Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi

Chương 45: Chương 45





Ánh nắng buổi sớm mai nhẹ nhàng ấm áp đã sớm bị mất đi vì sự nóng nực của thời tiết thất thường dạo gần đây, mới vài hôm trước còn mưa một trận nhưng hôm nay lại nắng gắt đến khó chịu rồi.

Tiếng hô hào của Thương Hàn từ dãy phòng tập ở phía *** *** cứ cũng rõ ràng hơn, nó lớn dần theo từng đợt, một hai rồi lại ba bốn cứ thế âm vang cả một căn cứ.
Lạc An tò mò về cái gọi là tập luyện cường độ cao ấy nên vừa xử lý xong bữa sáng đã theo chân Lưu Hạo đến xem bọn họ tập luyện, lại quên mất chuyện sẽ đi tìm việc làm mà cô đã lên kế hoạch trước đó.
"Có muốn đi tìm cái gì khác để chơi không?"
Thấy cô từ sáng đến giờ cùng anh ở lại đây nhìn bọn họ tập luyện nên Lưu Hạo muốn cô tìm việc khác để làm, anh sợ cô chán nên vừa đưa ly nước cho cô vừa hỏi.

Lạc An cũng không muốn rời đi, nhận lấy ly nước rồi lắc đầu.
"Em muốn nhìn họ luyện tập, dù sao cũng là cảnh đẹp ý vui"
Lạc An vừa dứt lời Lưu Hạo đã theo tầm mắt của cô hướng đến đám người kia, cảnh đẹp ý vui? Đúng là thật sự vui, một đám người kia từ lúc nào đã cởi hết áo ra rồi?
"Các người"
Vừa nghe thanh âm hùng hồn của Lưu Hạo, đám người đang hăng hái tập luyện ở kia liền như được lập trình sẵn mà nghe lời đứng nghiêm nghe chỉ thị.
"Từ giờ cho đến mười giờ, chạy quanh căn cứ đủ mười vòng thì mới được nghỉ"
Lưu Hạo vừa dứt lời thì cả đám người liền nghe theo mà hô "rõ" một tiếng rồi theo chân Thương Hàn chạy ra ngoài bắt đầu chạy, tuy rằng không biết Lưu Hạo phát điên cái gì nhưng họ cũng không than vãn hay bất mãn với anh, chỉ tập trung hoàn thành nhiệm vụ được giao với tinh thần tự nguyện.

"Mời em tiếp tục chiêm ngưỡng cái gọi là cảnh đẹp ý vui"
Lưu Hạo nói dứt câu cũng không thèm nhìn Lạc An một cái mà quay đầu bỏ đi sắp xếp lại dụng cụ tập luyện của những thành viên bỏ lại, chính Lạc An cũng biết vừa nãy mình chọc phải bình giấm trong anh rồi nên cũng không dám nhìn nữa.

Vội đứng dậy đi đến bên cạnh Lưu Hạo, nhẹ nhàng tiếp cận anh mà dỗ dành.
"Dỗi rồi sao? Lưu ca?"
Lân la chọc ghẹo được một lúc thì anh cũng cười theo tiếng nói của cô, lại tiếp tục làm một người yêu cưng chiều mà ôn nhu đối xử với Lạc An như kẻ ghen đến đỏ mặt vừa nãy không phải mình.
"Em dọn giúp anh"
Lạc An lên tiếng rồi giúp Lưu Hạo đem những cái găng tay đấm bốc để trong thùng đựng, cũng sẵn tiện gom cả những chai nước rỗng bỏ vào thùng rác.

Cả hai thay phiên nhau dọn hết một mớ hỗn độn này rồi đem quạt điện các thứ tắt đi, Lạc An đem những cái khăn đã dùng rồi chuẩn bị đi giặt sạch.
Lúc Lưu Hạo cùng Lạc An giặt xong đống khăn rồi đem phơi thì cũng đã hơn mười giờ, cô bỏ Lưu Hạo ở ngoài sân mà chạy vào phòng bếp, nơi dì Trương phụ trách việc cơm nước đang nấu ăn trong đấy, nơi này buổi trưa và buổi tối sẽ ăn cơm do dì ấy nấu còn bữa sáng sẽ do tự họ giải quyết.

Bởi vì sáng sớm họ được học cách dậy sớm tập thể dục, sau đó đến bốc thăm để nấu bữa sáng cho tất cả thành viên, mỗi ngày sẽ có ba người nấu.


Giống như hôm nay cả bọn kéo nhau đến chỗ Lưu Hạo thì anh lại đang nấu nên việc bữa sáng đã lỡ rồi thì Lưu Hạo cũng nấu nhiều hơn cho tất cả mọi người ăn luôn, cũng chỉ hơn mười người đang ở căn cứ này thôi nên việc nấu ăn cũng không quá khó khăn đối với họ.

Tất cả thành viên đều biết nấu ít nhiều, còn Lưu Hạo thì trước đây ít động vào những việc bếp núc này nhưng anh cũng là biết nấu một vài món, chỉ là không thích mà thôi.

Nhưng hiện tại thì có lẽ đã có lý do khiến Lưu Hạo bắt đầu tiếp tục việc nấu ăn này rồi, một chiếc lý do cao hơn một mét sáu nặng đâu đó năm mươi ba cân, hiện tại đang nhảy nhót trong bếp học hỏi các công thức nấu ăn của dì Trương.

"Cẩn thận một chút"
Vừa thấy Lạc An bưng hai tô canh ra đặt lên bàn thì Lưu Hạo từ đâu lại gần dặn dò cô, anh sợ cô vui quá mà quên mất những thứ này còn đang bốc khói nghi ngút.
"Không sao, em không sợ nóng"
Cười cười với anh một cái rồi lại vào phụ dì Trương tiếp tục đem những món khác ra, Lưu Hạo không ngăn được thì cũng nhập hội giúp đỡ một tay.

Được một lúc thì thấy Tống Nhân nắm tay Hạ Giai đi lại chỗ này rồi ngồi xuống, hắn đợi Lạc An đến đây thì mới lên tiếng nói với cô.
"Tôi đã đem Giai Giai đi gặp bác sĩ rồi, họ bảo có thể chữa"

Lạc An tất nhiên nghe hiểu câu này của Tống Nhân là đang nói đến cái gì, cô vui mừng mà ngồi xuống nắm tay Hạ Giai mà cười như một con ngốc, chính Hạ Giai cũng không ngăn nổi sự vui vẻ này mà cười lên cùng cô.

Kéo theo đó là những giọt nước mắt của y, sau từng ấy năm vậy là Hạ Giai có thể thật sự nhìn thấy ánh sáng rồi.
"Không cần lo lắng về bất cứ chuyện gì cả, bác sĩ này là người tài giỏi nhất trong nước và cũng có tiếng tăm ở nước ngoài, tôi đảm bảo giúp cô ấy lấy lại đôi mắt xinh đẹp có thể nhìn thấy thế giới ở ngoài kia"
Tống Nhân như được tác động từ tình yêu vô bờ bến mà đem những câu nói thâm tình thổ lộ ra trước Lạc An, đây hình như là lần đầu tiên Lạc An nghe được giọng điệu nghiêm túc này của hắn.

Trước đây không phải ghét bỏ lạnh nhạt thì là địch ý ngập tràn, hiện tại lại nhẹ nhàng như đang muốn nhận được sự đồng ý của Lạc An, hắn thật sự như một đứa con rể đang cầu được mẹ vợ chấp nhận chuyện tình cảm của hắn và Hạ Giai vậy.

Lạc An cũng bị vẻ mặt cùng sự đối đãi này của Tống Nhân doạ sợ, chính cô còn nghĩ rằng tên này có phải là bị thay hồn đổi xác giống mình hay không? Sao lại tự nhiên đối với cô cầu khẩn như vậy?
"Tống Nhân, anh như thế này khiến tôi không quen một chút nào cả"
Lạc An vừa mới dứt lời thì chợt nghe tiếng Hạ Giai cười, y đã nhịn nãy giờ rồi nhưng thật sự không nhịn được nữa, Tống Nhân trước đây ghét bỏ Lạc An như vậy nhưng chỉ vì y nói với hắn Lạc An là người bạn quan trọng duy nhất mà Hạ Giai y có được, nếu như cô không thích hắn thì chắc chắn y cũng sẽ suy nghĩ lại về mối quan hệ này nên hiện tại mới có một Tống Nhân như thế này đây.

Lạc An thật sự không nhìn nổi nữa, phủi mông đứng dậy đem một miếng bánh ngọt cho Tống Nhân bảo hắn đút Hạ Giai ăn rồi quay vào bếp tiếp tục việc học hỏi công thức nấu ăn của mình.

Lưu Hạo cũng theo cô rời đi nên hiện tại chỉ còn Hạ Giai đang được Tống Nhân ôn nhu đút ăn một miếng bánh ngọt ngồi ở đấy chờ cơm mà thôi, một lát sau đám người Thương Hàn tắm rửa xong xuôi sau mười vòng chạy mà đi đến bên này, vừa nhìn thấy một mặt dịu dàng kia của Tống Nhân thì bọn họ đã bị sốc mà ngơ người tại chỗ.


Phải biết là Lưu Hạo cùng Tống Nhân là hai cái mặt liệt cấp bậc tinh anh của tổ chức này, buổi sáng nhìn thấy Lưu Hạo đối với Lạc An đãi ngộ khác biệt đã khiến họ há mồm ngơ ngác rồi, hiện tại lại gặp cảnh này thì một đám cẩu độc thân như bọn họ căn bản không nuốt nổi.

Trêu chọc hai người kia một vài câu rồi cũng ngồi lại chờ cơm, mỗi người cầm một chiếc điện thoại mà liền không đoái hoài đến đôi tình nhân bên cạnh nữa.
Lưu Hạo vào bếp cùng Lạc An sắp xếp chén đũa chuẩn bị đem ra ngoài, khi dì Trương bưng món cuối cùng ra thì cũng không trở vào nữa, đây chính là lúc thích hợp để Lưu Hạo giở trò lưu manh, anh đem Lạc An áp sát đến góc khuất của tủ đựng nồi niêu xong chảo mà hôn lấy cô.

Lạc An không biết tên này vì cái gì lại hung hãn như vậy, cô không dám phản kháng chỉ đành thuận theo mà để anh tiếp tục càn quét khoang miệng mình, Lạc An cũng sợ người bên ngoài sẽ bước vào bất cứ lúc nào nhưng nào biết rằng Lưu Hạo đã đánh tiếng trước với Tống Nhân bảo hắn kiểm soát đám người kia để cho anh ân ái với vợ, tuyệt không được để ai phá đám hai người họ nếu không tháng này sẽ không được nhận tiền thưởng.

Tống Nhân tất nhiên là sợ hãi tên anh họ có bệnh này của mình rồi, hắn bảo mọi người ăn uống thoải mái và cũng không quên ẩn ý nói rằng Lưu Hạo sẽ trở ra muộn một chút vì đang bận.

Cái từ bận này hắn nhấn mạnh một cái nên cũng khiến cả đám người hiểu rõ sự tình gì đang phát sinh bên trong, bọn họ chỉ cảm thán Lưu Hạo thật biết cách làm chuyện xấu một tiếng rồi cũng không bận tâm nữa.
Chỉ tội nghiệp Lạc An đang bị giày vò đôi môi kia, cô bị hôn đến đầu óc mơ hồ mà trong lòng cũng không an ổn tập trung.

Vừa sợ vừa thích, cái cảm giác này khiến cho Lạc An không biết nên bày ra vẻ mặt gì, cô cứ thế cam chịu để cho Lưu Hạo càn quấy một trận...
...----------------...
Theo dõi mình để đọc chương mới nhanh nhất nhé.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.