Không Đợi Anh Ngoảnh Lại

Chương 1: Không chia ly




Không còn gặp lại không có nghĩa là chia ly

Không còn tin tức cũng

Không có nghĩa đã lãng quên

Chỉ vì nỗi đau của anh đã thấm vào trong em

Như ánh trăng hòa vào trong từng khe núi

Những đêm lạnh cô đơn sẽ chạm đến nỗi đau xưa cũ trong tim em.

Ngày mùa hè nắng chói chang làm bạn với tiếng ve kêu râm ran đây đó, giữa hồ nước không tên trong khuôn viên trường đại học B, bạt ngàn hoa sen đang từ từ hé nở, thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ thổi qua, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, cánh sen nhẹ nhàng lay động, cành hoa mềm mại đong đưa xua tan cơn nóng cháy giữa ngày hè khiến người ta lưu luyến không muốn rời đi.

Nhưng không phải ai cũng có may mắn được thưởng thức nét tao nhã đó. Các sinh viên trở về sau kỳ nghỉ hè đang tụm năm tụm ba bận bịu chọn môn học, bận bịu mua sách vở, bận bịu hỏi thăm giảng viên mới là ai… Mới khai giảng, có rất nhiều chuyện cần phải lo, cái hồ sen xanh mướt ngút ngàn kia làm gì có ai ở không liếc mắt thêm một cái? Hiếm hoi lắm mới được lúc rảnh rỗi tụ tập với nhau, thì cũng chỉ bận than thở nỗi lòng.

Nỗi lòng dù có nhiều thế nào, thì vẫn phải vào lớp. Buổi sáng, giảng đường khoa công nghệ thông tin có tiết học chung môn toán cao cấp, các trai thanh gái lịch uể oải bước vào giảng đường, rải rác chọn vị trí tít phía sau ngồi xuống. Trên dãy đầu, không ngờ cũng có người ngồi, trời ạ, môn này mà cũng chiếm hàng đầu, đúng là đầu óc có vấn đề, như thế đến lúc ngủ gật sẽ bị giảng viên bắt ngay tại trận. Đây là tiết toán cao cấp đó, khô khan vô vị muốn chết.

“Ê, Kỷ Siêu, nhìn cô nàng kia xem, biểu hiện được đó!” Vẻ mặt Ngô Binh bỡn cợt, nháy mắt với cậu bạn mặt lạnh như tiền bên cạnh.

Kỷ Siêu nhún vai thờ ơ không hứng thú, mắt cũng không buồn ngẩng lên, tiếp tục lật xem tờ tạp chí trên tay.

Một đám con gái cười giỡn bước ngang qua lối đi, thấy bọn Ngô Binh, đều nhao nhao dừng lại cất tiếng chào hỏi, khóe mắt liên tục liếc nhìn về phía gương mặt tuấn tú của Kỷ Siêu. Cách một kỳ nghỉ hè, Kỷ Siêu hiếm có lắm mới bớt lạnh lùng hơn so với trước, nhếch môi với bọn con gái một cái. Đám con gái được đằng chân lân đằng đầu, thấy chỗ bên cạnh anh không có ai ngồi, liền lần lượt ngồi xuống.

“Kỷ Siêu, nghỉ hè đi đâu chơi vậy?” Một cô bé mặt tròn tròn, hai mắt lấp lánh nhìn anh.

“Ờ, đi Nam Phi ở một tháng, thời gian còn lại trốn trong nhà.” Có thể ngắn gọn thì ngắn gọn, Kỷ Siêu lạnh lùng đã quen, không muốn để ai chi phối tâm tình của mình, cũng không muốn phí sức tìm hiểu tâm tình người khác.

“Học kỳ này anh chọn những môn nào?” Một cô tóc dài khác thò đầu sang, mỉm cười dịu dàng.

Kỷ Siêu nhíu mày hơi mất kiên nhẫn, vừa định trả lời, thì chuông vào học vang lên, trong giảng đường ngoại trừ ba hàng phía trước là trống, đằng sau đều ngồi kín chỗ. Trong các môn học của khoa công nghệ thông tin, toán cao cấp là môn học bắt buộc, nghe nói là do một giảng viên mới về trường phụ trách. Không ai muốn lần đầu gặp giảng viên mới đã để lại ấn tượng xấu, làm ảnh hưởng tới thành tích của mình, để qua trót lọt môn toán cao cấp cũng không dễ dàng gì.

Đợi một hồi, chẳng thấy vị nào đầu tóc trắng xoá hoặc vẻ mặt đăm chiêu bước vào lớp cả. Chỉ bất ngờ khi thấy cô gái ngồi ở hàng ghế đầu đứng lên, dáng người sau lưng rất đẹp, cao ráo thon thả, áo ngắn tay váy dài màu hồng cánh sen, mái tóc đen như mực xõa ngang vai, cô khoan thai bước lên bục giảng, đặt sách giáo khoa xuống. Cả lớp bỗng chốc im lặng như tờ, đám sinh viên ai nấy tròn mắt nhìn. Khuôn mặt trái xoan, thanh tú tao nhã, khí chất xuất trần có chút lãnh đạm, cô hơi mỉm cười, cả lớp học bỗng cảm thấy trong giảng đường oi bức có một luồng khí lạnh căng thẳng.

Dường như cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi cầm viên phấn lên, xoay về phía bảng đen.

Diệp Tiểu Du, 24 tuổi, cân nặng 54KG, chiều cao 165CM, tốt nghiệp thạc sĩ khoa Toán Đại học Bắc Kinh.

Kiểu chữ Khải gọn ghẽ thanh tú, quả là chữ cũng như người.

Hai mươi bốn tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ, cả giảng đường biết bao nhiêu người ôm ngực thở dài, một cô gái trẻ như vậy mà đã là giảng viên, trong giảng đường này hết phân nửa cũng xêm xêm tuổi của cô, thậm chí có vài người còn lớn tuổi hơn.

Bỏ phấn xuống, cô đứng đối diện mọi người, “Rất vui được làm việc với các bạn học kỳ này, nếu không còn thắc mắc gì, chúng ta bắt đầu tiết học.”

Làm gì có ai dám thắc mắc, giọng nói thanh lịch này, không giống với những câu dạo đầu thông thường. Toàn bộ trai gái trong lớp đều cảm thấy hưng phấn, hiếu kỳ nhìn chòng chọc vào vị giảng viên trẻ tuổi đang cố gắng trấn tĩnh trên bục giảng kia. Có lẽ môn học này cũng không nhàm chán như tưởng tượng.

Kỷ Siêu vẫn không ngẩng đầu lên, vẻ mặt lãnh đạm không biểu lộ cảm xúc gì, anh chỉ khẽ chớp hàng mi, từ đuôi mắt mấy lần đảo qua hình bóng người đang giảng bài thao thao bất tuyệt trên kia. Cái trường này càng ngày càng có nhân tính, tuyển một cô giáo xinh đẹp dạy môn học khô khan thế này là một quyết định không tồi, anh cười khẽ lắc lắc đầu.

Tiết học kết thúc, không ai bỏ lớp giữa chừng, cũng không ai gây rối trong giờ học, Diệp Tiểu Du nhẹ nhàng thở phào, đưa tay lau giọt mồ hôi bên thái dương.

“Cô Diệp…” Một đám nữ sinh thẹn thùng đi tới chỗ bục giảng.

Có vẻ Diệp Tiểu Du vẫn còn lạ lẫm với cách xưng hô này, cô sửng sốt một chút, mới ngẩng lên. “Sao em?” Các nữ sinh trước mắt, đủ mọi độ tuổi, trẻ trung tươi tắn, không giống như mình – tâm đã già nua như bà lão.

“Em là Triệu Linh, nhỏ này là Hồng Yến, còn kia là Ngô Tiểu Phi, mấy đứa tụi em ngồi ở bàn cuối cùng, bữa nay lại quên mang mắt kính, chữ viết trên bảng, tụi em…” Các cô gái đưa mắt nhìn nhau, ngại ngùng bỏ lửng câu nói. Vốn định lên lớp học chơi chơi cho có, không nghĩ tới giáo viên mới lại xinh đẹp, nghiêm túc như vậy, bọn họ cảm thấy không thể lười nhác.

Tiểu Du gấp sách lại, bước xuống bậc thang, đứng ở giữa bọn họ, trông cô còn giống sinh viên hơn cả họ. “Buổi học sau, cô sẽ ôn lại bài giảng ngày hôm nay, các bạn cũng có thể mượn tập của bạn học khác. Đúng rồi, có phải tốc độ giảng bài của cô nhanh quá không? Vậy lần tới cô sẽ giảng chậm lại.”

“Không phải vậy!” Đám con gái đồng loạt xua tay, cô Diệp thật quá quan tâm người khác, khiến bọn họ đều cảm thấy có chút tội lỗi. “Tốc độ giảng bài của cô vậy là vừa rồi. Cô Diệp à, cô còn trẻ thế này, tụi em có thể làm bạn với cô không?” Các nữ sinh vẻ mặt chờ mong, cùng cô đi ra khỏi giảng đường.

Diệp Tiểu Du dừng bước, vẻ mặt khó hiểu hỏi lại, “Vì sao?” Giọng điệu không dám xác định.

“Bởi vì chúng ta cùng tuổi, nhưng cô đã tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, có học vị thạc sĩ, làm bạn với cô, nhất định sẽ có lợi nhiều lắm.” Các nữ sinh mồm năm miệng mười tranh nhau nói.

Diệp Tiểu Du hơi đỏ mặt, khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười nhẹ, “Được làm bạn với mọi người, cô rất vinh hạnh, nhưng mà không có đãi ngộ đặc biệt gì trong lớp đâu nha.”

“Dạ biết rồi!” Những nụ cười trẻ trung ngập tràn bầu không khí, Diệp Tiểu Du cũng bị ảnh hưởng tâm trạng vui hẳn lên, tới dạy ở trường đại học này quả thật là một lựa chọn đúng đắn.

Lúc tốt nghiệp, bởi có thành tích nổi trội, lại từng thực tập ở trung tâm thi đấu Olympic quốc gia, cộng thêm mấy bài luận văn đặc sắc, nên có rất nhiều viện nghiên cứu khoa học mời cô đến làm việc. Nhưng chỉ một câu của Kỷ Dược Phi: anh không muốn có một người vợ suốt ngày cắm đầu trong viện nghiên cứu, thế là cô lựa chọn trường đại học này, cách nhà không xa, giờ dạy cũng không nhiều.

Phải, cô là một phụ nữ đã có chồng. Trong thời đại mà địa vị của phụ nữ đã được nâng cao rất nhiều như hiện nay, cô kết hôn có hơi sớm một chút. Tuổi hai mươi bốn tươi đẹp như mơ, chính là lúc nên dốc sức cho sự nghiệp, thế nhưng Kỷ Dược Phi đã ba mươi hai tuổi rồi, ba mẹ anh cứ giục mãi. Lúc anh hỏi ý kiến cô, cô cũng không cần suy nghĩ, gật đầu ngay, như thể lo sợ nếu mình do dự anh sẽ thay đổi ý định vậy.

Cô vừa tốt nghiệp thạc sĩ xong thì bọn họ kết hôn. Lúc đó cũng chỉ mới nửa năm sau khi bọn họ xác định quan hệ yêu đương, nhưng cô đã yêu thầm anh mười hai năm rồi.

Thực ra, trước khi kết hôn và sau khi kết hôn cũng không có nhiều khác biệt, ngoại trừ dư ra một căn nhà. Trước khi kết hôn, cô ở trong khu ký túc xá sinh viên, thỉnh thoảng cùng ăn một bữa cơm với Kỷ Dược Phi, còn bình thường cũng chỉ là gặp nhau trên điện thoại. Sau khi kết hôn, Kỷ Dược Phi bay khắp thế giới, hiếm khi ở nhà ăn một bữa cơm, có lúc, hai ba tuần cũng không thấy bóng dáng đâu, điện thoại tuy cũng gọi được, chỉ là thời gian trò chuyện càng ngày càng ngắn, cuối cùng dần dần chuyển sang nhắn tin. Không trải qua giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, thoắt cái bọn họ đã trở thành hai vợ chồng già, như tay trái nắm lấy tay phải, thản nhiên, chẳng có cảm giác gì.

Trước tòa nhà khoa CNTT, thầy chủ nhiệm mái tóc hoa râm nhìn Diệp Tiểu Du toàn thân tỏa nắng, nở một nụ cười hiền lành yêu thương, không rõ vì sao một sinh viên tốt nghiệp hạng ưu như thế lại chịu tới dạy ở đại học B, cô nên thuộc về một nơi tốt hơn, làm giáo viên cũng thiệt thòi cho cô.

“Cô Diệp!”

“Gọi em là Tiểu Du đi, chủ nhiệm Bách.” Diệp Tiểu Du ngượng ngùng đề nghị, đi lên bậc thang cùng với vị thầy già, cùng nhìn về phía các sinh viên đang rượt đuổi nhau trên sân bóng đối diện.

“Lần đầu tiên lên lớp cảm giác thế nào?” Chủ nhiệm Bách mỉm cười quay sang nhìn cô.

“Thật đúng là, sống một ngày mà như một năm, giáo án em chuẩn bị dường như chỉ năm phút đã giảng hết sạch rồi. May là mấy bạn sinh viên rất quan tâm, không gây thêm phiền toái cho em, nhưng em vẫn rất hồi hộp.” Câu nói thẳng thắn, làm cả hai người đều bật cười.

“Tiểu Du, em còn trẻ, phải nên cười nhiều hơn, thầy phân cho em hai lớp năm hai, chính là muốn để em tiếp xúc nhiều hơn với bạn bè cùng lứa. Có lúc, em ít nói quá.” Còn nhớ, lúc cô vừa tới nhận việc, trên khuôn mặt trẻ trung kia nhuốm đầy những ưu tư không phù hợp với tuổi tác của cô, khiến ấn tượng của ông đặc biệt sâu sắc.

Nụ cười tươi tắn bỗng vụt tan biến, Diệp Tiểu Du không nói câu gì, một lúc sau, mới chậm rãi gật đầu, “Cảm ơn chủ nhiệm khoa, em quay về phòng làm việc đây ạ.”

Bóng người cô độc, biến mất tại cầu thang, thầy chủ nhiệm khoa bất đắc dĩ lắc đầu, một cô gái tài hoa xuất chúng, đồng thời cũng chất chứa đầy nỗi u buồn, thực sự là một cô gái không giống người bình thường.

Buổi chiều không có lớp, lại không cần trực, vậy mà Diệp Tiểu Du vẫn giam mình trong thư viện trường đọc sách cho tới khi trời đen kịt mới ngồi xe về nhà. Cô vẫn chưa thi lấy bằng lái, đi làm hay tan sở đều phải dùng xe buýt. Đối với cô, có xe hay không cũng không quan trọng, cô thích chen chúc giữa đám đông, hít ngửi những hơi thở ấm áp xa lạ, cảm giác giống như một đại gia đình. Từ nhỏ, cô đã sợ cô đơn, lúc hai tuổi, cha qua đời do tai nạn giao thông, trong nhà chỉ còn cô và mẹ. Cô luôn hâm mộ những bạn học có gia đình đông anh chị em, cả nhà quây quần bên nhau, nói chuyện này chuyện nọ, thật náo nhiệt và ấm áp. Ngôi nhà hiện tại rất rộng rãi và thoải mái, là căn hộ đôi rộng hơn ba trăm mét vuông, do kiến trúc sư nổi tiếng nước ngoài thiết kế, thế nhưng cũng chỉ có cô ở một mình.

Xuống xe, quẹo vào khu nhà cao cấp, anh bảo vệ từ xa đã kéo cửa ra giúp cô, hòa nhã bắt chuyện. “Bà Kỷ, đi làm về rồi à!”

Cô mỉm cười, gật đầu, đi xuyên qua trảng hoa, bước tới chỗ cầu thang. Trước khi lên lầu, cô nhìn sang bãi đỗ xe, vẫn là một khoảng trống trải, cô thở dài, bước lên lầu, mở cửa, cả căn phòng lạnh tanh.

Cô chỉ mở một cái đèn tường, ánh đèn vàng dìu dịu tỏa xuống, giữa một không gian rộng lớn thế này trông có vẻ rất nên thơ, cô dựa vào tường, ngơ ngẩn tới xuất thần.

Đây mà là nhà sao? Đương nhiên, nơi này có phòng khách, nhà ăn, phòng ngủ, phòng ngủ cho khách, thậm chí còn có phòng trẻ con, nhưng ông chủ của ngôi nhà lại giống như một người khách qua đường, tất cả mọi thứ trong nhà đều dùng để làm cảnh, không có một chút ý nghĩa nào. Nhưng cô lại không có lý do gì để oán giận, đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng, không thế quá lưu luyến gia đình, cô phải thấu hiểu, phải quan tâm. Dù có ấm ức hay thất vọng bao nhiêu đi chăng nữa, cũng phải cố mà nuốt vào trong bụng, không được nói gì hết.

Lúc này, cô bỗng rất nhớ tới những buổi tối còn ở trong khu ký túc xá, đèn điện sáng choang, tiếng người cười nói náo nhiệt, tất cả những thứ đó giờ đã xa rất xa. Đây là cuộc sống mà cô mong muốn sao?

Bỏ túi xách trong tay xuống, cô đứng dậy vào bếp nấu cơm. Nấu một bữa cơm ột người ăn rất phí phạm, nên cô đun nước để nấu mì, vừa nhanh vừa tiện lợi. Cuộc sống này, cô đang trải qua như thế đó.

Một lúc sau, khắp phòng đã tỏa ra mùi mì thơm phưng phức, lúc cô lấy chén ra thì cửa mở. Kỷ Dược Phi xách theo một cái túi gì đó rất to bước vào. Cô thoáng giật mình, không nghĩ đến anh lại về nhà lúc này, đột nhiên ngây người đứng đó nhìn anh chăm chăm.

“Sao vậy?” Anh chưa thấy cô như thế bao giờ, nên không nhịn được cười, bỏ túi xuống, bước tới, đưa tay huơ huơ trước mắt cô. Cô choàng tỉnh, nhớ tới mì vẫn còn ở trong nồi, cuống quít xoay lại vớt ra.

“Anh ăn gì chưa?” Cô cẩn thận che giấu niềm vui sướng trong lòng, nhẹ nhàng hỏi.

“Có phần của anh không?” Anh nhìn vào chén cô, “Ít thế, vậy thôi, em ăn đi, anh cũng không đói lắm.”

“Không, em không ăn hết nhiều như vậy đâu.” Cô vội lấy thêm một cái chén nữa, xớt hơn phân nửa cho anh.

Anh mỉm cười, nhìn cô hồi lâu. Trên bàn cơm, hai người ngồi hai bên, mỗi người nửa chén mì. “Lên lớp thuận lợi chứ?”

Cô nuốt mì trong miệng, gật đầu, cười ngọt lịm. Ánh mắt chuyển sang chiếc túi to anh mang về, “Cái gì vậy?”

“À, là chăn bông loại mỏng, hồi nhỏ Viện Viện từng bị bệnh suyễn, đắp chăn tơ tằm không phù hợp, anh bảo thư ký mua trên đường đi.”

Cô bỏ đũa xuống, hỏi: “Viện Viện sắp tới đây à?”

Anh ngẩng đầu, hàng lông mày khẽ nhíu lại, “Hồi chiều anh nhận được điện thoại của cô ấy, hai vợ chồng cãi nhau, nên muốn đến nhà chúng ta ở tạm hai ngày.”

“Vậy sao anh không nói cho em biết?” Cô hạ mi mắt, nhẹ nhàng chất vấn.

“Bây giờ không phải đang nói sao?” Anh trả lời giọng vô tình.

Cô đẩy chén mì ra, chẳng còn thiết ăn uống gì nữa. Cô cảm thấy mình giống như là người ngoài, chuyện trong nhà anh, cô luôn luôn là người biết cuối cùng.

Anh ngẩng lên phát hiện ra sự thay đổi của cô, “Sao vậy, đột nhiên không nói lời nào? Không có việc gì đâu, ngày mai cô ấy mới đến, em muốn chuẩn bị cái gì vẫn còn kịp, Tiểu Du, đừng trẻ con như vậy. Cả một ngày làm việc đã mệt mỏi lắm rồi, chúng ta đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà cãi vã.”

Trẻ con ư, cô biến thành trẻ con rồi ư, Diệp Tiểu Du mỉm cười tự giễu, “Nhà chúng ta đầy đủ mọi thứ, chẳng cần chuẩn bị gì hết, em sẽ không vì mấy chuyện này mà cãi nhau với anh đâu, từ trước tới giờ, anh tính toán chuyện gì cũng chu đáo hơn cả em.” Nói xong, cô đứng dậy, đi về phòng tắm, không buồn nhìn anh.

Nhìn theo bóng lưng cô, anh thở dài, không hiểu sao thoáng cái cô lại trở nên lạnh lùng như vậy? Giữa bọn họ, mặc dù không có tình yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng cho tới lúc này, cô vẫn luôn khôn khéo hiểu chuyện, không để anh phải bận tâm lo lắng, hôm nay tại sao cô lại nói ra những lời giận dỗi như vậy? Trong đầu anh chợt lóe lên một suy nghĩ, chẳng lẽ cô đang ghen? Xác định xong suy nghĩ trong lòng, anh mỉm cười, anh thích cô ghen vì anh.

Đẩy cửa phòng tắm ra, cô đang kiểm tra độ nóng của nước. “Tiểu Du!” Anh thì thầm, vòng tay ôm quanh chiếc eo thon thả của cô, “Tắm chung nhé?”

Mặt cô bỗng chốc đỏ bừng vì thẹn, giữa hai người bọn họ rất hiếm khi thân mật như vậy, chỉ có hồi mới cưới, thỉnh thoảng anh cũng chọc ghẹo cô như thế. “Thôi, anh tắm một mình đi!” Cô định tránh khỏi vòng tay anh. Anh lại ôm chặt hơn, hơi thở ấm áp từng đợt từng đợt thổi vào gáy cô, “Anh muốn tắm cùng em! Em không muốn à?” Anh không biết xấu hổ quấn lấy cô.

Cô nhắm mắt lại, cô biết lúc này khuôn mặt tuấn tú của anh sẽ khiến cô rung động đến mức nào, đối với anh, cô luôn luôn không có sức chống cự, luôn luôn không cách nào nổi giận tới cùng, bởi vì cô yêu anh! Nhẹ nhàng xoay người lại, giấu mặt vào lòng anh, cô thì thào: “Được!”

Kỷ Dược Phi mỉm cười, bà xã của anh, chưa bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.