Khi Phù Thủy Xuyên Không

Chương 10




OMG!!!!!!!!!!!

Hắn...hắn dám làm ta bị thương ư? Cái tên cổ nhân lạc hậu, tiểu bạch kiểm, ẻo lả, đáng ghét....... ngươi dám làm bổn tiểu thư xinh đẹp ta bị thương?????????

- AAAAAAAA- Một tiếng thét lớn xé toạc cả màn đêm, phá vỡ cả sự tĩnh mịch của khách điếm.

Chúng khách nhân giật mình mở toang cửa ló đầu ra xem xét. Ai cũng tò mò xen lẫn có chút giật mình hoảng sợ.

Thử hỏi nửa đêm canh ba có tiếng nữ tử la hét thảm thiết thì sẽ có chuyện gì xảy ra? Cướp của? giết người? hay là hái hoa tặc đột nhiên ghé thăm? Rất nhiều giả thuyết được đặt ra làm người ta tò mò và sợ hãi nha~

Thiên Thiên liếc mắt trông thấy rất nhiều khách nhân tụ tập tò mò nhìn về phía này thì đầu óc nhanh chóng xoay chuyển mấy vòng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bổ nhào về phía mĩ nam hắc y trước mặt. Có thể nói tức giận thật là một sức mạnh kỳ diệu, nó làm cho con người quên đi đau đớn hiện tại, cô nàng phù thủy nào đó chính là một ví dụ tiêu biểu.

- Cứu tôi với!!!!! Tên sắc lang này có ý định làm nhục tôi aaaaaa!!!!! Tên hỗn đản, tên Đăng Đồ Tử nhà ngươi dám nửa đêm canh ba tiền dâm hậu trảm con gái nhà lành aaaaa!!! Dưới con mắt mấy vị hảo hán mà dám làm bậy!!!!!! Cứu tôi aaaaaaaaaa!!- Nàng phù thủy nào đó bất chấp cả hình tượng thục nữ của mình vừa lôi áo Chu Thần Kiệt vừa gào toáng lên.

(ta cảm thấy người cần được cứu là vị mĩ nam kia mới đúng _._ )

Khóe miệng Chu Thần Kiệt không khỏi giật giật mấy lần.....nữ tử này....có chút bất thường. (không phải chỉ là có chút thôi đâu ~(@.@)~ )

Thấy tình cảnh một nữ tử chân yếu tay mềm bị thanh bảo kiếm chế trụ ngã vào lòng một tên nam tử áo đen, cô nương đó lại còn mang vẻ mặt thiên đại ủy khuất, trên cổ còn có vết máu tươi. Một vị đại thẩm luôn căm ghét cái ác, bênh vực cái thiện tức giận bước lên.

- Một đại nam nhân như ngươi mà lại đi bắt nạt một cô nương yếu ớt ư? Phizzz!! Ta khinh!

Có được lời mở đầu, các vị khách nhân có mặt ở đó tranh nhau nhao nhao lên tiếng, tỏ rõ bản thân là người luôn bênh vực người yếu thế.

- Nhìn hắn xem, mặt mũi trắng trẻo thế rõ là tên tiểu bạch kiểm xấu xa rồi!

- Nam tử hán đại trượng phu mà lại đi làm việc bẩn thỉu thế kia!!! Thật mất mặt nam nhân chúng ta quá!

- Tiểu cô nương đừng sợ! Có chúng ta ở đây hắn sẽ không thể làm gì cô nương được đâu!

Chu Thần Kiệt mặt đầy hắc tuyến. Tiểu bạch kiểm? Không xứng là nam tử hán đại trượng phu? Nói hay lắm!

- Câm miệng!- Một trận hàn khí ào ào quét qua, làm chúng nhân không dám nói tiếp, co mình hoảng sợ.

Đôi mắt phượng đẹp đẽ khẽ nheo lại một cách nguy hiểm, dường như ẩn dấu trong đó là một vực sâu thăm thẳm khiến người ta nhìn vào mà e ngại chùng bước. Đôi mắt đó chiếu tướng lên vị phù thủy nào đó đang chột dạ lui dần ra sau.

Thiên Thiên thầm than : toi rồi, chọc vào ổ kiến lửa rồi. Nhân sinh hóa ra chỉ có thế, rõ ràng đang cao cao tại thượng, rõ ràng đang được mọi người lên tiếng bảo vệ. Ấy thế mà sát khí từ tên này vừa phun ra như núi lửa phun trào thì tất cả chỉ là mây bay gió thoảng mà thôi.

- Tiền dâm hậu trảm ư? Làm bây lúc nửa đêm với con gái nhà lành ư?- Chu Thần Kiệt từng bước ép sát nàng, sát khí không ngừng cuồn cuộn phát ra làm không khí xung quanh khó lưu thông.

Thiên Thiên cảm thấy khó mà hô hấp bình thường nổi. Con bà nó!!!!! Hổ lạc đồng bằng không bằng chó!!!! Vì mất linh cầu mà phải sợ một tên cổ nhân!!!! ĐM!!!

Chu đại mĩ nam của chúng ta ( ^^) quả không làm ô nhục mấy chữ đại trượng phu, vì trong cơn giận dữ đó mà vẫn bình tĩnh kiềm chế bản thân không xuống tay với nữ tử. Chu Thần Kiệt chỉ có thể nén giận tóm lấy cổ áo bạn phù thủy nào đó quăng ra khỏi phòng sau đó dùng nội lực của mình đóng phăng cửa lại.

Hết náo nhiệt, chúng khách nhân vẫn còn lạnh gáy trước hàn khí của vị kia nên chỉ an ủi qua quýt “người bị hại” đang ngồi ngẩn ngơ kia rồi cuống quýt chạy về phòng khóa cửa. Chỉ có tiểu nhị cùng lão bản là sáng suốt giữ mình vì từ đầu tới cuối vẫn chưa từng lộ mặt xen vào.

Thiên Thiên bị quăng vẫn còn có chút choáng váng ngồi bệt dưới sàn nhà. Hú hồn, cứ tưởng tên đó sẽ tóm mình sau đó lột da chưng chiên xào mình lên chứ! Má nó!!!!! Một ngày còn chưa lấy lại được linh cầu thì nhà ngươi đừng mong sống yên ổn với ta! Nàng phù thủy giơ nắm tay quyết tâm chiến đấu đến cùng, cách mạng còn chưa thành công, các đồng chí còn phải tiếp tục cố gắng a!

Mặt trăng tím chênh chếch sau núi xa, sao cũng mờ ảo dần.

Hừng đông sắp đến, một ngày mới nữa lại sắp bắt đầu, vòng quay thời gian cứ thế đến rồi đi, thế sự vô thường không ngừng biến chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.