Không Trang B

Chương 35




Phàn Thanh sau khi tắm rửa trong phòng nghỉ ở văn phòng, lại trở về dáng vẻ sống động đẹp trai ngày xưa, sau đó hắn gọi điện về nhà, là ba Phàn bắt máy.

“Tối nay con sẽ về nhà ăn cơm.”

“Thế thì tốt quá!” Giọng nói của ba Phàn nghe rất vui vẻ: “Mẹ của con mấy ngày nay giống như dì cả mẹ tới ấy, mặt xú muốn chết, nếu biết con trở về chắc bà ấy sẽ rất vui.”

Phàn Thanh im lặng một lúc: “Ba, ba có vui không?”

“Đương nhiên vui rồi.”

“Ngay cả khi con làm ba mất hứng?”

Ba Phàn thở dài: “A Thanh a, tính cách mẹ của con là như thế. Ba lớn như vậy rồi mà cả ngày vẫn bị bà ấy quản đây này. Mẹ con cũng là vì tốt cho con, con hãy nhân nhượng bà ấy một ít.”

“Nếu lần này nhất định không thể thì sao?”

“…… Con về nhà trước rồi nói sau.”

Bên kia tựa hồ muốn cúp máy, Phàn Thanh nhận ra giọng điệu của mình quá cứng rắn, vội vàng gọi ba Phàn lại: “Khoan đã.”

“Sao vậy?”

“Ba, tối nay ba xuống bếp đi, con muốn ăn cơm ba nấu.”

“Được.” Ba Phàn ở đầu kia điện thoại cười rộ lên.

Phàn Thanh ngắt máy, cửa văn phòng bị gõ, Kha Tuyền đẩy cửa vào, cầm trên tay một tập giấy.

“Đã tra được các thành phần của thuốc.”

Phàn Thanh xoay người: “Nhanh vậy à.”

“Thực khéo,” Kha Tuyền đặt tập giấy và điện thoại di động xuống, âm thanh máy móc theo thứ tự phát ra. “Tôi đã mang thuốc này đến Viện nghiên cứu. Các nhà nghiên cứu đã đơn giản kiểm tra và đo lường, sau đó liền tìm ra kết quả. Đây là một loại tin tức tố nhân tạo mà họ đang nghiên cứu chế tạo. Khi do Alpha động dục sẽ sản sinh ra tin tức tố, phối hợp với tin tức tố nhân tạo của Omega sẽ tạo ra sức hấp dẫn tương tự như AO trong thời kỳ động dục. Nhưng nghiên cứu này không phải dùng cho mục đích y học. Đây là một thử nghiệm phụ trợ để cải thiện nghiên cứu tin tức tố.”

“Thử nghiệm?” Phàn Thanh bỗng chốc cười lạnh. “Nói cách khác, nó chưa chảy vào thị trường?”

“Đúng vậy, họ đã bắt đầu truy tìm lý do tại sao loại thuốc này lại xuất hiện bên ngoài Viện nghiên cứu.” Kha Tuyền hơi dừng lại, cô hiếm khi do dự khi báo cáo công việc: “Ngoài ra, người chủ yếu chịu trách nhiệm nghiên cứu về tin tức tố này là một sinh viên tên là Trần Mặc, nếu tôi nhớ không lầm thì cậu ta là em trai của Trần Tuân.”

“Trần Mặc……” Phàn Thanh lẩm bẩm: “Nếu đó là cậu ta, một kẻ cực kỳ ghét Alpha, thì phải có mục đích cho loại nghiên cứu này.”

Phàn Thanh vừa dứt lời, điện thoại trên bàn làm việc bỗng reo lên, Kha Tuyền nhấc máy. Điện thoại bỗng truyền đến giọng nói hoảng loạn của nhân viên bảo vệ: “Phàn tổng, có một người tấn công chúng tôi bằng vũ khí sinh hóa!!! A a a tôi có thể biến thành một tang thi hay không a a a! Phàn tổng, hắn ta đã đi thang máy lên tầng trên cùng rồi a a a……”

Kha Tuyền mặt không biểu tình cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía Phàn Thanh.

Phàn Thanh có chút đau đầu, có lẽ hắn đã đoán ra được người đến là ai.

“Để cho cậu ta vào đi.”

Kha Tuyền gật đầu: “Vậy anh nhớ bảo trọng, tôi còn phải đi hẹn hò, tan tầm trước đây.”

“……”

“Ây da, xin lỗi, tôi quên mất hiện tại anh đang độc thân.”

“…… Cô muốn bị trừ lương sao?”

“Luật lao động đứng về phía nhân dân lao động.” Kha Tuyền mỉm cười và rời khỏi văn phòng của Phàn Thanh. Lúc đi còn thân thiết khép cánh cửa lại. Nhưng giây tiếp theo, hai cánh cửa kia đã bị một lực mạnh mẽ đá văng.

Trần Mặc đeo mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ ngầu tiến vào. Phàn Thanh còn chưa kịp nói cái gì. Trần Mặc đã đột nhiên giơ tay lên. Trong tay cậu là một vòi phun thuốc khử trùng, vòi được nối với một cái bình kim loại đằng sau lưng Trần Mặc.

F*ck cái này thật sự giống như một vũ khí sinh hóa!

Phàn Thanh không biết có thứ gì bên trong cái bình kim loại kia. Hắn chỉ biết em trai của Trần Tuân hoàn toàn là một kẻ điên. Lúc này, hắn không thể giải thích được. Phàn Thanh lập tức nhảy lên bàn. Đồng thời, nhanh tay chụp lấy cái bật lửa trên bàn, bật lửa, rồi ném nó đến chỗ chuông báo cháy. May mắn thay, thứ đồ vật này rất nhạy bén, tiếng chuông báo lập tức vang lên.

Những giọt nước thi nhau rơi xuống.

Trần Mặc đứng ngây người tại chỗ, thiết bị phun cậu mang theo tình cờ là dạng bột. Lúc này, bị nước đổ vào, nó đã hoàn toàn trở nên vô dụng.

Phàn Thanh thở dài và nhảy xuống đất: “Cậu muốn làm gì? Ngay cả khi cậu vượt qua các nhân viên bảo vệ, cảnh sát cũng sẽ đến đây ngay lập tức.”

Trần Mặc trừng mắt hung tợn nhìn hắn: “Tôi vốn có thể xử lý anh trước khi cảnh sát đến, đóng gói anh đem đến cho anh trai tôi, mặc anh ấy xử lý.”

“Tôi cầu mà không được đây.”

Trần Mặc lại ngây ngẩn cả người.

“Hôm nay cậu không nhìn thấy sao? Tôi đã đến cầu xin em ấy tha thứ và quay trở lại bên người tôi, nhưng em ấy đã từ chối. Nếu cậu có thể giúp cho tôi đến bên cạnh em ấy, tôi đương nhiên cầu mà không được.”

Trần Mặc không dự đoán rằng tên Alpha này sẽ nói như vậy, theo não bổ của cậu, người này phải là một kẻ bội tình bạc nghĩa mới đúng.

“Vậy tại sao anh lại đưa anh trai tôi bỏ trốn, lại khiến cho anh ấy thất hồn lạc phách tới tìm tôi?”

“Bỏ trốn?” Phàn Thanh không thể giải thích được, ngay sau đó thần sắc của hắn liền ảm đạm xuống. “Tôi đã làm một chuyện thực xin lỗi em ấy.”

Trần Mặc nheo mắt đỏ hoe: “Thực xin lỗi anh ấy, anh đã làm gì?”

“Cậu xem cái này trước đã.” Phàn Thanh ném hộp thuốc mà Kha Tuyền lấy về lên trên bàn. “Tôi nghe nói cậu đã làm ra thứ này.”

Trần Mặc nghi ngờ bước qua. Bao con nhộng quả thực là thứ phổ biến nhất. Trần Mặc thận trọng nhìn Phàn Thanh, sau đó kéo mặt nạ xuống tháo vỏ bao con nhộng ra và ngửi ngửi, rồi kinh ngạc mở to hai mắt.

“Tại sao anh lại có thứ này?”

“Bên trong hộp thuốc này ban đầu có chứa thuốc ức chế, nhưng tôi không biết khi nào nó đã bị đánh tráo.” Phàn Thanh nhìn chằm chằm vào Trần Mặc, hắn không nhìn thấy biểu cảm giả vờ trên khuôn mặt của cậu. Hắn thoáng nhẹ nhành thở ra, sau đó nói: “Nếu không phải là cậu, có lẽ tôi đã biết đó là ai rồi.”

Trần Mặc nhanh chóng bắt được trọng điểm: “Anh nói rằng ban đầu nó là thuốc ức chế, cho nên anh vì muốn ức chế động dục nên mới uống nó, nhưng nó lại là tin tức tố nhân tạo, anh……”

Trần Mặc nhớ tới bộ dáng anh trai của mình không nói nên lời, vùi đầu ở trên vai mình khóc.

“Anh con mẹ nó, khó trách anh trai của tôi bị mắc chứng rối loạn tâm thần thất ngữ, đồ khốn chết tiệt!”

Phàn Thanh không hiểu cụm từ kỳ lạ kia nghĩa là gì. Hắn tiếp được nắm đấm của Trần Mặc: “Hiện tại trọng điểm không phải là cái này! Tôi muốn hỏi cậu, ngay cả khi tôi uống thứ này, tôi có bị mất ý thức và bắt được bất cứ Omega nào liền đánh dấu không?”

Trần Mặc cảm thấy đôi mắt của người này vô cùng nghiêm túc, liền tạm thời kìm nén sự tức giận của mình: “Nếu Omega kia cũng dùng tin tức tố nhân tạo, thì các người sẽ thu hút lẫn nhau. Về việc có thể được dấu hiệu thành công hay không, chúng tôi còn chưa nghiên cứu.”

Phàn Thanh có chút thất vọng sụp bả vai xuống. Nếu ngay cả người tạo ra loại thuốc này cũng không biết kỹ càng tác dụng của nó, vậy thì làm sao hắn có thể biết được tình hình tối hôm đó được? Phàn Thanh lại nhìn thoáng qua Trần Mặc một lần nữa, bỗng nghĩ tới cái gì, hắn nói.

“Cậu nói xem, nếu Trần Tuân biết bởi vì đồ vật do cậu nghiên cứu ra đã khiến tôi và em ấy chia tay, em ấy có đau lòng không?”

Trần Mặc sửng sốt, rồi hốt hoảng: “Tôi… Làm sao tôi biết loại thuốc này sẽ chạy đến chỗ anh chứ!”

Nhưng anh trai lại đau lòng như vậy, cậu chưa bao giờ thấy anh của mình đau lòng đến thế.

Phàn Thanh mỉm cười: “Nếu cậu không muốn bại lộ chuyện này, tôi có một kế hoạch.”

***

Phàn Thanh về đến nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn.

“A Thanh, con về rồi à?” Ba Phàn đang đem đồ ăn và bưng chén đĩa ra bàn, vừa lúc nhìn thấy Phàn Thanh: “Nhanh tới nếm thử, ba mới vừa lấy cua ra khỏi nồi.” Nói đoạn ông đưa tay đặt ở trên miệng, nhỏ giọng thì thầm, “Con lén lấy đũa đi, ba sẽ không không nói với mẹ con đâu.”

Phàn Thanh cười ngồi xuống: “Mẹ đâu rồi ba?”

“À, bà ấy đi gọi Tiểu Hành.”

“Tiểu Hành không thể tự mình đến à? Nhà ở sát bên cạnh mà.”

“Ba cũng không biết.” Ba Phàn nhún vai: “Hình như gần đây Tiểu Hành làm sai chuyện gì đó khiến mẹ con tức giận.”

“Con nhà người ta, mẹ tức giận làm gì.”

“Không phải……” Ba Phàn có chút không tự nhiên cười cười: “Không phải bà ấy đã sớm coi Tiểu Hành là người trong nhà mình rồi à?”

Phàn Thanh cười lạnh.

Ba Phàn rùng mình một cái, không hiểu sao ông cảm thấy, bữa cơm tối nay sẽ căng thẳng thần kinh lắm đây.

***

Chẳng mấy chốc hai người kia đã trở lại. Mẹ Phàn dẫn đầu vào cửa, Nhạc Tiểu Hành cúi đầu, giống như cô vợ trẻ mới về nhà chồng lầm lũi đi theo phía sau bà.

“Mẹ.” Phàn Thanh đứng lên, mỉm cười chào hỏi, “Tiểu Hành.”

Mẹ Phàn gật đầu, Nhạc Tiểu Hành ngước mắt lên nhìn Phàn Thanh, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.

“Muốn con trở về nhà ăn bữa cơm thật đúng là không dễ dàng.” Mẹ Phàn ngồi xuống chiếc ghế mà ba Phàn đã kéo ra: “Như thế nào? Mẹ nghe nói con đã chia tay với Beta kia rồi, rốt cuộc cũng biết đi đúng hướng rồi hả?”

“Quả thật đã chia tay, hơn nữa là con bị vứt bỏ.” Phàn Thanh vẫn luôn vẫn duy trì một nụ cười rất vi diệu, “Nhưng mà con sẽ chờ em ấy tha thứ cho con, chờ em ấy hồi tâm chuyển ý.”

“Con!” Mẹ Phàn nhịn không được đập bàn một cái. “Tối nay con về nhà là để khiến cho mẹ tức chết có phải không?”

“Đừng nóng giận, đừng nóng giận, ăn cơm trước đã, ăn xong lại nói.” Ba Phàn vội vàng hoà giải, gắp đồ ăn vào trong chén cho mỗi người. Thấy Nhạc Tiểu Hành vẫn luôn cúi đầu, ông liền ôn nhu an ủi: “Tiểu Hành, cháu nếm thử đi, đây là món tủ của chú đó.”

“Em……” Nhạc Tiểu Hành ngập ngừng phát ra âm thanh, “Xin lỗi.”

“Eh? Sao lại phải xin lỗi? Nếu cháu không thích thì có thể không ăn, chú không ngại đâu.”

Nhạc Tiểu Hành ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt: “A Thanh, em xin lỗi.”

Ba Phàn bị dọa sửng sốt.

“Cháu thì có cái gì mà phải xin lỗi chứ!” Mẹ Phàn lạnh lùng nói: “Nếu phải xin lỗi, thì cũng là cái thằng nhãi ranh này xin lỗi cháu!”

“Không phải, dì.” Nhạc Tiểu Hành lau mặt hai cái: “Cháu đã nghĩ kỹ rồi, cháu sẽ không chiếm được A Thanh theo cách này, ngay cả khi anh ấy xuất phát từ trách nhiệm mà ở bên cháu, anh ấy cũng sẽ không thích cháu, sau này cháu sẽ còn đau khổ hơn bây giờ.”

Ba Phàn ngồi trở lại trên ghế của mình, ông cảm thấy chính mình vừa xuyên vào một bộ phim truyền hình đạo đức lúc tám giờ. Ông nghĩ rằng tốt hơn hết là mình nên im lặng theo dõi, không nói bất cứ điều gì.

“Im miệng!” Tay mẹ Phàn đặt ở trên bàn siết chặt: “Cháu còn muốn làm chuyện ngu ngốc cho tới lúc nào hả? Đáng lẽ ra hôm nay dì không nên mang cháu đến đây.”

“Mẹ, con chỉ muốn hỏi một câu.” Phàn Thanh đột nhiên mở miệng: “Mẹ muốn Nhạc Tiểu Hành làm tất cả những chuyện này, có nhận được sự đồng ý của ba mẹ cậu ấy không? Hai nhà chúng ta thế giao, ba mẹ cậu ấy không ở trong nước, nhờ cậy mẹ chăm sóc, vậy mà mẹ lại đem con trai cưng của người ta “chăm sóc” lên giường của con trai mình?”

“Con nói bậy cái gì đó.” Mẹ Phàn nghiến răng.

“Con uống thuốc ức chế. Ngay cả ba cũng không biết rõ. Người duy nhất biết vị trí thuốc của con được đặt ở chỗ nào, chỉ có một mình mẹ thôi phải không?”

“……”

“Mẹ đã thay đổi thuốc của con và cũng cho Nhạc Tiểu Hành uống thuốc, có phải không?”

Bàn cơm lâm vào trạng thái yên tĩnh chết lặng, ba Phàn mơ hồ cảm thấy chính mình đã nghe hiểu chuyện gì đã xảy ra, bị dọa tới mức sắp trượt ra khỏi ghế. Ông đã cưới phải một người vợ đáng sợ như thế nào chứ.

Phàn Thanh nhìn về phía Nhạc Tiểu Hành: “Tại sao đến tận bây giờ cậu vẫn không chịu cởi khăn quàng cổ xuống?”

Bả vai Nhạc Tiểu Hành run lên một chút.

Phàn Thanh đứng dậy và vươn tay về phía chiếc khăn quàng cổ của Nhạc Tiểu Hành.

Sau đó hắn bị một bàn tay bắt lấy cánh tay của mình, Phàn Thanh nhìn qua, là khuôn mặt căng chặt, nghiêm khắc của mẹ Phàn.

Phàn Thanh chậm rãi tránh ra và kéo khăn quàng cổ của Nhạc Tiểu Hành xuống. Nhạc Tiểu Hành lập tức theo phản xạ vươn tay che cổ mình.

Đồng tử của Phàn Thanh co lại, hắn vòng qua bàn ăn. Nhạc Tiểu Hành cảm thấy lúc Phàn Thanh đi về phía mình tựa như một Tử Thần đang tới tuyên bản án cuối cùng. Cậu ta càng khẩn trương giữ chặt chiếc khăn quàng cổ hơn cho đến khi bị bàn tay của Phàn Thanh xé toạc.

Cái dấu hiệu đó, thứ vốn dĩ chỉ có thể tồn tại trong một ngày.

Vẫn còn.

Phàn Thanh bật cười, tiếng cười trào phúng mang theo một tia run rẩy.

Hắn không phản bội Trần Tuân, nhưng hắn bị mẹ và bạn thân phản bội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.