ dạng giản dị trông chỉ như một người hầu gái. Gia tộc có lịch sử hàng trăm năm này rất tôn trọng quy củ, con gái như nàng không được tự ý gặp người lạ nên việc chẳng có mấy kẻ biết được diện mạo của vị tiểu thư độc nhất nhà Asari cũng là lẽ thường tình. Người quản gia già trông có vẻ không đồng tình với quyết định của Mai nhưng cuối cùng chỉ đành gật đầu đồng ý. Đáp lại ông bằng một cái cúi đầu lịch sự, nàng bung chiếc dù màu xanh nhạt, chậm rãi đặt đôi guốc mộc xuống con đường thoải phía sau nhà.  Suốt nhiều năm qua, người duy nhất có thể đi theo nàng mỗi lúc xuống chợ chỉ có anh Ugetsu, phần vì nàng không thoải mái khi phải chịu ánh mắt dám sát từ người khác, phần vì vị tiểu thư nhỏ vẫn luôn có một bí mật mà chẳng thể tiết lộ với ai. 
Bước ra khỏi cửa sau của căn biệt phủ, Mai phải băng qua một con đường mòn nhỏ trước khi ra được đường lớn nằm song song với nhà Asari. Nào ngờ, vừa đi được đến đây nàng đã nghe tiếng ngựa hí vang trời, liền sau đó là những cỗ xe ngựa mang gia huy dừng lại trước cổng lớn. Hẳn là cha và anh Ugetsu đã quay về, nàng thầm nhủ. Chần chờ một chút, Mai chậm chạp tiến về phía đoàn xe, định chào hỏi mọi người một tiếng rồi mới đi tiếp. Quả nhiên liền sau đó, Ugetsu đã bước xuống xe với bộ dáng khá mệt mỏi. Trông thấy cô em gái độc nhất đang lững thững bước đến từ phía đường lớn, anh chẳng giấu nổi vẻ ngạc nhiên. 

'Em đang định đi đâu vậy, Mai?"

Đáp lời anh, Mai chỉ cười rồi đáp qua loa, đại khái,  không quên nháy mắt ra hiệu tránh việc anh trai lỡ lời đem bí mật nói ra. Trừ nàng, chỉ còn có anh là biết được nó, nếu nó đến tai của ai đó, nhất là cha nàng thì không rõ trong nhà sẽ xảy ra sóng gió lớn đến mức nào. Nhưng ngược lại với vẻ không tự nhiên của vị tiểu thư, Ugetsu lại đăm chiêu có vẻ như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Rồi bất ngờ, anh quay đầu về phía chiếc xe ngựa lớn gần đó, bất ngờ gọi lớn. 
"Này Giotto, cậu chưa bao giờ ra khu chợ ở đây đúng chứ?"

Trái tim của Mai gần như nhảy ra khỏi lồng ngực khi nghe được những lời đó từ chỗ anh trai mình. Nàng vội ngẩng mặt lên nhìn anh với ánh nhìn vừa ngỡ ngàng vừa sợ hãi nhưng lại sợ đến mức mấp máy mãi chẳng nói được lời nào. Vị tiểu thư trong bộ Kimono hai màu xanh trắng càng khiếp sợ hơn khi trông thấy người con trai ngoại quốc chầm chậm bước xuống xe, đi đến trước mặt anh em hai người, ôn tồn trả lời.

"À đúng rồi nhưng làm sao vậy?"

"Mai sắp đến đó, cậu có muốn đi cùng không?"

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cả bầu trời trong đôi đồng tử to tròn xinh đẹp dường như tối sầm lại còn trái tim nàng thì chết lặng đến vài giây. Cho dù đã lớn lên bên nhau, Mai vẫn không tài nào hiểu được anh Ugetsu đang muốn làm gì. Anh ấy thừa hiểu nàng có bí mật không thể lộ ra bên ngoài thì tại sao lại còn mời ngài Giotto đi cùng nàng chứ? Chuyện này nhất định sẽ gây chú ý và đấy là còn chưa kể có sự xuất hiện của ngài ấy, chuyến đi này của Mai xem như công cốc. 
Tựa như trông thấy cái nhìn đầy bất an và gương mặt đang lộ rõ vẻ không bằng lòng của vị tiểu thư, Giotto liền từ tốn hỏi lại anh Ugetsu bằng giọng điều hết sức nhẹ nhàng. 

"Nàng ấy sẽ không phiền chứ?"

Mấy chữ đơn giản của Giotto ngay lập tức làm sự căng thẳng đang cuộn trào trong lòng nàng dịu đi đôi phần. Đúng rồi, sao nàng lại ngốc như vậy chứ? Ngài ấy đâu có lý do gì để phải "tháp tùng" nàng, hơn nữa qua mấy lần gặp mặt ngắn ngủi, Mai tin vị khách Tây Phương này là một người rất tinh tế. Chỉ cần khéo léo từ chối thì y nhất định sẽ không làm khó nàng. Sau khi tự trấn an bản thân rằng mọi việc  rồi sẽ ổn thôi, Mai lại len lén hướng mắt lên nhìn người con trai ngoại quốc trong bộ âu phục tinh tế đang đứng trước mặt mình, khẽ mím chặt môi. Dưới màu nắng vàng dịu, đôi mắt màu Hổ Phách của y càng trở nên ấm áp đến lạ thường. Chợt, trong cổ họng của nàng  dâng lên chút chua chát, một cảm xúc vô danh đang nhen nhóm khi đôi mắt xinh đẹp hướng về gương mặt  tuấn tú của vị khách đến từ phương xa. 
 Những tưởng "trò đùa quái gở" của Ugetsu đã có thể dừng lại vì một câu hỏi lịch sự vừa rồi thế nhưng một lần nữa, Mai đã lầm. Anh trai của nàng - người vừa trải qua sinh nhật thứ hai mươi ba ít lâu: Asari Ugetsu sau khi nghe xong câu hỏi của Giotto, thậm chí còn chả quay lại nhìn sắc mặt cô em gái mà mình hằng thương yêu đã thay mặt nàng đáp lời.

"Đừng lo, con bé sẽ không có ý kiến gì đâu. Nếu cậu không mệt thì thử đi một chút xem."

"Vậy thì đành làm phiền tiểu thư rồi."

Khi người con trai có mái tóc màu nắng lịch thiệp đáp lời Ugetsu và quay lại nhìn nàng với một nụ cười thật chân thành, Mai hoàn toàn sụp đổ. 

----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.