Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 4






Đầu tiên là bạo kích từ đôi vợ chồng mới cưới ở biển Aegean, lại thêm tình sử phong lưu của đoàn thần tra nam đâm đao, Lâm Lan đã triệt để mất đi lạc thú đi công lược lần lượt các điểm du lịch, qua loa dạo một vòng tại Vệ thành Athen, chụp ảnh như đánh thẻ nhiệm vụ xong sau đó cô quay về khách sạn.

Mấy ngày kế tiếp, cô từ bỏ tất cả quá trình công lược, trực tiếp mặc kệ, ngồi xe bus tuần hành cảnh sắc quanh mình, xuống xe ở trạm dừng mình vừa ý tùy tâm dạo loạn. Là thật sự tính đem chuyến du lịch nước ngoài này thành hành trình giải sầu.

Mấy ngày nay thời tiết đều tốt lắm, cách xa những thánh địa tình yêu nơi những tình lữ kia chen chúc đánh thẻ, Lâm Lan cũng có thể thanh thản ổn định ngắm biển ngắm sóng.

Tựa như hiện tại, cô ngồi trong một tiệm ăn ven biển gọi một phần cơm trưa, lúc này ở bàn ăn lộ thiên vừa ăn đồ ăn vừa nhìn về phía biển cả đối diện, dưới bàn chân là mấy chú mèo con cọ qua cọ lại chỗ mắt cá chân cô, meo meo réo lên không ngừng.

Xem như không nghe hiểu tiếng mèo, cô cũng biết mấy tiểu tử này là đòi đồ ăn với cô đó.

“Một đám mèo tham ăn.” Lâm Lan cười đem thịt bò trong đĩa phân cho bọn chúng, mấy con mèo này màu sắc không giống nhau nhưng da lông lại thống nhất bóng loáng không dính nước, hiển nhiên mặc dù là mèo hoang nhưng cuộc sống trôi qua rất tốt, lúc này cô đang nhìn về phía một con mèo trắng thuần lộ ra thần sắc hoài niệm: “Mày cùng với Tuyết Hoa nhà tao giống nhau a, hình cùng màu lông đều vậy, có điều mắt nó là màu vàng kim, mày là một bên lam một bên kim càng hiếm thấy hơn một chút.”

Mèo trắng ăn thịt bò ngẩng đầu hướng về phía cô meo meo hai tiếng giống như là đang đáp lại, có điều Lâm Lan lúc này cũng không rõ nó đang nói cái gì.

Có lẽ là đang nói mình càng xinh đẹp một chút?

Lâm Lan tùy ý đoán một cái, trong lòng lại buồn nữa, chẳng qua mới xuất ngoại hai ba ngày, cô liền bắt đầu nhớ nhà.

Nhớ ba mẹ, nhớ bà nội, cũng nhớ con mèo Tuyết Hoa trong nhà kia, mỗi lần cô nghỉ dài hạn về nhà nó đều sẽ tặng quà ở cửa ra vào nhà cô, ví dụ chuột chết, ví dụ chim nhỏ chết, về sau bị người trong nhà dạy dỗ lại đổi mới khẩu vị, bao gồm nhưng không giới hạn như là nửa cây lạp xưởng hun khói, cá muối không biết trộm từ nhà ai, bánh kẹo… vân vân, các loại vật kỳ quái, hoàn toàn là dạy hoài không đổi.


Nghĩ đi nghĩ lại cô liền cười, buồn cười rồi cười hốc mặt cô lại ẩm ướt.

Đúng lúc này con mèo trắng mắt uyên ương kia đột nhiên nhảy lên đầu khối của cô, nó cũng không có cử động khác, chính là đoan trang ngồi ngửa đầu lại meo meo kêu về phía cô.

“Mày đây là đang an ủi tao sao?” Lâm Lan thăm dò tính đưa tay sờ đầu nó, phát mèo trắng cũng không kháng cự thế này mới lại thuận theo sờ lên, động vật nhỏ lông xù xù xinh đẹp đáng yêu, cảm giác mượt mà sờ trong tay như có thể an ủi lòng người vậy, cũng làm cho cảm xúc người ta chậm rãi trở nên bình lặng: “Cảm ơn mày nha, mày cũng thật thông nhân tính.”

Tiếng chủ cửa hàng đột nhiên truyền đến: “Khó được nhìn thấy nhóc con này nể tình như thế a, thế mà chủ động chờ sờ, cô rất được mèo hoan nghênh đó.” Anh ta nói là tiếng Anh, ngữ tốc có hơi nhanh, Lâm Lan liền ngây ngốc suy đoán nghe hiểu ý.

Lúc này cũng dùng tiếng Anh trả lời một câu: “Cũng còn được, mấy con mèo không ghét tôi, chí ít mèo trong nhà của tôi là thật rất thích tôi.” Mỗi lần cô về nhà nó đều mang lễ vật cho cô, một phần độc nhất trong cả nhà, có điều cũng có thể là do cả nhà chỉ có một mình cô thường xuyên đi làm bên ngoài không có ở đó.

Lúc trong lòng nghĩ như vậy, chủ tiệm đã lại muốn mở miệng: “Cô biết hồ cầu nguyện mèo quanh đây không?” Thấy mặt cô mờ mịt là biết đáp án, lúc này nhiệt tâm chỉ điểm: “Ngay tại trước con phố này không xa, có quảng trường phun nước, ở đó xây một hồ phun nước cầu nguyện thần Artemis. Có điều người địa phương chúng tôi càng thích gọi nó hồ cầu nguyện mèo, bởi vì nơi đó càng được chúng mèo hoan nghênh, nếu là người được mèo thích tới đó bỏ tiền cầu nguyện thì còn linh nghiệm hơn so với vài người khác.”

“Còn có loại truyền thuyết này sao?” Lúc này Lâm Lan liền cười.

“Mặc dù không phải điểm du lịch nổi danh gì, nhưng ở cư dân phụ cận bọn tôi mà nhìn thì vẫn rất là nổi danh. Chí ít đứa bé hàng xóm tôi mấy ngày trước cầu nguyện nói muốn tìm về Ragdoll bị mất ở công viên, ngày thứ hai liền thật sự có mèo ngậm trở về giúp cô bé.”

Không biết nghe đồn là thật hay giả, còn có bằng chứng như thật như giả, đối với Lâm Lan trước mắt đang nhàn rỗi không có gì làm mà nói thật đúng là một hạng tiêu khiển không tệ, dù sao đến cũng đến rồi, lại chạy mấy bước dạo chơi cho biết, xem như tiêu cơm sau bữa ăn.

“A, có thể giúp tôi đóng gói thêm mấy phần cá chiên không? Thịt gà cũng được. Bên kia hẳn là cũng có không ít mèo đi.”

Ông chủ không có lừa cô đúng là có một quảng trường phun nước, hơn nữa tượng nữ thần chủ thể hết sức xinh đẹp, nữ thần ánh trăng ở chỗ này càng thể hiện một mặt đại biểu cho tự nhiên cùng săn bắn của nàng, mặc váy ngắn đai lưng cùng giày săn, cầm cung tiễn, bên cạnh còn có hai con hươu. Chính là hiện tại trên lưng hươu cùng đầu vai nữ thần đều có mấy con mèo nằm sấp, còn có bên cạnh đài phun nước cũng có không ít mèo, một đám duy trì tư thế nông dân thăm dò cuộn ở đó phơi nắng.

Lâm Lan liếc nhìn chung quanh, cũng có người qua đường cầm đồ ăn cho mèo cho mèo hoang ăn, đài phun nước không ngừng chính là vì những đồng tiền nơi đáy ao mà khúc xạ ánh sáng lấp lánh.

“Meo meo meo ——-“

Có mèo con chóp mũi ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn trong túi cô, cái này dụ mèo hơn so với đồ ăn cho mèo lập tức có không ít mèo vây quanh. Truyện Mạt Thế

Việc cho mèo hoang ăn Lâm Lan cũng coi như là rất quen, có điều cô cũng không phải loại người hảo tâm cố ý mang thức ăn cho mèo hoang ăn, mà là có mèo tự mình chạy đến bên chân cô thì cô mới có thể đem đồ ăn ra. Tất cả mọi người đều tay làm hàm nhai, cô bằng bản lĩnh kiếm được tiền lương, mèo con cũng bằng bản lĩnh tìm tới cô lăn lộn kiếm bữa ăn, không có đạo lý chờ người chủ động cho ăn, bộ dáng đáng yêu cũng không được.

Cũng không thấy ông chủ nhìn dung mạo cô xinh đẹp mà để cho cô không làm việc không phải tăng ca còn lấy không càng nhiều tiền lương đó sao.

“Mèo hoang Hy Lạp bọn mày cũng thực là may mắn, mèo bản thổ bên kia chỗ ta còn không có được đãi ngộ tao chủ động cho ăn đâu” Lâm Lan thuận miệng nói với chúng một câu, không hề nhắc tới đây là bởi vì hiện tại cô từ chức không cần đi làm, có bó lớn thời gian dùng để buông thả.

Đáp lại cô là các loại tiếng meo meo nghe không hiểu cùng tiếng gầm hộ thực*.

*: Hộ này là bảo vệ, thực là đồ ăn => hộ thực là bảo vệ đồ ăn, mình để nguyên hán việt nha.


Một câu đều nghe không hiểu a. Nhìn một đám mèo này, Lâm Lan không khỏi thầm nghĩ, có điều có khả năng mấy con mèo này cũng càng nghe không hiểu cô đang nói cái gì.

Nếu là cô có thể không có chướng ngại gì với mèo thì tốt, cô có thể nghe hiểu bọn chúng đang nói cái gì, bọn chúng cũng có thể nghe hiểu ý trong lời nói của cô.

Lần thứ hai sinh ra ý nghĩ này, Lâm Lan liền không do dự nữa, cô đem phần nguyện vọng này mang theo tâm tính tùy ý cùng tiền xu trong tay cùng quăng vào hồ cầu nguyện.

Hoàng hôn tới rất nhanh, ở đầu đường mua một cái bánh mỳ Thổ Nhĩ Kỳ thịt nướng làm bữa tối Lâm Lan lại bắt xe bus quay trở về khách sạn, lại đút hai con mèo con tại cửa ra vào kia, trải qua mấy ngày ở chung cho ăn, hai con mèo kia đã sớm nguyện ý cho cô sờ sờ ôm ôm một cái. Vì thế lại vuốt mèo hoang một trận tâm tình cô khoái trá trở về phòng khách sạn, rửa mặt một phen xong rất nhanh liền ngủ say.

Tối hôm đó, Lâm Lan mơ một giấc mơ.

Trong mộng, nàng chạy vội ở trong rừng, chung quanh đều là tiếng gió hun hút, cô như là phát tiết mà ra sức phi nước đại, hoàn toàn không có mục đích. Lúc này có một giọng nói cho cô, hiện tại cô có thể lựa chọn biến thành một con vật. Lâm Lan muốn chạy nhanh một chút không chút nghĩ ngợi liền lựa chọn muốn biến thành báo săn chạy nhanh nhất, vì thế ở trong mơ cô thật sự lại không dựa vào hai cái đùi, mà là lập tức biến thành liệp báo dù chạy trong hoàn cảnh phức tạp cũng như giẫm trên đất bằng.

Rừng rậm, bình nguyên, sông núi, dòng sông, đều bị cô bỏ lại xa xa đằng sau, mãi cho đến khi bên tại đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu, cô giật mình một cái liền đột nhiên tỉnh.

Từ trên giường ngồi dậy, mặt trời bên ngoài đã thật cao, Lâm Lan vuốt vuốt tóc nhíu mày hồi tưởng lại cảnh trong mơ lại phát hiện bản thân cái gì cũng không nhớ ra được, nhưng chỉ cảm thấy tinh thẩn vẫn luôn có chút buồn bực lúc này lại nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly, trong lòng nhẹ nhàng khoan khoái trước nay chưa từng có.

“Thật là một giấc mơ đẹp, đáng tiếc cái gì cũng không nhớ nổi.”

Lâm Lan tiếc hận cũng không bao lâu, vé máy bay đi về của cô chính là xế chiều hôm nay, thời gian còn lại cô phải dùng để thu dọn đồ đạc chuẩn bị về cho thật tốt.

Đến khi làm thủ tục trả phòng rời đi, trên mặt Lâm Lan luôn treo tươi cười vui sướng, mới ra cửa chính khách sạn liền may mắn gọi được một chiếc taxi, lúc bỏ vali vào phía sau xe chuẩn bị lên xe, khóe mắt cô lại thoáng thấy được hai con mèo phụ cận cửa ra vào, không khỏi cũng cười khoát tay về phía bọn chúng: “Bái bai~”

Lúc cửa xe đóng lại, cô nghe được hai con mèo kia cũng meo meo kêu về phía cô, nhưng không biết sao, trong lòng Lâm Lan không hiểu sao liền hiện lên một nghĩa khác: “Bái bai có rảnh lại đến chơi a!”, “Cảm ơn cô mấy ngày nay cho ăn, mùi vị không tệ!”

Gần nhất vuốt mèo nhiều bắt đầu tẩu hỏa nhập ma sao?

Lại là máy bay mười giờ, Lâm Lan kéo lấy bao lớn bao nhỏ một đường lăn lộn, từ sân bay nghiền tới trạm ô tô chuyển khách, ngồi xe bus lại tốn hai giờ đi đường, rốt cuộc quay về thành Tây quê quán của mình.

Lúc này đã 10 giờ sáng, sau khi Lâm Lan đi xuống taxi, trước mắt chính là một ngã tư đường với một loạt cửa hàng, cô xách theo bao lớn bao nhỏ đi về phía trước một bước, trong một quầy bán thuốc lá quà vặt trong đó liền có một người chui ra, thẳng tắp xông về phía cô.

“Lâm Lan đã về rồi?” Giọng thật to, mang theo mười phần kinh hỉ*.

*: Kinh ngạc và vui vẻ.

“Ba.” Nhìn người đàn ông trung niên xông tới, trên mặt Lâm Lan tươi cười: “Con đã về rồi, lại mang theo rất nhiều đặc sản Hy Lạp cho mọi người nha.”   

“Sao không gọi điện thoại, ba qua đón con.” Ba Lâm mặc áo lông màu xám vừa thầm oán vừa chạy nhanh đưa tay tiếp nhận bao lớn bao nhỏ trên người con gái: “Con xem trên người con treo này, xuống xe liền nên trực tiếp mở cuống họng kêu một tiếng, ba với mẹ của con chẳng phải đều nghe thấy tới giúp con sao.”


Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, ba Lâm vừa nói ra miệng, một người phụ nữ trung niên còn buộc tạp dề cũng nghe thấy động tĩnh bịch bịch chạy tới, chính là mẹ Lâm.

“Nha đầu chết tiệt kia con trở lại rồi! Mấy ngày này nhưng lo chết mẹ rồi!” Chạy tới thấy khuê nữ bình yên vô sự hết thảy còn tốt, mẹ Lâm liền bắt đầu thầm oán, nhìn thấy vài thứ đặc sản con gái mua lại cau mày nói: “Trước đó đã nói với con đồ ở điểm du lịch đắt để con mua ít, con lại không nghe mua một đống, chỉ toàn chà đạp tiền!”

Ba Lâm tại lúc này vụng trộm đụng bà một cái, mẹ Lâm vẫn thường lải nhải con gái giống như là rốt cuộc nhớ ra cái gì lập tức tạm ngừng, nhếch miệng lộ ra nụ cười thận trọng: “Cái gì kia, Lan Lan con trở về là tốt rồi, hôm nay mẹ đi chợ rau mua không ít đồ ăn, tất cả đều là con thích ăn.”

Lâm Lan mấp máy môi, không đề cập tới những chuyện phát sinh trên người cô kia chú Dư khẳng định sẽ nói tất cả cho trong nhà, chính là cô đột nhiên dọn nhà đem hết đồ trong phòng đi thuê kéo cả trở về động tĩnh lớn như vậy đã liền giấu không được bọn họ.

Hiện tại ba mẹ biết hết cả, cho nên bọn họ vẫn luôn lo lắng cho cô.

“Ba, mẹ.” Lâm Lan cúi đầu xuống, mắt lập tức đỏ lên, giống như là làm sai chuyện mà khàn giọng khẽ gọi, “Con từ chức.” Bỏ đi công việc chỉ thiếu một chút liền muốn thăng chức tăng lương kia, từ bỏ hết thảy ở tòa thành phố lớn kia, xám xịt trở lại.

Một bàn tay đặt ở đầu vai cô, giọng ba khoan hậu theo đó vang lên: “Không có chuyện gì, ba với mẹ con đều biết. Người trẻ tuổi nha, kiểu gì cũng sẽ gặp phải chút suy sụp.”

Lâm Lan ngẩng đầu, liền thấy gương mặt ba mẹ tha thiết quan tâm, bọn họ đang hướng về phía cô cười bao dung.

“Huống chi con thất bại cũng không sợ, còn có ba với mẹ con ở đây.” Vừa nói, ông kéo đầu vai con gái qua, ra hiệu cô ngửa đầu nhìn về phía trước.

Tòa nhà trước mặt này có sáu cửa hàng, lại hướng lên trên nữa hết thảy có sáu tầng dân cư, bởi vì thành lập ở sát đường, tường ngoài tiểu lâu trang hoàng thật sự xinh đẹp, đoạn đường quanh đây người đến người đi cực tốt.

Một nhà ba người cứ như vậy nhìn chằm chằm vào tòa nhà này, ba Lâm còn đang trấn an vỗ vai con gái.

“Từ chức cũng không có gì lớn, chỗ ba đây còn có gia nghiệp một tòa nhà cho con thừa kế đâu.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ba Lâm: Không đi làm liền trở lại kế thừa gia nghiệp đi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.