Không Làm Thế Thân

Chương 51




Trong phòng khói đặc dày cuồn cuộn, Lâm Hi trầm mặc vài giây. Xoay người đi thẳng đến cửa, bản năng cơ thể bị kích thích ra ngoài, mở cửa một mạch xông ra ngoài.

Sau lưng là hỗn hợp tiếng nước với tiếng cảnh báo chói tai, vang vọng trong buổi sáng âm u.

Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ song song đứng dưới mái hiên, Tưởng Lâm Dữ một thân áo len bị ướt dán lên trên người, tóc cũng ướt đẫm, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng không có bất luận biểu cảm gì.

Độ dày sương khói vượt chỉ tiêu, toàn bộ hệ thống phun nước của căn nhà đều mở, hiện trường một mảnh thảm họa.

“Anh cần phải chịu trách nhiệm chi phí trang hoàng lại nơi này.” Nhiều năm tự mình quản lý năng lực, Lâm Hi không hiện ra sắc mặt, “Anh —— làm sao lại bắt đầu học trù nghệ?”

Buông tha phòng bếp được chứ! Thần tiên, thỉnh ngươi buông tha phòng bếp.

Mưa phùn rơi vào hồ nước, nổi lên gợn sóng. Hoa sen trong hồ nước đã tàn, chỉ có mấy con cá chép vẫy đuôi ở bên trong bơi lội.

Tưởng Lâm Dữ cả người đều là nước, muốn giơ tay lên lau mắt kính, kết quả một chạm vào mắt kính toàn bộ mắt kính đều bị lem. Hắn nhíu mày, vặn vạt áo len của mình, “Muốn làm cho em cái bánh kem.”

Lâm Hi: “……”

“Hi Nhi!” Bên ngoài một tiếng rống.

Lâm Hi ngẩng đầu nhìn Lâm Hạo Dương mang dép lê chạy như điên đến, một mực vọt tới dưới mái hiên nhìn Lâm Hi hoàn hảo không hao tổn gì, hắn trên dưới đánh giá.

Lâm Hi mặc áo khoác len dài màu vàng nhạt, tóc dài mềm mại xõa trên vai, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, mắt to sáng ngời.

Năm phút sau Lâm Hạo Dương đỡ tường cười ầm lên.

Tưởng Lâm Dữ bên này đã không có cách nào ở được, cần đổi khách sạn. Nhưng hôm nay là ngày 11 tháng 11, theo mặc định là ngày lễ tình nhân nhỏ dành cho những người yêu thích rải cẩu lương, lại là ngày cuối tuần, khách sạn có thể đặt, trên cơ bản đều bị đặt hết rồi.

Tưởng Lâm Dữ tạm thời đi qua bên chỗ Lâm Hi.

Lâm Hi đã tìm được nạng, chống nạng đi xuống bậc thang lấy dù, dù Tưởng Lâm Dữ che phía trên người cô. Lâm Hi ngẩng đầu nhìn lên, vẫn nhất quyết mở dù ra chống nạng hướng đi về nhà.

Lâm Hạo Dương mới vừa tỉnh ngủ, trên người vẫn là áo ngủ, tóc rối lung tung dựng đứng, “Tưởng tổng, ngài có điểm đồ vật, làm bánh kem có thể phá hủy được một bộ phòng ở.”

Tưởng Lâm Dữ nhìn chân Lâm Hi, cô dẫm lên nước.

Gió thu hiu quạnh, hắn một thân ướt át, lạnh thấu tâm. Thời điểm Tưởng Lâm Dữ thấy Lâm Hi dẫm lên nước lần thứ ba, đi qua lấy dù của cô, giơ dù lên che trên đầu của cô.

“Đi thôi.”

Lâm Hi quay đầu nhìn Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ đứng ở trong mưa, trên mắt kính đều là hơi nước. Tưởng Lâm Dữ chưa bao giờ cầm ô cho cô, đây là lần đầu tiên, trước kia đều là cô che dù giúp Tưởng Lâm Dữ.

“Dù sao tôi cũng đã ướt đẫm, chân em không thể dính nước.” Tưởng Lâm Dữ mím môi mỏng, kiên trì đem dù giơ lên đỉnh đầu cô.

“Tôi cõng em gái tôi không phải tốt hơn, anh muốn xum xoe?” Lâm Hạo Dương nói, “Tới, Hi Nhi, anh trai cõng em.”

Tưởng Lâm Dữ muốn đem Lâm Hạo Dương ném vào trong biển, hiện tại liền ném.

Ba người trở lại bên nhà Lâm Hi, Tưởng Lâm Dữ đi phòng Lâm Hạo Dương thay quần áo, Lâm Hi ở lầu một xử lý công việc. Hôm nay cuối tuần, không đi công ty nhưng không đại biểu công việc của cô không đọng lại, hạng mục vườn công nghệ Hoài Thành vấn đề còn có rất nhiều. Buổi chiều muốn đi bệnh viện làm xoa bóp một lần, tuy rằng mắt cá đã hết sưng, nhưng vẫn còn đau như cũ, bị trẹo chân xoa bóp rất có tác dụng.

Lâm Hi trong lúc đang làm việc gọi ba phần ăn sáng.

Trên cầu thang có tiếng bước chân, Lâm Hi ngước mắt lên liền nhìn thấy Tưởng Lâm Dữ mặc áo len màu hồng anh đào, Tưởng Lâm Dữ mặc áo màu hồng anh đào liền thật sự rất phạm quy.

Tóc của hắn còn ướt, làn da trắng lạnh, mắt kính đeo trên sống mũi cao thẳng. Hình tượng vừa cấm dục lại vừa baby là một loại hình tượng mâu thuẫn? Đã có thể xuất hiện quỷ dị trên người Tưởng Lâm Dữ như vậy.

Hắn mặc hồng anh đào cực kỳ đẹp.

“Như thế nào? Rất kỳ quái sao?” Tưởng Lâm Dữ lần đầu tiên mặc màu sắc kỳ quái như vậy, hắn nhíu mày đi xuống nhìn bố cục xung quanh phòng ở, đi qua rót hai ly nước một ly để tới trước mặt Lâm Hi, có phần không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, đánh giá, “Thẩm mỹ của Lâm Hạo Dương, rất khó nhìn.”

Thẩm mỹ của ngươi mới khó coi.

Lâm Hi uống một ngụm nước, “Cảm ơn.”

Tưởng Lâm Dữ chân trần mang dép bông trong nhà màu trắng, quần của Lâm Hạo Dương hắn mặc bị ngắn, lộ ra mắt cá chân trắng nõn, cảm giác lãnh đạm cảm càng trở nên mãnh liệt. Hắn hắng giọng nói ngồi xuống đối diện, chậm rãi mở miệng, “Buổi sáng hôm nay là ngoài ý muốn.”

Lâm Hi gật đầu, lực chú ý ở trên máy tính.

Tưởng Lâm Dữ chăm chú nhìn Lâm Hi trong chốc lát, giải thích nói, “Trước khi bỏ vào lò nướng, mọi thứ đều rất hoàn hảo, phù hợp với công thức. Cái khác, có thể là lò nướng có vấn đề.”

Lâm Hạo Dương hẳn là trong phòng tắm rửa, chậm chạp không có xuống dưới.

“Tưởng tổng, hôm nay anh không có việc gì khác phải làm sao?” Lâm Hi đẩy máy tính ra, thuốc giảm đau phát huy tác dụng, triệu chứng đau nửa đầu đã hết, chính là có chút buồn ngủ.

“Em muốn ăn kẹo bông gòn không?” Tưởng Lâm Dữ chống khuỷu tay lên đầu gối, đôi mắt đen sâu thẳm dưới ánh đèn, cổ tay hắn thon dài lộ ra, hai tay đan lại, nghiêm túc thận trọng nói, “Tôi sẽ còn làm kẹo bông gòn.”

Lâm Hi không tin!!!!!

“Không muốn.” Bà dì của Lâm Hi là ngày đầu tiên, cảm xúc cũng không tốt, Tưởng Lâm Dữ lại tiếp tục lăn lộn, khả năng cô sẽ nhịn không được sẽ đem máy tính chụp đến trên đầu Tưởng Lâm Dữ.

Khi bọn họ ăn sáng, tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Hạo Dương hạ đôi đũa xuống đứng dậy đi mở cửa, hắn vừa đi vừa phàn nàn hành vi ngu ngốc của Tưởng Lâm Dữ trong buổi sáng.

Mở cửa ra thanh âm kẹt lại ở trong cổ họng.

Lần cuối cùng bọn họ gặp mặt là trên cùng một chuyến bay, Lâm Hạo Dương ngủ đến nửa chừng bên cạnh thay đổi thành người khác. Hắn buồn ngủ lợi hại híp mắt nhìn qua, nhìn thấy Ngọc Tuyên.

Tiếp viên hàng không giải thích bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù nên cô được nâng khoang hạng.

Sau đó tiếp viên hàng không nói gì đó Lâm Hạo Dương một câu cũng không nghe rõ, nhìn Ngọc Tuyên, bọn họ bảy năm không gặp.

Ngọc Tuyên trố mắt, ngay sau đó lùi lại phía sau xác định số nhà, nhân viên nghiệp vụ phía sau cô mang cô lại đây nói, “Phòng ở của Tưởng tổng bị thiêu, tạm thời ở chỗ này.”

Quay đầu lại đối với Lâm Hạo Dương nói, “Lâm tổng, cô ấy đến tìm Tưởng tổng, gọi điện thoại không được, tôi đưa cô ấy tới bên này.”

Ngọc Tuyên gật đầu, “Đúng vậy, tôi tìm Tưởng tổng.”

Tìm Tưởng Lâm Dữ.

Lâm Hạo Dương có loại cảm giác bước chân lên không trung không có trọng lực rơi xuống vách núi, khuôn mặt hắn không có cảm xúc lùi lại, quay đầu lạnh nhạt nói, “Tưởng cẩu, có người tìm.”

Lâm Hi nửa ngày không nghe được thanh âm của Lâm Hạo Dương, cảm thấy không thích hợp. Quay đầu nhìn thấy Ngọc Tuyên, Ngọc Tuyên cũng đang nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau. Lâm Hi đứng lên, nói, “Ngọc Tuyên.”

Ngọc Tuyên nhìn Lâm Hi lại nhìn Lâm Hạo Dương.

Lâm Hi lập tức phản ứng lại, sợ cô hiểu lầm chuyện không nên hiểu lầm, liền chỉ chỉ vào Lâm Hạo Dương nói, “Đây là anh trai tôi, tôi gọi Lâm Hi.”

Các cô gặp nhau một lần, Lâm Hi lấy thân phận thư kí Giản. Làm sao đột nhiên lại thành họ Lâm rồi?

Ngọc Tuyên còn chưa biết rõ tình huống, bắt tay với Lâm Hi, cô không quan tâm đến những việc đã xảy ra ở bên ngoài, một lòng chỉ ở trong phòng làm việc, không để ý đến chuyện bên ngoài. Chỉ biết thư kí Giản từ chức, thư kí Giản là muội muội Lâm Hạo Dương?

Quay đầu về phía Tưởng Lâm Dữ, đưa máy tính, “Tưởng tổng, tùy tiện lại đây tìm anh, đường đột. Chuyện này rất gấp, phương án của chúng ta xảy ra chút vấn đề, tôi muốn trưng cầu ý kiến của anh.”

Tưởng Lâm Dữ đứng dậy lấy giấy lau tay, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng đã hoàn toàn trầm xuống, nhận lấy máy tính xoay người đi nhanh lên lầu, “Đi thư phòng nói.”

Tưởng Lâm Dữ đem nơi này trở thành nhà của hắn.

Hai người vừa đi vừa thảo luận công việc, Tưởng Lâm Dữ đối với công việc vô cùng nghiêm túc, hắn vĩnh viễn đem công việc đặt ở vị trí thứ nhất, mọi âm thanh cuối cùng đều tiến vào thư phòng.

Nhà ăn Lâm Hi với Lâm Hạo Dương liếc mắt nhìn nhau, Lâm Hi kéo ghế dựa ngồi lại tiếp tục ăn mì.

Nhà ăn yên tĩnh quỷ dị, Lâm Hạo Dương đẩy chén mì ra dựa vào phía sau ghế. Hắn khoanh tay trầm mặc, sau một lúc lâu hắn lấy một điếu thuốc, từ túi quần lấy ra bật lửa, đứng dậy đi vào phòng bếp bật máy hút khói.

Lâm Hi: “……”

Tưởng Lâm Dữ với Ngọc Tuyên nói chuyện một giờ, ban đầu Lâm Hạo Dương ở phòng bếp hút thuốc, sau đó đi ra ngoài sân để hút thuốc. Bên ngoài trời đang mưa, mái hiên chỉ rộng có một mét. Lâm Hạo Dương dựa vào trên cửa để hút thuốc, tạo hình rất đúng chỗ. Hắn vừa mới về phòng thay một cái áo sơ mi, phối với quần dài màu đen, anh tuấn rất là anh tuấn.

Lâm Hi rất tò mò, hắn không lạnh sao? Hoài Thành hôm nay ngoài trời khoảng mười độ.

Gió lạnh tiêu điều, Lâm Hạo Dương rất kiên cường.

Ngọc Tuyên xuống lầu, cô cùng Tưởng Lâm Dữ một trước một sau, Tưởng Lâm Dữ sắc mặt nghiêm túc.

“Tưởng tổng, hy vọng anh mau chóng làm quyết định, chuyện này quan hệ trọng đại.” Ngọc Tuyên tạm dừng đứng ở chỗ cầu thang.

Tưởng Lâm Dữ gật đầu, một tay bỏ trong túi, “Cô đi về trước đi.”

“Được.” Ngọc Tuyên muốn đi ra bên ngoài.

Lâm Hi đứng lên, “Anh.”

Lâm Hạo Dương không nhúc nhích, cả người lười biếng dựa vào bên cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Lâm Hạo Dương.” Lâm Hi đề cao âm thanh, nói, “Anh tiễn Ngọc Tuyên đi.”

“Không cần.” Ngọc Tuyên xua tay cự tuyệt, “Cảm ơn Giản —— Lâm tiểu thư, không cần đưa.”

“Từ nơi này ra đến cửa khách sạn phải mất hai mươi phút.” Lâm Hi mỉm cười nói, “Trời mưa cũng không có tiện, đừng để tài liệu bị mưa ướt hỏng. Chân tôi bị thương không có tiện lái xe, bằng không tôi liền tiễn cô.”

Ngọc Tuyên lúc này mới phát hiện chân Lâm Hi băng bó, nói, “Cô không sao chứ?”

“Vết thương nhỏ, dưỡng thương là được, chỉ là gần đây không thể lái xe.” Lâm Hi gật đầu, mỉm cười đoan trang lại hào phóng, với thư kí Giản không phải hai dạng người. Khi Ngọc Tuyên vừa mới về nước chính là Lâm Hi tiếp đãi, toàn bộ quá trình cô cũng không biết nên nói cái gì, thư kí Giản đã sắp xếp toàn bộ cuộc sống cho cô, “Để anh Hạo Dương đưa cô tới cửa, anh ấy có xe không có phiền.”

Kỳ thật khách sạn có xe chuyên dùng, gọi điện thoại cho nhân viên nghiệp vụ, sẽ có xe tới.

Lâm Hạo Dương cầm lấy chìa khóa xe, đi ra bên ngoài, mở cửa hạ mi mắt nói, “Đi thôi.”

“Cầm cây dù che mưa.” Lâm Hi vẫn duy trì nụ cười trên mặt dặn dò Lâm Hạo Dương, trong lòng chỉ muốn mắng người, nhóm bọn đàn ông sao lại ngu xuẩn như vậy? Từng người đều không biết săn sóc. Bên ngoài trời đang mưa thế nhưng lại cứ như vậy đi ra ngoài.

Ngọc Tuyên là nhân viên nghiệp vụ tiếp đón đi vào, cô không mang dù cũng không biết đường đi ra ngoài, kiến nghị của Lâm Hi rất tốt, cô hướng Lâm Hi gật đầu, “Cảm ơn.”

Xoay người đi ra cửa.

Lâm Hi lại ngồi lại.

Tưởng Lâm Dữ nhìn đồ ăn trên mặt bàn đã không có khả năng ăn, mì nở thành một khối, từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước vặn ra uống một ngụm lớn. Hắn dựa vào trên quầy bar, chăm chú nhìn Lâm Hi trong phòng khách. Lâm Hi đem máy tính chuyển qua bàn làm việc, bàn làm việc trước cửa sổ sát đất.

Bộ dáng cô làm việc rất đẹp, cô tỏa sáng trong lĩnh vực mình am hiểu.

Nhìn năm phút, tiếng chuông cửa vang lên, Tưởng Lâm Dữ đứng dậy đi qua mở cửa. Nhân viên nghiệp vụ ôm máy làm kẹo bông gòn lớn vào cửa, nói, “Để chỗ nào?”

“Trên bàn cơm.”

“Có hướng dẫn sử dụng ở dưới, nguyên vật liệu đều ở chỗ này.” Máy làm kẹo bông gòn là đồ dùng của khách sạn khu vực trẻ em, sau khi Tưởng Lâm Dữ làm bánh kem thất bại bắt đầu đánh chủ ý lên máy làm kẹo bông gòn, “Có nguy hiểm máy sẽ tự động tắt, sẽ không cháy, có bất kì vấn đề gì nhất định gọi điện thoại thông báo cho chúng tôi kịp thời, thật sự không làm được nhân viên nghiệp vụ chúng tôi có thể giúp ngài hoàn thành.”

Cuối cùng người phục vụ còn bổ sung, “Nếu thật sự cháy trước tiên dùng bình chữa cháy, hệ thống tự động phun xối dập lửa sẽ không khởi động.”

Lâm Hi đem toàn bộ công việc của tuần sau xử lý xong, hoạt động cổ tay, giương mắt nhìn Tưởng Lâm Dữ đứng trước quầy bar vòng kẹo bông gòn. Cả nhà ở đều là hương vị kẹo bông gòn, Lâm Hạo Dương còn chưa trở về.

Lâm Hi bắt đầu hoài nghi có phải Tưởng Lâm Dữ cố ý gọi Ngọc Tuyên tới đây, tiện thể mang luôn Lâm Hạo Dương đi.

Lâm Hi mười sáu tuổi mới nhìn thấy kẹo bông gòn, lúc đó ông nội đưa cô đến huyện nhập học cao trung, có một người đàn ông đẩy xe ba bánh bán kẹo bông gòn ở cửa. Một đồng tiền một cái, đủ mọi màu sắc, giống như những đám mây rất xinh đẹp, rất nhiều người đi qua mua.

Mùi caramel thơm ngọt ngào dạt trong không khí, Lâm Hi nhìn thật lâu, trước sau không có dũng khí đi qua. Ông nội sẽ không mua cho cô, cô cũng không mua nổi một cái kẹo bông gòn. Cô đến trường học điền tư liệu nhập học, lấy chăn bông đến ký túc xá.

Sau khi sắp xếp mọi thứ trong ký túc xá xuống lầu nhìn thấy ông nội đang tìm người ở ký túc xá bên cạnh, trong tay cầm một nửa cây kẹo bông gòn. Đã không còn hình dạng ban đầu xoã tung mềm mại, caramel tan chảy, bị khô thành màu đen sẫm hắc dính trên kẹo bông gòn.

Hài tử nhà khác đều có, muốn mua cho con một cái.

Trí nhớ ông nội không tốt, xuống lầu liền quên mất cô ở phòng nào, quay lại liền tìm không được cửa.

Cuộc sống thời thơ ấu của Lâm Hi rất thiếu thốn, không có đồ ăn vặt không có đồ chơi. Sau khi cô thành niên có tiền cũng rất ít ăn đồ ăn vặt, cô không có cách nào giống người khác sống tùy ý nhẹ nhàng như vậy, thời niên thiếu bần cùng khốn đốn là vĩnh viễn trong lòng.

Tưởng Lâm Dữ là người thứ hai mua đồ ăn vặt cho cô, chỉ là phương thức mua đồ ăn vặt của Tưởng Lâm Dữ, Lâm Hi hoài nghi hắn đang chèn ép sở thích của chính mình, làm Lâm Hi vô dục vô cầu.

Tưởng Lâm Dữ biết cô thích ăn chocolate, về sau đem toàn bộ chocolate trên thế giới sưu tập, chồng chất trước mặt cô, Lâm Hi ăn đến hoài nghi nhân sinh. Thậm chí Tưởng Lâm Dữ còn làm qua bữa tiệc toàn chocolate, bữa tiệc kia quả thực là ác mộng của Lâm Hi. Có một thời gian ngắn, chỉ cần cùng Tưởng Lâm Dữ ngồi cùng bàn ăn cơm, trên bàn nhất định có đồ ăn vị chocolate.

Thế cho nên hiện tại Lâm Hi nhìn thấy chocolate liền muốn nôn.

Tưởng Lâm Dữ trong quá khứ, vẫn là không cần suy nghĩ, miễn cho càng nghĩ càng giận nhịn không được đem hắn đánh thành đầu chó.

Tưởng Lâm Dữ lại làm thất bại một cây kẹo bông gòn, hắn đem que xiên gỗ vàng ném vào thùng rác, tiếp tục làm cái tiếp theo. Lâm Hi đi đến trước quầy bar nghiêng người sang một bên rót một ly nước ấm, nhìn Tưởng Lâm Dữ vòng kẹo bông gòn.

Trên tóc của hắn dính một tia đường xơ sợi bông, lông mi dài và dày rũ xuống chuyên chú vòng. Đường xơ sợi bông ngày càng nhiều, dần dần thành hình. Xoã tung ra một cái hiện ra hình dạng kẹo bông gòn, ngón tay thon dài trắng nõn của Tưởng Lâm Dữ sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Xương cổ tay hắn chậm rãi vòng quanh, hôm nay hắn không đeo đồng hồ, tay áo len màu hồng anh đào lại ngắn.

Cổ tay của hắn ngược lại rất đẹp, đường nét trong trẻo.

Tất cả đường được sử dụng hết, một cây kẹo bông gòn rất lớn giống như đám mây xuất hiện trước mặt Lâm Hi, mềm xốp phảng phất tùy thời có thể bay đi. Tưởng Lâm Dữ hơi cúi người, hầu kết hoạt động, nhìn Lâm Hi chằm chằm, tiếng nói khàn khàn, “Cho em.”

Rốt cuộc có một cái thành công.

Lâm Hi không nhận, cô nghiêng đầu, còn nhìn Tưởng Lâm Dữ, tựa hồ đang đợi một cái lý do.

“Mấy ngày hôm trước tôi một người đi công viên trò chơi.” Tưởng Lâm Dữ xác thật chưa đi qua công viên trò chơi, hắn theo ông ngoại lớn lên, ông ngoại là một người rất nghiêm khắc, không cho phép hắn làm những việc không có ý nghĩa. Thư kí Trần cùng phu nhân lần đầu tiên hôn môi là trên vòng đu quay ở công viên Hoài Thành, thư kí Trần miêu tả vòng đu quay cực kỳ viễn tưởng não tàn, Tưởng Lâm Dữ rất ghét bỏ, nhưng thư kí Trần nói không có cô gái nào có thể cưỡng lại sự ngọt ngào ở công viên trò chơi. Tuy rằng Lâm Hi không phải cô gái bình thường, Tưởng Lâm Dữ cũng không hiểu công viên trò chơi quỷ quái kia ngọt ngào ở chỗ nào, nhưng hắn vẫn là đi thực tế để khảo sát, thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý, “Rất nhiều bạn nhỏ lấy kẹo bông gòn.”

Lâm Hi nhấp môi dưới, uống cạn nước trong ly.

Tưởng Lâm Dữ mắt đen chuyển động, đứng thẳng hầu kết hoạt động, “Bạn nhỏ, đây là kẹo bông gòn của em.”

Tác giả có lời muốn nói: Tưởng Lâm Dữ nghiêm túc: Ta thực ngọt.

Trước đưa một trăm bao lì xì ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.